Bán Tiên

Chương 1354: Tù nhân (1)




Tương Hải Hoa không thể ngồi yên nhìn xem tình lang bị Đại Nghiệp ty bắt đi,

cô ta định cầu xin phụ thân nhưng còn chưa kịp mở miệng, Tương La Sách đã

cất lời quở trách, “Ngậm miệng!” Rồi ngay lập tức gọi người đến, nói cho cô ta

nghe những chuyện đã xảy ra, tránh việc cô ta không chịu nói lý lẽ.

Mặc dù hiện trường đã bị phong tỏa, nhưng xung quanh càng ngày càng có

đông người đến xem, Tương La Sách không còn lòng dạ ở lại đây bị người ta

nhìn như khỉ làm trò, tung mình lướt đi.

Đúng là quan tâm sẽ rối loạn, chẳng bao lâu Tương Hải Hoa liền biết được đại

khái tình hình đã xảy ra, cô ta nghi hoặc không hiểu và càng thêm lo lắng cho

sự an toàn của tình lang.

Cô ta biết đôi điều về thủ đoạn thẩm vấn của Đại Nghiệp ty, nếu đã là nghi

phạm, rơi vào trong tay của Đại Nghiệp ty chắc chắn sẽ chịu khổ, hơn nữa các

bên liên quan vốn đã nghi ngờ tình lang của cô ta có vấn đề, lần này họ không

nhân cơ hội để nghiêm ngặt thẩm vấn mới là lạ, mà tại trong Tu hành giới, vị

Hướng Đại hành tẩu đó cũng đã có tiếng là mỹ nhân rắn rết, độc ác tàn nhẫn.

Cô ta cũng nhanh chóng bay đi.

Trong đám người chạy tới sau, Thanh y phụ nhân vẫn giấu mình trong chiếc áo

choàng đen, nhìn thấy thi thể Bàng Vô Tranh được khiêng ra, lúc đầu bà ta còn

tưởng rằng mình nhìn nhầm, bà ta nhìn lại, kinh ngạc đến ngây người.

Bà ta quả thực không thể tin nổi, chen lấn trong đám người nỗ lực tiến đến sát

bên đường, khi tận mắt nhìn thấy thi thể Bàng Vô Tranh được khiêng đi ngang

qua trước mặt, bà ta mới thực sự xác nhận điều đó, nước mắt lập tức tràn ra

quanh khóe mắt.

Nếu không phải vì lo lắng cho tộc nhân, suýt chút nữa bà ta đã nhào tới gào

khóc, đây cũng chính là tình lang của bà ta a!

Ở trong đám người, bà ta nghe được một số lời nói chuyện, bà ta không hiểu,

không phải chuẩn bị đi gặp Thám Hoa lang sao? Vì sao lại xuất hiện ở nơi này?

Hơn nữa còn ngã xuống tại nơi đây. Ai có thể giết chết Bàng Vô Tranh trong

nháy mắt?

Có lẽ người khác không biết thực lực của Bàng Vô Tranh, nhưng bà ta rất rõ

ràng, lão ta đã ẩn giấu thực lực Cao Huyền, làm sao có thể dễ dàng bị giết tại

đây không chút động tĩnh chứ.

Bà ta cẩn thận quan sát hiện trường tranh đấu, rồi lặng lẽ rời đi…

Phần cuối địa đạo đã bị chặn lại, có người của Đại Nghiệp ty tham gia, không

có gì phải khách khí, trực tiếp đánh bay ra. Nhóm người Dữu Khánh nhảy ra

khỏi địa đạo, nhảy vào tầng hầm, không tìm thấy gì liền phá vỡ hầm lao lên.

Khi phát hiện đây là một tòa tửu lâu, người của Đại Nghiệp ty lập tức tiến hành

phong tỏa lục soát tửu lâu, nhưng không tìm thấy chưởng quỹ của tửu lâu.

Chưởng quỹ tửu lâu, người biết được một ít bí mật, đã rút đi. Khi Bàng Vô

Tranh rời đi, lão ta đã có dặn dò, vì biết mật đạo bị lộ, tửu lâu này không còn

giữ được nữa, một khi rời đi, lão ta đương nhiên không thể để lại người biết

mình có liên quan việc này.

Chạy đến ẩn nấp tại một chỗ giao lộ cách tửu lâu không xa, Thanh y phụ nhân ở

trên cao nhìn xuống, lén lút nhìn thấy tận mắt cảnh này, bà ta biết rõ nơi đây đã

bị lộ, không thể tiếp cận được nữa.

Bà ta cũng biết về sau mình không thể xuất hiện công khai tại Hổ Phách hải với

thân phận hiện tại, và cho dù là Bàng Thị thương hội hay là Tê Lan tiểu trúc

trên biển, bà ta đều không thể quay về. Lí do rất đơn giản, sau khi Bàng Vô

Tranh chết đi, các bên liên quan tất nhiên sẽ tìm kiếm nhân viên của Bàng thị để

tìm hiểu, bà ta là tùy tùng tâm phúc của Bàng Vô Tranh, chắc chắn không thể

tránh khỏi.

Trong hoàn cảnh bình thường, gặp mặt hỏi thăm mấy câu gì đó cũng không sao,

nhưng hiện tại thì khác, kiểu ngụy trang hời hợt của bà ta không thể vượt qua

được sự kiểm tra trực tiếp, chỉ cần hơi chút điều tra là có thể biết được lai lịch

Hổ Phách tộc của bà ta. Khi đó, Tương La Sách có thể bỏ qua hay là Lý Trừng

Hổ có thể bỏ qua cho bà ta chứ?

Không còn có các mối quan hệ của Bàng Vô Tranh che chắn ở phía trước, bà ta

sẽ lập tức biến thành con chuột trong cống ngầm.

May mà Bàng Vô Tranh còn bí mật xây dựng một chút lực lượng và bà ta cũng

thường xuyên tiếp xúc, cho nên không đến mức không còn nơi nào để đến.

Lòng tràn đầy bi thương, hiện tại bà ta rất nóng lòng muốn biết rốt cuộc là ai đã

giết Bàng Vô Tranh. Ánh mắt bà ta dán chặt vào Dữu Khánh đang đi qua đi lại

trong khách sạn, nghi ngờ có liên quan với vị Thám Hoa lang này, bởi vì trước

khi bà ta rời khỏi Bàng Vô Tranh, Bàng Vô Tranh đã nói rõ rằng muốn đi tiếp

xúc với vị Thám Hoa lang này.

Ánh mắt dò xét của bà ta chuyển về giao lộ, rồi xoay người biến mất ở trong

bóng tối…

Bên trong cung thành Hải đô, Hướng Lan Huyên đã sai người áp giải tiểu sư

thúc áp đến địa lao nơi này. Ở đây có đầy đủ các dụng cụ tra tấn, lực lượng canh

gác đầy đủ, thích hợp để thẩm vấn hơn là ở Tri Hải các. Tri Hải các là địa bàn

của Tương Hải Hoa, tránh đi cũng là chuyện bình thường.

Bên trong địa lao u tối, Hướng Lan Huyên cũng không vội thẩm vấn, tên tiểu

bạch kiểm này bị nội thương khá nặng, nếu không được chữa trị kịp thời, e rằng

sẽ chuyển biến xấu đến mức không thể cứu vãn, hơn nữa, hiện tại đã có xu

hướng trở nên trầm trọng, thậm chí đã không thể nói được rõ ràng, không tiện

thẩm vấn.

Hướng Lan Huyên đã biết được tình hình tại đầu kia của mật đạo, đồng thời

cũng nhận được tin Dữu Khánh vẫn bình an vô sự, lúc này toàn bộ tinh thần đều

tập trung vào nhóm người bị thương vong tại hiện trường sự việc, đặc biệt là

tiểu sư thúc, người đã khiến cho nàng quan tâm từ trước.

Tạm thời không tiện thẩm vấn, không có nghĩa là không thể lục soát, đã có

người lục soát và lột sạch đồ trên người tiểu sư thúc.

Thanh nhuyễn kiếm quấn trên eo tiểu sư thúc xuất hiện tại trên tay Hướng Lan

Huyên. Sau khi làm cho lưỡi kiếm phát ra âm thanh ong ong kỳ lạ, nàng lại nhìn

các lỗ thủng bố trí quái dị trên thân kiếm, quay sang hỏi Tương La Sách vừa

mới vào địa lao đứng bên cạnh, “Thứ cho ta ánh mắt vụng về, Tương đảo chủ

có từng gặp qua loại kiếm đầy lỗ thủng như thế này hay chưa?”

Tương La Sách cũng chú ý tới sự quái dị của thanh nhuyễn kiếm này, lão ta đưa

tay cầm lấy kiểm tra tỉ mỉ, sau đó cầm ở trong tay vung lên đâm chém một hồi,

thanh kiếm phát ra nhiều loại âm thanh kỳ quái, lúc thì ô ô, lúc lại phì phò, khi

thì vo ve, góc độ thanh kiếm khác nhau, âm thanh phát ra cũng khác nhau.

Vù vù, lão ta bất chợt vung kiếm quét về phía xích sắt rủ xuống ở bên cạnh, rất

dễ dàng liền cắt đứt xích sắt rơi xuống đất.

Hướng Lan Huyên nheo mắt lại, nàng nhận ra được vừa rồi Tương La Sách

không có thi pháp để phát lực.

Tương La Sách thu kiếm về, nhanh chóng lật xem lưỡi kiếm, phát hiện thấy lưỡi

kiếm không hề cong queo, mà vẫn sắc bén như cũ. Mặc dù lão ta kiến thức rộng

rãi, nhưng vẫn nhịn không được khen cất lời khen, “Thật là một thanh bảo kiếm

chém sắt như chém bùn. Không biết vì sao phải chế thành nhuyễn kiếm. Trong

màu trắng lấp loáng màu xanh, không thể nhận ra nó được luyện chế từ chất liệu

gì, không giống như là vũ khí đánh nhau thông thường, cũng chưa bao giờ nghe

nói tới kiểu chế tạo kiếm theo hình dạng này. Nếu như nó thật sự có tác dụng

đặc biệt nào đó, một loại vũ khí kỳ quái như thế này không nên vô danh mới

đúng.”

Hướng Lan Huyên lấy lại thanh kiếm, lật xem một lần nữa, rồi gọi, “Người

đâu.”

Lập tức có người đến đây chờ lệnh, “Đại hành tẩu.”

Hướng Lan Huyên đưa thanh kiếm cho gã, nói: “Tìm người có mũi nhạy bén

ngửi thử, để xem trên kiếm có mùi máu của Bàng Vô Tranh hay không, tiếp đó

kiểm nghiệm xem vết thương trên người Bàng Vô Tranh có khớp với thanh

kiếm này không. Thanh kiếm này kỳ quái như thế, hẳn là rất dễ dàng có được

kết quả.”

“Vâng.” Người đến nhận lệnh, cầm kiếm rời đi.

Tương La Sách lại hỏi: “Nghe nói người của ngươi và Thám Hoa lang đều tiến

vào mật đạo trong tiệm quần áo đó, có tra xét được cái gì hay không?”

“Khẳng định là có, nhưng chúng ta còn đang điều tra.” Hướng Lan Huyên nhàn

nhạt trả lời, rồi liếc mắt nhìn lão ta, “Nếu muốn ngươi muốn nhanh chóng tra ra

được cái gì, ta cảm thấy nên bắt đầu từ tên Lâm Long kia. Hành vi của hắn

trong tiệm quần áo có sự cổ quái trước, hắn chắc chắn biết được điều gì đó, vì

vậy nên thẩm vấn hắn trước đi.”

Tương La Sách dứt khoát từ chối: “Đó là nghĩa tử của Vương gia, trước khi

chưa có bằng chứng, không ai được đụng đến hắn!”

Hướng Lan Huyên đưa tay nắm lấy sợi xích sắt bị chặt đứt kiểm tra mặt cắt,

“Ngươi cho rằng ngươi có ngăn được cơn bão này không?”