Bán Tiên

Chương 1360: Kết luận (2)




Không thể không sợ, thật khó khăn mới rũ sạch được mối quan hệ giữa Thám

Hoa lang và Chư Yêu chi cảnh, một khi xác nhận được mục đích chuyến đi này

của Thám Hoa lang, không chỉ có chuyện Chư Yêu chi cảnh, toàn bộ nỗ lực tại

Thiên Tích sơn và Côn Linh sơn đều sẽ trở thành vô ích, tất cả sẽ bộc lộ nguyên

hình.

Không chỉ Thám Hoa lang gặp chuyện không may, chính nàng cũng phải hứng

chịu hậu quả.

Đây cũng là chuyện mà nàng và Dữu Khánh luôn cẩn thận tránh để xảy ra, tại

sao bây giờ đã xác nhận được rồi? Bại lộ ở đâu?

Nàng kìm nén trấn định, hỏi: “Việc này.. làm sao có thể như vậy?”

Địa sư cũng dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng, “Tên Thám Hoa lang đó ngay

từ đầu đã không nói thật, mục đích hắn rời U Giác phụ lần này chính là vì tiên

phủ. Trong lúc chơi đùa tại U Nhai, tên tiểu thiếu niên kia của Đào Hoa cư tình

cờ lấy được một quyển sách cổ, trong đó có manh mối liên quan đến một tòa

tiên phủ, nơi manh mối chỉ đến hẳn là Hổ Phách hải. Đây chính là mục đích của

Thám Hoa lang khi tới đây.”

Hướng Lan Huyên kinh ngạc, nàng biết rõ việc này, Dữu Khánh đã nói cho

nàng, nhưng vấn đề là Địa sư làm sao biết được?

Phản ứng đầu tiên của nàng chính là nghĩ đến việc phía bên Dữu Khánh xuất

hiện nội gián.

“Đây hẳn là thông tin mà Mông Phá lấy được từ Thám Hoa lang. Vì việc này,

phía bên Ty Nam phủ đã đến tận U Nhai để xác minh. Kết quả đã được xác

nhận, không có gì phải nghi ngờ, phía bên U Nhai cũng đã thừa nhận.”

Vẫn còn chưa kịp bình thường trở lại bởi kinh ngạc, Hướng Lan Huyên lại sửng

sốt, hỏi: “Thám Hoa lang nói cho Mông Phá biết?”

Nàng có phần không hiểu, không phải hắn chỉ nói cho nàng biết thôi sao? Tại

sao còn nói cho Mông Phá biết chứ? Đây là bí mật liên quan đến sự sống chết

của nhiều người, không phải là cho dù có bị đánh chết cũng không thể nói ra

sao? Chẳng lẽ Mông Phá sử dụng thủ đoạn cao siêu nào đó mà cạy ra được?

Địa sư xoay người lại đối diện với nàng, “Chuyện người thần bí nhét tờ giấy,

phía bên Ty Nam phủ cũng đã biết. Những gì ngươi biết, Mông Phá đều biết,

việc ngươi không biết, Mông Phá cũng đã biết, không thể không nói, tại phương

diện này, ngươi làm không xuất sắc bằng Mông Phá. Ngươi qua lại với Thám

Hoa lang có lẽ thường xuyên hơn Mông Phá, phải không?”

Hướng Lan Huyên có phần không biết nói gì, nàng cũng biết chuyện sách cổ và

tiên phủ, Dữu Khánh đã nói cho nàng rồi, nhưng nàng không báo cáo lên trên,

chuyện này không thể tiết lộ a, cuối cùng, đích thân tên cẩu Thám Hoa đó tiết lộ

ra ngoài, còn là tiết lộ cho Ty Nam phủ biết, hại nàng giữ kín như bưng, nàng

rất muốn ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời Dữu Khánh.

“Mặc dù đến nay U Nhai vẫn có vẻ như không biết cuốn sách cổ đó có vấn đề

gì, nhưng làm sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy. Tại sao một cuốn sách

cổ có manh mối đó lại tình cờ được tên tiểu thiếu niên của Đào Hoa cư cầm

nhầm đi, sau đó mấy người Dữu Khánh lại tình cờ phát hiện thấy manh mối? Và

người thần bí nhét tờ giấy cấp cho đám người Thám Hoa lang là như thế nào?

Ngay từ đầu đã có một bàn tay âm thầm thúc đẩy Thám Hoa lang tới Hổ Phách

hải tìm tiên phủ!” Địa sư bình bình đưa ra kết luận.

Hướng Lan Huyên dần dần mở to hai mắt, nghẹn lời, ánh mắt thoáng lấp lóe,

nàng nhận thấy được sự việc có điều không đúng.

Vừa rồi, nàng vẫn còn không hiểu tại sao Dữu Khánh lại tiết lộ bí mật cho

Mông Phá, nhưng bởi vì kết luận của Địa sư đưa ra lúc này, trong đầu nàng chợt

nảy ra một ý nghĩ, nàng đột nhiên hiểu ra, tên cẩu Thám Hoa đó có khả năng đã

bày ra một bàn cờ lớn.

Mục đích của hắn là để có được kết luận vừa rồi của Địa sư!

Nói cách khác, bàn cờ này đã bày ra thành công, bây giờ tên cẩu Thám Hoa đó

đã có thể thoải mái đi tìm tiên phủ, ngay cả con đường rút lui sau khi rời khỏi

tiên phủ cũng đã được dọn sẵn, nỗi lo lắng lúc trước của họ đã được cẩu Thám

Hoa xua tan rồi!

Mà trước đây nàng lại không thể phát hiện ra được chút manh mối gì từ bất kỳ

người nào bên cạnh Dữu Khánh, tất cả đều thận trọng và cẩn thận, diễn xuất

thật sự quá giỏi a!

Điểm mấu chốt là, theo những gì nàng nhìn thấy, ở bên cạnh Dữu Khánh, ngoại

trừ Bách Lý Tâm có hơi chút thành thục và lão luyện ra, tất cả những người

khác chỉ là một đám ngốc.

Có nhiều người như vậy theo dõi sát sao một đám ngốc, ngay cả Địa sư cũng

đích thân tới quan sát, nhưng vậy mà không có một ai có thể nhìn ra được mánh

khóe gì, nàng mơ hồ nhận ra rằng, nếu như việc này là thật, vậy thì lần này tên

cẩu Thám Hoa không chỉ lừa dối nàng, mà rất có khả năng còn lừa tất cả mọi

người.

Nghĩ đến đây, nàng có phần căm hận nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến việc tên

ria mép đó sau khi rất miễn cưỡng nói cho nàng biết xong, quay người lại liền ti

tiện tiết lộ bí mật cho Mông Phá, nàng lập tức nắm chặt ngón tay, rất muốn bóp

vỡ trứng của kẻ nào đó, thực sự là nuốt không nổi cơn tức này.

Ánh mắt Địa sư dừng lại trên những ngón tay nắm chặt của nàng, ông ta hiểu

được tính tình của nữ nhân này ở một mức độ nhất định, biết rõ nữ nhân này

không phải diễn kịch, lần này nàng ta là thực sự tức giận.

Ông ta cũng không quan tâm tới điều đó, xoay người lại tiếp tục chậm rãi bước

đi, nàng ta cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, ông ta tin rằng Hướng Lan Huyên

sẽ biết cân nhắc có chừng mực.

Hai người tiếp tục trò chuyện một lúc, Tương La Sách ở xa xa quan sát, tinh

tường nhận thấy họ đã nói chuyện xong nên đi đến gần cất lời vấn an, lão ta hỏi

thăm Địa sư có cần giúp đỡ gì không, chẳng hạn như sắp xếp chỗ ở tại cung

thành.

Địa sư nói đã có chỗ ở, nói không cần lo lắng.

Hướng Lan Huyên căn dặn Tương La Sách quản lý tốt miệng người phía dưới,

đừng để lộ thông tin Địa sư đã tới đây, mặc dù đối với một số người, sự xuất

hiện của Địa sư ở đây có thể không phải là bí mật gì nữa.

Sau khi đáp lời xong, Tương La Sách nói nhiều thêm một câu, “Nếu Bàng Vô

Tranh chính là Đông Liên Ngọc, vậy thì Bạch Thương Thủy tuyệt đối không có

khả năng giết chết lão ta. Hắn quả thực có khả năng bị oan uổng, có nên thả hắn

ra hay không?”

Địa sư: “Ngươi là đang cầu xin giúp cho nữ nhi của ngươi sao?”

Tương La Sách thở dài: “Có một nữ nhi như thế, ta còn có thể làm sao bây giờ.”

Địa sư lại đột nhiên dừng bước, nhìn về phía bầu trời đêm xa xăm, chậm rãi nói:

“Chuyện giữa Triêu Dương công chúa và Thám Hoa lang là do cha con các

ngươi tác hợp phải không?”

Đối với Tương La Sách mà nói, lời này chẳng khác nào một tiếng sét nổ tung

trong đầu, trong nháy mắt toàn thân rịn đầy mồ hôi lạnh, lão ta cúi đầu im lặng,

không biết nên trả lời như thế nào, quả táo cổ co giật mãi không ngừng.