Tự nhiên, Dữu Khánh cũng nhìn thấy được mấy người Nam Trúc đứng ở bên
ngoài, khi ánh mắt hắn chạm đến Trùng Nhi thì dừng lại nhìn thật sâu, sau đó
phất phất tay nói với nhòm người Tam Tiên bảo, “Được rồi, không còn việc gì
nữa, các ngươi về đi.”
An Di và Tô Thu Tử lập tức cũng phất tay với đám huynh đệ, ra hiệu cho bọn
họ trở về trước.
Long Hành Vân uổng công chạy theo một chuyến, xác nhận không phải đang
tìm tiên phủ gã liền dẫn Hoàng Tu Hùng và Phượng Quan Vân rời đi trước một
bước.
“Công tử…” Trùng Nhi bước nhanh đến trước mặt Dữu Khánh, đảo mắt nhìn
những người ở xung quanh, muốn nói rồi lại thôi.
Nam Trúc muốn hỏi xem tình hình như thế nào, nhưng cũng không tiện mở
miệng hỏi thăm ngay trước mặt mọi người.
Chợt có tiếng guốc gỗ quen thuộc truyền đến, Thanh Nha từ chỗ không xa lắc lư
đi đến đây, rõ ràng y cũng luôn luôn quan tâm tới nơi này, vừa đến nơi liền hỏi:
“Thám Hoa lang, có trò gì làm làm lớn như vậy?”
Dữu Khánh: “Không có gì. Ngươi cũng đến xem trò vui của ta à?”
Thanh Nha bóp vỡ đậu phộng, ném hạt vào trong miệng, vừa nhai vừa nói,
“Không, không, bên ngoài có người choảng nhau, gây ra chết người. Ta ra ngoài
nhìn xem, trên đường về thuận tiện ghé vào đây xem ngươi đang làm trò gì.”
Vậy mà lại có người dám công khai động thủ ở đây, Dữu Khánh kinh ngạc,
“Đánh nhau? Ai vậy?”
Thanh Nha: “Không rõ lắm. Nghe nói là chỉ một chiêu mất mạng. Chúng ta đều
biết người bị chết đó, chính là người ăn tối cùng chúng ta, Bàng Vô Tranh của
Bàng Thị thương hội. Dường như chưa xác định được hung thủ. Nghe nói có
thể là do tên tiểu bạch kiểm của Tương Hải Hoa làm. Hắn đã bị Đại Nghiệp ty
bắt rồi.”
“Bàng Vô Tranh chết rồi ư?” Dữu Khánh rất kinh ngạc, dù sao từng có qua lại,
lão ta cũng rất khách sáo với bọn hắn.“Tình nhân của Tương Hải Hoa giết Bàng
Vô Tranh làm gì?”
Trùng Nhi càng ngạc nhiên hơn, dù sao thì nàng cũng từng nhận lễ vật của Bàng
Vô Tranh, một người trông có vẻ rất tốt, nhưng bây giờ đã không còn nữa sao?
Quan trọng hơn là, sư phụ của nàng vừa mới tiết lộ tin tức cho nàng, Bàng Vô
Tranh là một cao thủ Cao Huyền ẩn giấu lai lịch, ai có thể dễ dàng giết chết lão
ta?
Bọn hắn không có ấn tượng gì đối với tình nhân của Tương Hải Hoa, mọi người
đều biết có người như vậy, bọn hắn cũng đã nhiều lần gặp mặt Tương Hải Hoa,
đáng tiếc là vẫn luôn chưa từng nhìn thấy người đó, nghe nói cũng ở tại trong
Tri Hải các này.
Thanh Nha nhún vai, “Quỷ mới biết được. Ngươi không phải rất quen thuộc
Hướng Lan Huyên sao? Hắn đang bị nàng ta bắt giữ thẩm vấn. Nàng ta nhất
định biết rõ. Ta cũng muốn biết có chuyện gì xảy ra. Khi nào ngươi biết được
thì hãy báo cho ta một tiếng. Ngày mai ta đến tìm ngươi.” Y nhìn Dữu Khánh
với ánh mắt như muốn nói ngươi đã biết để làm gì rồi đó, tiếp đó vỗ vỗ vai hắn
rồi lạch cạnh đạp guốc gỗ rời đi.
Kỳ thực y đến đây là để xác định xem Dữu Khánh có bị gì hay không, y lo lắng
chuyện dò xét ngày mai phải trì hoãn lại, dù sao bọn hắn đã có hẹn trước và y
đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Nhìn thấy Thám Hoa lang không sao, y liền yên tâm.
Về phần những chuyện không liên quan khác, ai chết ai sống gì gì đó, y không
đặt nặng, trong Tu hành giới, ngày nào mà chẳng có người chết, y quan tâm nổi
sao?
“Đi thôi, ngây ra đó làm gì.” Dữu Khánh vẫy tay gọi, rồi rời đi trước.
Trùng Nhi bước nhanh đuổi theo, đi sát ở bên, lấy hết can đảm nhỏ giọng nói,
“Công tử, có thể tách ra nói chuyện riêng được không?”
Dữu Khánh đột nhiên dừng bước, những người khác bị bất ngờ không dừng kịp
húc vào nhau, đồng loạt quay nhìn chằm chằm vào Trùng Nhi.
Trùng Nhi bị nhìn chằm chằm khiến cho không được tự nhiên.
Dữu Khánh đoán rằng tên này hẳn là muốn giải thích điều gì đó với mình, dù
sao tên này cũng không phải kẻ ngốc, hắn đã tìm đến tiệm quần áo Nghê
Thường, tên này còn có thể không biết mình đã phát hiện gì đó sao, lập tức nói
với mấy người khác: “Các ngươi đừng có đi theo.”
Dứt lời liền tiếp tục đi tới trước, Trùng Nhi nhanh chóng đuổi theo, những
người còn lại sửng sốt nhìn nhau.
Đúng lúc đang ở tầng một, đi được một đoạn đường thì đến một lối ra Tri Hải
các, hai người đang muốn kiếm chỗ nói chuyện riêng liền trực tiếp đi thẳng ra
ngoài.
Đi đến một chỗ trống không rộng rãi ít người qua lại, Dữu Khánh dừng lại, nhìn
xung quanh một vòng rồi nói: “Được rồi, ở đây không có ai khác, có chuyện gì,
nói đi.”
Trùng Nhi mở to mắt nói dối: “Sư phụ nhận được tin đã có hồi âm, nói rằng
Bàng Vô Tranh chính là cao thủ Cao Huyền Đông Liên Ngọc giả chết năm
mươi năm trước, nói công tử nhất định phải nhanh chóng hết sức báo tin này
cho Hướng Lan Huyên biết.”
Dữu Khánh suýt chút nữa bị lời nàng nói làm cho nghẹt thở, thực sự là bất ngờ
không kịp đề phòng, ngây người nhìn nàng.
Hắn vốn tưởng rằng nàng sẽ thẳng thắn thổ lộ với mình điều gì đó, ít nhất phải
giải thích chuyện bí mật gặp gỡ ai đó tại tiệm quần áo Nghê Thường a, ai có thể
ngờ được tên tiểu tử này lại xổ ra một tin tức không liên quan gì như vậy, then
chốt là đây là một thông tin đủ để khiến người ta kinh ngạc.
Hắn ngơ ngác hỏi: “Đông Liên Ngọc nào? Là Đông Liên Ngọc trong sánh sách
những cao thủ trong vòng trăm năm mà sư thúc muốn biết lần trước tiểu sao?”
Trùng Nhi không chắc chắn lắm, đáp: “Chắc hẳn không còn người nào có tên
gọi như vậy nữa, phải không?”
Dữu Khánh kinh nghi hỏi: “Làm sao biết được? Sư phụ ngươi căn cứ vào đâu?”
Trùng Nhi: “Không biết.”
Lại là câu trả lời này, Dữu Khánh có phần không biết nói gì, nhưng vẫn hỏi: “Vì
sao phải nói cho Hướng Lan Huyên biết?”
Trùng Nhi: “Không biết… Hướng Lan Huyên hẳn là có thể xác minh được thật
giả a.”
“Đúng là như vậy. Với năng lực của Đại Nghiệp ty, khi đã có phương hướng…”
Dữu Khánh lầm bẩm, một ngón tay vuốt vuốt ria mép, ánh mắt chợt tỉnh táo lại,
đưa tay ra hỏi: “Thư hồi âm đâu?”
Nếu là trước đây hắn sẽ không nghi ngờ lời của đối phương, bây giờ làm sao có
thể đối phương nói cái gì liền tin cái đó, không muốn suy nghĩ nhiều cũng khó.
Trùng Nhi chớp mắt đáp: “Trong thư nói xem xong thì đốt đi.”
Nàng rất dõng dạc nói ra lời nói dối đó, nói dối giúp sư phụ, có sư phụ chống
lưng, nàng không sợ chút nào.
Dữu Khánh nghẹn họng, kìm nén, sau đó trong lòng bắt đầu bốc lửa, “Trùng
Nhi, ngươi thật sự không định nói thêm cho ta biết điều gì sao?”
Trùng Nhi tức thì có chút chột dạ, yếu ớt hỏi: “Sư huynh muốn biết cái gì?”
Nàng hiếm thấy mà sửa lại cách xưng hô.
Dữu Khánh lạnh lùng hỏi: “Lúc trước ngươi thực sự là tới cửa hàng đó để mua
quần áo sao?”
Trùng Nhi cúi đầu, hai tay bối rối vân vê góc áo, từ khi biết được Dữu Khánh
tiến vào mật đạo nào đó ở trong cửa hàng quần áo, nàng liền biết mình sẽ phải
đối mặt với vấn đề này, cho nên trong lòng nàng đã chuẩn bị sẵn câu trả lời.
Sau khi hít một hơi thật sâu lấy can đảm, nàng ngẩng đầu lên nhìn xung quanh
xem có người nào đến gần không, rồi mới nhỏ giọng nói: “Tiệm quần áo Nghê
Thường là một cứ điểm bí mật của Hổ Phách tộc.”
Dữu Khánh lại bị thông tin bất ngờ làm cho kinh ngạc, thoáng sửng sốt rồi hỏi
lại, “Không phải tất cả những người sống sót của Hổ Phách tộc đều bị quản thúc
tại Hổ Phách thôn sao? Tại sao lại nhảy ra một cái cứ điểm bí mật.”
Trùng Nhi: “Còn có một người sống sót chạy thoát, là đệ nhất cao thủ của Hổ
Phách tộc hồi đó, cũng là tu sĩ Cao huyền. Hôm nay chúng ta gặp mặt nhau tại
cửa hàng quần áo. Bà ấy muốn gặp công tử, muốn nói chuyện với ngài. Chúng
ta vốn đã thống nhất với nhau, chỉ cần công tử đồng ý gặp mặt, ta sẽ tới đây báo
lại thời gian cụ thể. Nào ngờ công tử lại dẫn người đến đây lục soát. Bây giờ ta
cũng không biết phải làm sao để liên lạc với bà ta. Chắc hẳn bà ấy sẽ nghĩ cách
liên lạc lại với ta.”
Dữu Khánh lại sững sờ, có cảm giác như đã đẩy lũ lụt xông vào miếu Long
vương, người nhà không nhận được nhau, hỏi: “Chuyện này nảy sinh khi ngươi
tiếp xúc với người của Hổ Phách tộc ở Hổ Phách thôn sao?”
Trùng Nhi gật đầu, nàng không muốn lừa gạt Dữu Khánh, nhưng thực sự không
biết nên làm sao để nói ra thân phận chân thực của mình, nhất là vấn đề giới
tính, vì vậy nàng tạm thời cũng chỉ có thể ứng phó nửa thật nửa giả như thế này.