Bầu không khí tại hiện trường trong nháy mắt liền tràn ngập cảm giác áp bách,
ngay cả Hướng Lan Huyên, người không có liên quan gì cũng có thể cảm nhận
được áp lực to lớn mà Tương La Sách đang gánh chịu, nói ra lời này, dường như
có ý tính sổ.
Hướng Lan Huyên biết rất rõ, mỗi khi đến thời khắc quan trọng như vậy, với
tình huống tương tự như của Tương La Sách, sự sống chết hoàn toàn phụ thuộc
vào một ý nghĩ của Địa sư.
Trong khi đó, với tấm lưng ướt đẫm mồ hôi, Tương La Sách cuối cùng cũng
phải đối mặt với hiện thực, lão ta biết rõ lúc này có viện cớ như thế nào đi nữa
đều vô ích, lão ta hạ thấp người, quỳ một gối xuống đất, trầm giọng nói: “Phụng
lệnh làm việc, Vương gia có lệnh, không dám không theo, mong được Địa sư
rộng lòng tha thứ!”
Địa sư chậm rãi quay người lại, từ trên cao nhìn xuống, tập trung ánh mắt nhìn
kỹ lão ta một lúc, sau đó lại chậm rãi bước đi, “Đừng nói là ta không cho cha
con các ngươi một cơ hội, tự các ngươi hãy quyết định có nên thả người hay
không. Nếu có vấn đề gì, chính các ngươi tự gánh chịu hậu quả.”
Vừa dứt lời, thân thể ông ta lóe lên rồi biến mất trong màn đêm.
“Phù.” Tương La Sách thở phào như trút được gánh nặng, chậm rãi đứng lên,
trên mặt đã có dấu vết mồ hôi.
Hướng Lan Huyên: “Ngươi đã nghe được rồi đó, ta có thể thả người, nhưng nếu
như hắn thật sự có vấn đề gì đó, cha con các ngươi sẽ phải gánh chịu hậu quả.”
Tương La Sách khẽ gật đầu.
Không lâu sau đó, vốn vẫn rất quan tâm đến tình lang, Tương Hải Hoa lại một
lần nữa không mời mà đến. Cô ta không còn lòng dạ nào để quan tâm đến công
việc của Tri Hải các, thủ hạ của cô ta lại không đủ tư cách nên khó có thể chen
tay vào Tương La Sách, để biết tình hình của tình lang, cô ta chỉ có thể đích
thân đến đây.
Sau khi biết được Bàng Vô Tranh hẳn phải là cao thủ Cao huyền Đông Liên
Ngọc giả chết, Tương Hải Hoa lập tức không kìm được nữa, quyết liệt yêu cầu
thả người.
Thả người? Tương La Sách thuật lại một lần những gì Địa sư đã nói, và nhắc
nhở cô ta, “Điều kiện tiên quyết để thả hắn là lấy tính mạng cha con ta làm bảo
lãnh, con chắc chắn muốn thả hắn ra?”
Tương Hải Hoa trầm mặc và bối rối.
Một lúc lâu sau, cô ta đưa ra quyết định, “Con sẽ đưa hắn đi và sẽ không để cho
hắn chạy mất, xem như là giam lỏng đi. Nếu như xác nhận hắn không có gì, con
sẽ trả tự do cho hắn. A cha, cha thấy thế nào?”
Tương La Sách thở vắn than dài, “Thực ra con cũng biết rõ, thời điểm tên Bạch
Thương Thủy này xuất hiện và một số hành vi của hắn quả thực rất khả nghi.
Làm sao con có thể để nảy sinh tình cảm với hắn chứ? Lúc đầu ta tưởng rằng
con chỉ chơi đùa cho vui mà thôi. Dù sao con cũng đã trưởng thành, cũng đã
tính toán về những lợi ích được, mất nhiều năm như vậy, ta thật sự không ngờ
con lại từ đùa hóa thật. Tên tiểu bạch kiểm đó tốt như vậy sao?”
Nói đến cùng, lão ta vẫn rất quan tâm đến nữ nhi này của mình.
Cuối cùng, cửa địa lao được mở ra, đương nhiên là phải có sự đồng ý của
Hướng Lan Huyên, nếu không, nhân viên Đại Nghiệp ty trông chừng địa lao sẽ
không cho đi.
Hướng Lan Huyên có vẻ rất nể tình, còn đích thân đến đây để thả người.
Tương Hải Hoa đương nhiên phải bày tỏ lòng biết ơn, “Thật sự làm phiền Đại
hành tẩu.”
Hướng Lan Huyên trêu chọc: “Không sao, ta cũng rất thích nhìn những nam
nhân tuấn tú.”
Lời này làm cho Tương Hải Hoa không nói nên lời, đồng thời cũng khiến cho
Tương Hải Hoa âm thầm cảnh giác, cô ta vốn đã có chút phản cảm với bộ dạng
khoe khoang vóc dáng và bờ môi đỏ mọng khêu gợi của Hướng Lan Huyên,
nhưng cô ta không thể không thừa nhận rằng, vị Hướng Đại hành tẩu này quả
thực xinh đẹp, hấp dẫn hơn mình rất nhiều, bây giờ cô ta có phần lo lắng không
biết nữ nhân lẳng lơ này có nảy sinh ý nghĩ không đứng đắn gì với nam nhân
của mình hay không.
Gặp lại tình lang trong địa lao, Tương Hải Hoa không tránh khỏi một phen bộc
lộ sự quan tâm tha thiết, cô ta nhanh chóng giải trừ cấm chế cho tiểu sư thúc, rồi
nói y tự thi pháp kiểm tra cơ thể, để xem bên trong có vấn đề gì hay không.
Tương Hải Hoa lo lắng Đại Nghiệp ty thực hiện thủ đoạn bí mật nào đó trên
người tình lang, mỹ nhân rắn rết ở bên cạnh này vốn nổi tiếng là người tàn nhẫn
độc ác.
Hướng Lan Huyên mỉm cười nhìn bộ dạng quan tâm chân thành của Tương Hải
Hoa, nàng rất muốn hỏi xem, với sắc đẹp và tính cách Đại tiểu thư đó của
ngươi, ngươi dựa vào đâu để cảm thấy rằng loại nam nhân như vậy có thể thực
lòng thích ngươi?
Theo góc nhìn của nàng, Tương Hải Hoa tự mình cảm thấy tốt đẹp vốn chính là
cảm giác sai lầm.
Nói cách khác, nàng vẫn cảm thấy tên tiểu bạch kiểm này có vấn đề.
Tiểu sư thúc không có khách sáo, nhắm mắt lại ngay tại chỗ và tập trung tinh
thần, trước tiên kiểm tra tình trạng chấn thương trong người, rồi sau đó thi triển
Âm Tự quyết dò xét tình hình của mấy người Dữu Khánh, y đã quen thuộc
phương hướng và vị trí, vừa mới xác nhận được mấy người Dữu Khánh vẫn an
toàn đang ở trong phòng, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã bị tình hình
khác thường bên cạnh làm gật mình tỉnh lại.
Y đột nhiên mở mắt ra, quay đầu lại nhìn thẳng vào Hướng Lan Huyên đang
bình thản ung dung ở bên cạnh, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Nếu nói thế năng tạo ra từ cơ thể của các cao thủ Cao huyền như Bàng Vô
Tranh tựa như sông lớn thì thế năng trên người vị Hướng Đại hành tẩu trước
mắt này lại giống như biển rộng bao la, đây là hai cấp độ hoàn toàn không thể
đặt cùng nhau.
Nói cách khác, đây là hai cảnh giới khác biệt không thể so sánh!
Nhưng rồi y lại rất nhanh che giấu phản ứng kinh ngạc của mình, nhanh chóng
chuyển ánh mắt về trên khuôn mặt của Tương Hải Hoa, “Sau khi được chữa trị
đã khỏe hơn rất nhiều, điều dưỡng thêm một thời gian nữa chắc chắn sẽ hoàn
toàn khỏi hẳn.”
Y che giấu rất nhanh nhưng Hướng Lan Huyên vẫn bắt được phản ứng kinh
ngạc vừa rồi của y, bởi vì nàng vốn đang cố ý quan sát. Vì vậy, Hướng Lan
Huyên âm thầm nghi hoặc, không biết phản ứng khác thường vừa rồi của tên
tiểu bạch kiểm này có ý nghĩa gì.
“Trước tiên rời khỏi đây đã.” Tương Hải Hoa đỡ y muốn rời đi.
Tuy nhiên, tiểu sư thúc không quên đồ vật của mình, “Bội kiếm và đồ vật tùy
thân của ta đều đã bị bọn họ lục soát lấy đi hết rồi.”
Đây không phải là chuyện đùa, Tẩu Không kiếm chính là bảo vật trấn phái của
Linh Lung quan, làm sao có thể không để ý tới.
Không đợi Tương Hải Hoa mở miệng, Hướng Lan Huyên đã cười nói: “Đồ vật
đâu, còn không mau trả cho người ta.”
“Vâng.” Có người nhận lệnh.
Chẳng bao lâu, nhuyễn kiếm và một cái bọc nhỏ được đưa tới, thực ra cũng
không có gì nhiều, chỉ là một ít vật phẩm tùy thân, Tương Hải Hoa tự tay cầm
lấy, cảm ơn rồi rời đi.