Trong lúc nhất thời Trùng Nhi không biết nên làm cái gì bây giờ.
Người khoác áo choàng bị chặn ở ngoài cửa có phần mất kiên nhẫn, “Ngươi
định một mực chặn ta ở đây, không cho ta đi vào à?”
Nếu không phải biết rằng chỉ cần mình có một chút biểu hiện dùng bạo lực xông
vào, sẽ có một đống người xông ra, thì bà ta đã trực tiếp đẩy cửa đi vào rồi.
Trùng Nhi thật sự rất khó xử, ấp a ấp úng: “Sao người lại tới đây?”
Người khoác áo choàng: “Ngươi muốn ta tiếp tục đứng ở bên ngoài để cho
người khác phát hiện được ta là ai sao?”
Nghe nói như vậy, Trùng Nhi trong lúc bối rối đành phải mở cửa ra.
Người khoác áo choàng không khách sáo, sải bước đi vào, Trùng Nhi vội đóng
cửa lại rồi nhanh chóng đuổi theo, nàng thật sự không biết nên giải thích với
mấy người Dữu Khánh như thế nào.
Dữu Khánh, Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết, Bách Lý Tâm đứng thành một hàng
ngăn cản khách tới, đồng thời quan sát vị khách từ trên xuống dưới, không biết
đây là ai mà lại khiến cho Trùng Nhi hoảng loạn như vậy.
Người khoác áo choàng dừng bước tại trước mặt bọn hắn, tập trung chủ yếu vào
Dữu Khánh, “Thám Hoa lang.”
Dữu Khánh nghi hoặc hỏi:, “Các hạ là?”
Người khoác áo choàng nhấc tay chụp lấy áo choàng và xé nó rách ra để bộc lộ
hình dáng, động tác rất trực tiếp và bạo lực, có vẻ như không có dự định rời đi
với bộ dạng cũ.
Người tới không phải ai khác, chính là Thanh y phụ nhân bên cạnh Bàng Vô
Tranh.
Mấy người nhìn thấy liền sửng sốt, Trùng Nhi càng chấn động hơn, “Ngươi…
Ngươi là…”
Đám người Dữu Khánh nghe vậy thì đều quay sang nhìn nàng, không biết lão
Thập Lục có ý gì, nếu như không biết người tới là ai, ngươi cho người ta vào
làm gì?
Hơn nữa, Bàng Vô Tranh đã chết, người này chính là tâm phúc của Bàng Vô
Tranh nha, chạy tới đây làm gì?
Thanh y phụ nhân lại giơ hai tay lên, mười ngón luồn vào trong tóc, chụp lấy
tóc kéo xuống như róc xương róc thịt, trực tiếp lột ra một mảng da mặt mang
theo chút tóc, để lộ dung mạo thật, đây là một phụ nhân khuôn mặt lạnh lùng và
xinh đẹp.
Mấy người Dữu Khánh ngây người ra nhìn, không biết người này là giả mạo
tâm phúc của Bàng Vô Tranh, hay là tâm phúc của Bàng Vô Tranh có khuôn
mặt thật khác.
Trùng Nhi kinh ngạc sửng sốt, trong đầu hiện lên cảnh tượng ngày Bàng Vô
Tranh mở tiệc chiêu đãi, nhớ tới hình ảnh gặp lại đại cô, cuối cùng hiểu ra được
điều gì đó.
Dữu Khánh: “Trùng Nhi, đây là chuyện gì vậy?”
“A… Ta…” Trùng Nhi thật sự không biết nên trả lời như thế nào, hiện tại nàng
rất muốn hỏi xem đại cô rốt cuộc muốn làm gì.
Trong lúc nàng còn đang ấp úng, người phụ nữ lạnh lùng và xinh đẹp đã lên
tiếng trước, “Tên thật của ta là Diệp A Lang. Ta vốn là người của Hổ Phách tộc,
tu vị Cao Huyền. Hồi đó ta được cho là đệ nhất cao thủ Hổ Phách tộc, toàn bộ
Hổ Phách tộc tôn kính gọi ta là A Lang đại cô. Mấy năm nay ta vẫn luôn ẩn nấp
bên cạnh Bàng Vô Tranh.”
Ý tứ của phần mở đầu này đã rất rõ ràng, đi thẳng vào vấn đề!
Sự thẳng thắn của bà ta khiến mọi người há mồm ngạc nhiên, kể cả Trùng Nhi,
đồng thời cũng khiến Trùng Nhi cảm thấy sợ hãi.
Dữu Khánh à một tiếng, hóa ra đây chính là người mà Trùng Nhi nói tới, hắn
lập tức thở ra một hơi, nói: “Ta có nghe Trùng Nhi nói rồi, ta biết ngươi đang
muốn gặp ta, chỉ là, ngươi dường như không biết tình cảnh hiện nay của mình.
Ngươi có biết hiện tại có bao nhiêu người đang tìm kiếm ngươi hay không?
Ngươi chạy thẳng tới chỗ của ta như vậy, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể thoát
thân được không? Ngay từ khi ngươi bước vào đây, thì đã có vô số ánh mắt nhìn
chằm chằm vào ngươi.”
A Lang đại cô: “Ta biết điều đó, và ta biết rằng hiện tại bất cứ khi nào ngươi đi
ra ngoài cũng sẽ như vậy, sẽ có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngươi. Hiện
tại ta không còn nghĩ ra được cách nào hẹn ngươi ra ngoài gặp mặt mà có thể
tránh thoát được tai mắt của mọi người, nhất là trong khoảng thời gian ngắn
trước mắt. Nghĩ tới nghĩ lui, ta quyết định không nghĩ nữa, thay vì ta nghĩ biện
pháp, không bằng để ngươi nghĩ biện pháp. Chỉ khi có ngươi hợp tác hỗ trợ, ta
mới có khả năng thuận lợi thoát thân.”
Khóe miệng và chút ria mép của Dữu Khánh giật giật, “Vì sao ta phải giúp
ngươi? Ngươi dùng thực lực Cao Huyền để cưỡng ép chúng ta sao?”
A Lang đại cô: “Ta biết ngươi từng tiến vào địa cung dưới cung thành, ta cũng
biết ngươi đã nhìn thấy gì trong địa cung, cho nên ta biết rõ ngươi và Thanh
Nha khoan thăm dò địa phương đó là để làm gì. Nếu như ta bị bắt, ta sợ rằng
mình sẽ không giữ được những bí mật này.”
Mục Ngạo Thiết, Nam Trúc và Bách Lý Tâm đều rất lo sợ, Trùng Nhi cũng trở
nên nôn nóng, “Đại cô…”
A Lang đại cô nhấc tay ra hiệu cho nàng im lặng!
Dữu Khánh ít nhiều có chút kinh ngạc, người này có thể liên tiếp nói ra những
điều này, chứng tỏ bà ta quả thực biết được điều gì đó, vấn đề là làm sao bà ta
biết được chuyện tiên phủ, chẳng lẽ là cấp cao của Hổ Phách tộc đã biết được bí
mật này từ lâu?
Kinh ngạc và nghi hoặc nhưng khóe miệng hắn vẫn nhếch lên nét khinh thường,
nếu như là trước đây lấy điều này để uy hiếp hắn, hắn quả thực sẽ sợ hãi, nhưng
hiện tại bố cục của hắn đã hoàn thành, cho dù người này bị bắt và để lộ ra điều
gì đó, thì sao chứ?
Đối với hắn, việc đó không quan trọng nữa, hắn có thể đảm bảo rằng, điều đó sẽ
không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến mình.
Nếu là dùng biện pháp mạnh, lấy vũ lực để uy hiếp, hắn còn có chút cố kỵ,
nhưng nếu dùng cách này, hắn chỉ có thể khịt mũi cười lạnh, nói: “Đã như vậy,
xin cứ tự nhiên, tha thứ cho ta không tiễn xa được.”
Mấy người đang vô cùng lo lắng lập tức quay sang nhìn hắn, coi như là hiểu rõ
hắn, thấy hắn thoải mái và bình tĩnh liền biết hắn đã có kế sách ứng đối, mọi
người yên tâm hơn không ít.
Lần này đến lượt A Lang đại cô sửng sốt, bà ta sở dĩ dám tới đây như vậy là vì
cho rằng mình đã nắm chắc được điểm yếu của đối phương, cho rằng đối
phương không thể không thành thật hợp tác, không ngờ tới kết quả lại như thế
này.
Bà ta cho rằng tên Thám Hoa lang này có thể đang lừa mình, vì vậy cũng cười
lạnh nói: “Vậy thì ngươi đừng có hối hận.”
Dữu Khánh: “Ta là người đi thẳng, ngồi thẳng, không chịu bất kỳ sự uy hiếp của
kẻ nào, thà chết thẳng không sống cong, không ngại gì kiểu này của ngươi.
Ngươi cứ việc khiến ta hối hận đi. Hối hận là việc của ta, không ảnh hưởng gì
đến ngươi. Yên tâm, ta sẽ không tiết lộ gì về ngươi, mời về.” Hắn đưa tay ra
hiệu tiễn khách.
Hắn ước gì người này rời đi sớm một chút, sợ nói chuyện không được đối
phương sẽ dùng tới biện pháp mạnh, Cao Huyền không phải là chuyện đùa.
A Lang đại cô sững sờ tại chỗ, không hề có ý rời đi, bà ta mơ hồ cảm giác được,
đối phương thực sự không sợ sự uy hiếp của mình.
Sau khi lặng lẽ hít sâu mấy hơi, bà ta quay nhìn Trùng Nhi, hỏi: “Tiểu Cầu Nhi,
con dự định ở một bên xem náo nhiệt hay sao?”
Ngụ ý rất đơn giản, con không định nói chuyện giúp ta sao?
Thần sắc mọi người đều hơi có cảm xúc khác lạ, cách xưng hô “Tiểu Cầu Nhi”
này khiến cho bọn hắn cảm thấy có chút dị thường.
Đặc biệt là Dữu Khánh, hắn khẽ cau mày, tên gọi này thực sự có được gần đây
bởi vì giao hảo với Hổ Phách tộc sao?