Bán Tiên

Chương 1352: Một kích (2)




Trong mắt lão ta đầy vẻ không thể tin nổi, thậm chí còn có sự sợ hãi, lão không

thể hiểu, rõ ràng âm thanh tập kích đến từ phía sau, tại sao đòn công kích lại

xuất hiện từ một bên? Năng lực và nhận thức nghe âm thanh để phân biệt vị trí

của mình không đến mức sai lệch quá đáng như thế đi.

Rất nhanh sau đó, cảm giác lạnh lẽo chuyển thành cơn đau dữ dội, không chỉ có

máu tươi mà còn có cả pháp lực và sức lực phun ra khỏi cổ, tựa như một quả

bóng khí bị thủng, khó thể làm gì nữa.

Trên thực tế, cổ của lão ta đã bị cắt đứt hai phần ba, chỉ còn sót lại một phần da

thịt nối liền.

Đó là kết quả từ tính cảnh giác cao và phản ứng nhanh của lão, nếu không, đối

mặt với đòn công kích bất ngờ không kịp đề phòng như vậy, toàn bộ đầu của lão

đã bị chặt xuống rồi.

Tay lão ta ôm lấy vết thương trên cổ, đã nhận ra số phận của mình, nhận thức

được việc này có liên quan với người thần bí kia, hiểu ra rằng người thần bí đó

dụ mình đến đây chính là để giết mình.

Máu tràn vào phổi khiến lão ta rất khó chịu, đầu óc cũng choáng váng mơ hồ,

nhưng dù ánh mắt đầy kinh sợ, lão ta vẫn bình tĩnh, xoay chuyển tròng mắt nhìn

theo vệt sáng lạnh đang bay đi, lão nhìn thấy vệt hàn quang đó lóe lên biến mất

sau bức tường cao.

Điều này phù hợp với cảm nhận về nguy cơ trước đó của lão ta.

Nếu như nói khả năng phân biệt vị trí bằng âm thanh của mình có vấn đề, vậy

thị giác sẽ không phải cũng có vấn đề phải không?

Đòn phản kích mang tính tiềm thức, đồng thời cũng là bộc phát sự bi phẫn, lão

dùng toàn bộ sức lực còn có thể tụ tập được, điên cuồng tung ra một chưởng về

phía vệt hàn quang biến mất, như cuồng phong bão táp.

Khi kình khí bùng phát ra, vết thương trên cổ lão ta cũng không che lại được

nữa, máu đang rịn qua kẽ ngón tay tức thì biến thành những dòng máu phun ra,

ý thức kiểm soát thân thể dường như ngay lập tức cũng bị rút ra hết theo đòn

phản kích uy lực cường đại vừa bộc phát ra đó, bàn tay ôm cổ buông ra, vết cắt

phun máu nơi cổ cũng mở ra, thân thể đổ nhào xuống đất.

Kiếm vừa về tới tay, tiểu sư thúc rung nhẹ thân kiếm để loại bỏ vết máu có thể

dính ở trên đó rồi nhanh chóng lặng im không một tiếng động tra kiếm vào vỏ

quấn ở quanh eo.

Cùng lúc đó, âm thanh kì dị do Tẩu Không kiếm phát ra cũng kinh động đến

nhân viên theo dõi ở gần đây, gã lướt tới kiểm tra.

Sau khi lướt ra từ giữa hai căn nhà, gã lập tức nhìn chăm chú vào nam nhân

ngọc thụ lâm phong kia.

Tiểu sư thúc cũng nhìn thấy đối phương, đã đạt được mục đích, khóe miệng y

hiện lên một nục cười mỉm, đây chính là bằng chứng hắn không có làm gì cả.

Lần này, y không có cắt đuôi nhân viên theo dõi, ngược lại còn muốn động thủ

ngay dưới mí mắt của nhân viên theo dõi. Lí do có liên quan đến việc trước đó y

đã khiến bọn họ mất dấu rất nhiều lần, bây giờ bọn họ đã hoàn thiện bố trí, áp

dụng phương thức bố cục liên kết khu vực, không còn dễ dàng cắt đuôi như

trước nữa.

Đương nhiên, dựa vào năng lực của y, không phải là không cắt đuôi được những

nhân viên theo dõi đó, mà chính bản thân y cũng nhận thức được, một lần hai

lần còn có thể nói là ngẫu nhiên, nhưng cứ luôn mất dấu như vậy, sự kiên nhẫn

của con người là có giới hạn, ngươi thật sự cho rằng người ta không dám động

tới ngươi hay sao?

Đùa quá mức, Tương Hải Hoa cũng không bảo vệ được y.

Y biết rõ đã có người nghi ngờ y, không động đến y hoàn toàn là nhờ mặt mũi

của cha con Tương thị.

Mà đó cũng không phải là nguyên nhân chính, sở dĩ y không hoàn toàn cắt đuôi

nhân viên theo dõi cũng không đi vào những nơi hẻo lánh, chủ yếu là để làm

cho Bàng Vô Tranh mất cảnh giác.

Y biết rõ, chênh lệch thực lực giữa mình và Bàng Vô Tranh quá lớn, tại nơi hẻo

lánh không người, với thực lực của mình, y không thể tiếp cận Bàng Vô Tranh

mà không bị phát hiện, cũng không thể tập kích giết chết loại cao thủ như Bàng

Vô Tranh ở khoảng cách xa. Và nếu không thể tiếp cận, cho dù có pháp môn

Âm Tự quyết để khống chế và sự hỗ trợ của Tẩu Không kiếm, bảo vật trấn phái

của Linh Lung quan, y cũng không thể làm được.

Ngay sau khi nhân viên theo dõi lướt ra kiểm tra, những người khác cũng xuất

hiện. Bọn họ dồn dập nhìn về phía y, thấy y không có điều gì khác thường, lập

tức thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nhận ra rằng hành động của mình không bình

thường, ý thức được chuyện mình theo dõi vị này đã bị lộ.

Mà ngay khi tiểu sư thúc vừa mới bước tới được một bước, một âm thanh ầm

ầm với khí thế bài sơn đảo hải đột nhiên bùng lên ở phía bên kia bức tường!

Tiểu sư thúc vụt quay đầu nhìn tới, những người khác cũng vụt quay đầu nhìn

tới.

Bức tường cao đột nhiên bị xé toạc như tờ giấy, sau đó bùng phát ra như lũ quét.

Tiểu sư thúc kinh hãi, trong nháy mắt liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra, lập

tức dùng hết toàn bộ tu vi tung ra một đòn phản kích, nỗ lực chống đỡ.

Nhưng lực xung kích cường đại vẫn lập tức làm tan rã đòn chống đỡ của y,

những mảnh đá vỡ xuyên qua tầng phòng ngự cơ thể, nện mạnh vào người,

cùng lúc với một ngụm máu phun ra khỏi miệng, trên mặt y cũng xuất hiện một

vết cắt, thân thể bị đánh mạnh bay đi như một con bù nhìn.

Không biết căn nhà phía sau bị y đụng sụp đổ, hay là uy lực của đòn tấn công

bất ngờ đó đồng thời phá hủy căn nhà.

Không chỉ có một căn nhà đó bị sụp đổ, mấy căn nhà liên tiếp bị đánh vỡ tan

như cành khô gỗ mục.

Cùng bị đánh bay là những nhân viên theo dõi ở gần đó, gặp không may là một

số người đang ở yên ổn trong nhà, đột nhiên lại bị tai bay vạ gió.

Đánh sụp một khu vực lớn và cũng phá hủy một vùng lớn.

Bàng Vô Tranh gục ngã ra đất, nằm trong một vũng máu, trên cổ há ra một lỗ

hổng lớn, vẹo sang một bên với góc độ kỳ quái.

Ý thức của Bàng Vô Tranh tỉnh táo lại trong nhất thời, lão ta rất muốn nhìn xem

hung thủ là ai, nhưng không có cách nào ngẩng đầu lên.

Lão ta rất nghi hoặc, bởi vì lão không hiểu, một người đã có năng lực như thế,

cần gì phải lề mề dẫn mình đi vòng vo lâu như vậy, vì sao phải tốn nhiều công

phu dụ mình đến đây mới giết?

Lão ta biết rõ mình không còn cơ hội để biết được đáp án. Lão ta không còn

cảm nhận được thân thể của mình, ý thức cũng đang chậm rãi trở nên mơ hồ,

lão ta đang hỏi bản thân cũng là đang hỏi vầng trăng sáng trên bầu trời đêm.

Vì sao? Vì sao mình ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, tìm kiếm nhiều năm như vậy,

bây giờ nhìn thấy sắp gặt hái thành công, nhìn thấy toàn bộ nỗ lực sắp nhận

được thành quả, vì sao lại đột nhiên xảy ra chuyện này, vì sao đột nhiên có

người muốn giết mình.

Đến chết mình vẫn không biết là ai làm, không biết vì sao đối phương muốn

làm như vậy.

Lão ta thực sự không cam lòng chết đi như thế này.

Con mắt của lão chẳng mấy chốc liền không còn cử động được nữa nhưng vẫn

sáng ngời, trong đôi mắt mở to có vầng trăng sáng.

Trên mặt có sự đau đớn, cũng có bi thương, tức giận và không cam lòng.

Một đám bụi bị gió mạnh kéo theo thổi về phía sau, tiểu sư thúc sặc máu nằm

trong đống đổ nát, người đầy bụi bặm, mấy lần duỗi chân muốn bò dậy, nhưng

không thể ngồi lên được, một bên mặt chảy máu đầm đìa, mặt mày tái nhợt.

Dù vậy, y vẫn nỗ lực chống lên được nửa người trên, tựa vào bức tường đổ

nghiêng, ngẩng đầu nhìn qua bên kia, thấy được thi thể nằm trên con đường

phía sau bức tường vây.

Bên đó vẫn rất sạch sẽ, chỉ có phía bên này bị tàn phá tan nát, bức tường vây

sụp đổ giống như là một đường ranh giới phân chia, rất dễ dàng nhìn rõ tình

hình bên đó, xác nhận được Bàng Vô Tranh đã chết, mối đe dọa lớn nhất hiện

nay đối với lão Thập Ngũ đã bị loại bỏ, y yên tâm rồi.

Cảm nhận cơn đau từ các vết thương trên khắp cơ thể, y không nhịn được lẩm

bẩm tự giễu, “Cao Huyền quả nhiên là Cao Huyền, đúng là còn quá thiếu kinh

nghiệm, lần đầu tiên đối đầu đã xém chút nữa chơi chết luôn rồi.”

Y biết rõ, nếu không phải một kích đánh lén trước đó đã gây ra vết thương chí

mạng cho Bàng Vô Tranh, khiến cho lão ta không thể súc thế, chỉ sợ uy lực từ

đòn đánh bay mình vừa rồi sẽ không cho mình có cơ hội ngồi đây thở dốc.

Xung quanh đột nhiên xuất hiện rất nhiều bóng người lao nhanh, động tĩnh lớn

như vậy không thể không kinh động đến mọi người.

Y nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy một số nhân viên theo dõi vặn vẹo thân thể

muốn đứng lên, cuối cùng vẫn phải nằm xuống, không còn sức lực thoát thân, y

biết rõ lần này mình đã chơi đùa quá khả năng kiểm soát, phiền phức tới rồi.

May mà uy lực đòn công kích thể hiện rõ ràng ra đó, người ở xung quanh tới

đây cũng không dám lỗ mãng tùy tiện xông vào trung tâm vùng tranh đấu, chỉ ở

bên ngoài cẩn thận cảnh giác đề phòng.

Nhân cơ hội này, tiểu sư thúc nhắm mắt thi pháp, gượng ép thi triển Âm Tự

quyết, nhanh chóng khóa chặt vị trí của Trùng Nhi, rồi truyền âm nói: Trùng

Nhi, lập tức đi tìm lão Thập Ngũ, nói với hắn, phải nhanh chóng hết sức nói cho

Hướng Lan Huyên biết, Bàng Vô Tranh chính là Đông Liên Ngọc năm mươi

năm trước đây.