Bán Tiên

Chương 1351: Một kích (1)




Cửa hàng quần áo nói nhỏ không nhỏ, nhưng đó chỉ là nói một cách tương đối,

cũng không thể lớn được bao nhiêu, làm sao có thể giấu giếm được quái vật Đại

Nghiệp ty lục soát như thế.

Chẳng mấy chốc, lối vào mật đạo đã được mở ra trước mặt Hướng Lan Huyên.

Nhìn thấy một tia hi vọng cuối cùng đã tan vỡ, tự biết được số phận của mình,

Đào chưởng quỹ quyết định liều mình thử một lần, đột nhiên lao ra ngoài, lập

tức có người lóe lên đuổi theo.

Hướng Lan Huyên chỉ quay đầu lại thoáng nhìn, rồi không có biểu hiện gì dư

thừa, lại quay nhìn chăm chú lối vào mật đạo, lạnh nhạt nói: “Cử mấy người đi

xuống xem đi.”

Vì vậy có hơn mười người nhảy vào trong mật đạo để dò xét.

Cùng lúc này, động tĩnh đánh nhau bên ngoài đột nhiên im bặt. Chỉ chốc lát sau,

Đào chưởng quỹ bị người kéo trở về trong bộ dạng rũ rượi giống như một con

chó chết.

Đám nhân viên cửa hàng sợ hãi đến nỗi sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.

Chưởng quỹ của cửa hàng đối diện không có thu dọn bất kỳ thứ gì, lặng lẽ

chuồn đi…

Bên trong mật đạo, mấy người Dữu Khánh đang dán lưng vào vách hầm, im

lặng nín thở ngưng thần chờ đợi trong bóng tối.

“Ngươi xác định có người tới đây sao?” Long Hành Vân đứng tựa ở bên cạnh

không nhịn được thấp giọng hỏi một câu.

Không chỉ có gã, Hoàng Tu Hùng và Phượng Quan Vân càng nghi hoặc nhiều

hơn, bọn họ thực sự không nhận thấy được bất kỳ dấu hiệu nào chứng tỏ có

người đang tới gần, cho dù vẫn cùng hắn đợi một hồi lâu.

Dữu Khánh suỵt nhỏ một tiếng, ra hiệu cho gã im lặng. Thôi được, mấy người

khác đành phải tiếp tục kiên trì chờ đợi…

Ngõ Điền Tự, kỳ thực chính là một khu vực đường đi được tạo thành từ rất

nhiều đường hẻm đan xen với nhau, to có nhỏ có.

Khi xe của Bàng Vô Tranh vừa mới đi đến đầu ngõ thì, bên tai lão ta lại vang

lên giọng nói quỷ dị kia: Xuống xe, đi bộ.

Bàng Vô Tranh mím mím môi rồi trầm giọng hô lên: “Dừng xe.”

Xe dừng lại, lão ta vén rèm lên vươn người ra, sau khi xuống xe, lão ta căn dặn

xa phu: “Ngươi chờ ở đây đi.”

“Vâng.” Xa phu đáp lời, rồi điều khiển xe chuyển hướng tìm nơi thích hợp đỗ

lại.

“Ôi, Bàng tiên sinh, ngài đi một mình thôi sao?”

Chưởng quỹ của một cửa hàng tình cờ nhìn thấy Bàng Vô Tranh, cảm thấy rất

bất ngờ, còn tưởng rằng mình nhìn lầm, sau khi xác nhận không sai, lập tức

chạy đến chào hỏi lão ta.

Bàng Vô Tranh không có ấn tượng gì quá sâu với người này, khách sáo một câu

rồi đuổi đi.

Đã đến cấp độ như lão ta, cơ bản sẽ không đi ra ngoài dạo phố một mình,

trường hợp như hiện tại rất hiếm thấy.

Đi chưa bao xa, giọng nói thần bí lại xuất hiện bên tai: Rẽ trái ở ngã tư thừ hai

phía trước.

Bàng Vô Tranh không nhịn được cất tiếng lẩm bẩm: “Cụ thể là ở đâu chứ?”

Giọng nói thần bí không có đáp lại, lão ta có phần muốn phát tác, muốn nói nếu

ngươi không nói ra cần phải đến đâu thì ta sẽ không đi nữa, nhưng lại không

dám trái lời, tình hình không rõ ràng và biết mình không có quyền được lựa

chọn, lão ta chỉ có thể tiếp tục đi tới theo chỉ dẫn.

Ngõ Điền Tự mặc dù nằm trong khu vực tương đối phồn hoa của Hổ Phách hải,

nhưng bởi vì đây không phải là khu thương mại chủ yếu nên không phải quá

sầm uất.

Tuy nhiên, có một số nơi vẫn có tương đối đông người ra vào, tiểu sư thúc phe

phẩy chiết phiến đi vào đoạn đường này, thỉnh thoảng dừng lại trước một cửa

hàng nào đó, thỉnh thoảng lại rẽ vào một con hẻm rồi băng qua một con phố

khác.

Xung quanh có người phối hợp với nhau cùng theo dõi, tiểu sư thúc biết rõ điều

này, và cũng biết chính xác trong một phạm vi nhất định có bao nhiêu người,

bọn họ đứng ở đâu.

Y cũng không có ý định cắt đuôi bọn họ, tiếp tục thong dong đi dạo, lang thang

khắp nơi.

Bàng Vô Tranh khi thì rẽ trái, khi thì quẹo phải cũng bị ảnh hưởng theo, lão ta

phát hiện mình đang đi loanh quanh trong ngõ Điền Tự, có một số đoạn đường

đã từng đi qua.

Sau một khoảng thời gian nhẫn nhịn, cuối cùng lão ta không nhịn nổi nữa, cũng

không biết người thần bí kia có thể nghe được lời mình nói hay không, lão thử

hỏi: “Sao cứ phải đi lòng vòng như vậy? Ngươi rốt cuộc là ai? Đến cùng muốn

như thế nào?”

Lần này tiểu sư thúc đáp lại: Có người đang theo dõi ngươi, ta đang giúp ngươi.

Theo dõi? Bàng Vô Tranh theo bản năng kiểm tra xung quanh, một số người đi

đường rơi vào trong tầm quan sát của lão, lão ta không nhận ra điều gì khác

thường, tất cả mọi người đều khả nghi, lão thử hỏi, “Người nào sẽ theo dõi ta?”

Tiểu sư thúc: Ngươi cho rằng việc ngươi tặng quà cho Lâm Long có thể không

gây ra sự chú ý sao?

Bàng Vô Tranh không nói nên lời đồng thời rất sợ hãi, lão lại quan sát xung

quanh một vòng, rồi thành thật đi theo chỉ dẫn.

Trong ngõ Điền Tự có một chỗ tường cao rất dài, đây là tường bao giữ sự yên

tĩnh cho một khu nhà ở tư nhân, ngăn cách với không gian buôn bán bên ngoài.

Khi Bàng Vô Tranh lần thứ ba xuất hiện trên con đường này, lão ta đột nhiên có

cảm giác khó thể giải thích, nguyên nhân có loại cảm giác này là vì trên con

đường này có rất ít người, rất ít ánh đèn, ánh sáng u ám.

Lão ta quay đầu nhìn chằm chằm vào bức tường cao chắn kín bên đường, một

loại cảm giác mãnh liệt khó giải thích được cho lão ta biết, người thần bí mà lão

ta muốn gặp đang ở sau bức tường này.

Khi trong lòng hiện lên ý niệm này, rồi nhìn thấy bên kia tường có một cây đại

thụ, lão ta lập tức tung mình bay lên, đáp xuống trên đầu tường, nương theo

bóng cây đại thụ che chắn, lão ta quét mắt nhìn bên này, ánh mắt nhanh chóng

khóa chặt một người trong số mấy người đang tản bộ, đó là một nam nhân ngọc

thụ lâm phong đang phe phẩy chiết phiến.

Lão ta biết người này, đó là tình nhân của Tương Hải Hoa, tại sao y lại xuất hiện

ở đây, lẽ nào người thần bí chính là người này sao.

Nhưng khi nghĩ lại, lão ta cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều, đây chỉ là một tên

tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm mà thôi, trong khi thực lực của người thần bí đó rõ

ràng sâu không lường được, đã biết lai lịch của lão, biết rõ lão có cảnh giới Cao

Huyền, vẫn dám đe dọa tính mạng lão, tuổi của người này không phù hợp.

Lão cho là chỉ tình cờ gặp gỡ, vì vậy lão quay sang quan sát kỹ những người đi

đường khác, nhưng vẫn không nhìn ra được điều gì, đành phải nhảy xuống lại

tiếp tục tản bộ.

Ở con đường phía bên kia, tiểu sư thúc phe phẩy chiết phiến liếc nhìn về phía

đó.

Tại trong mắt những nhân viên theo dõi, họ không biết người này lang thang

trong khu dân cư này để làm gì, mặc dù trông có vẻ như y chỉ đang lặng lẽ bước

đi và suy nghĩ điều gì đó.

Khi Bàng Vô Tranh xuất hiện bên ngoài bức tường vây này lần thứ năm, căn cứ

vào động tĩnh hai bên bức tường, trong đầu y phác thảo ra khoảng trống nơi mà

mọi người sắp xuất hiện, sau đó đang bước chậm giữa mấy căn nhà, tiểu sư thúc

lại đột nhiên tăng tốc, thay đổi tuyến đường xuyên qua bức tường vây cao kia.

Khi đi tới góc rẽ của tường vây, cũng là góc một căn nhà, y nhìn thấy có một

người đang đi về phía mình, y đột nhiên dừng lại, chắp tay sau lưng ngắm trăng.

Y biết người trước mặt là một trong những nhân viên theo dõi, người đó không

ngờ y đột nhiên dừng lại, không thể dừng lại theo, đành phải đi vượt qua bên

cạnh với tốc độ như thường.

Sau khi người này rẽ qua góc đường rời đi, tiểu sư thúc giơ tay rút ra một luồng

sáng lạnh từ nơi bụng, lần này im hơi lặng tiếng, pháp lực xuyên qua thanh

kiếm, không có bất kỳ âm thanh ma sát nào, theo thanh kiếm vung lên mà hóa

thành một vệt sáng ở dưới ánh trăng, bay vọt ra ngoài theo một đường vòng

cung quỷ dị.

Bàng Vô Tranh vừa đi đến chỗ góc rẽ của tường cao, lão ta đột nhiên cảnh giác

dừng bước, một cảm giác kỳ lạ khiến lão quay lại.

Lúc này, ở bên ngoài tường bao, lão ta vừa vặn ở tại một ngã tư, điều kì lạ là

xung quanh đột nhiên không có một bóng người.

Chỉ bởi vì điều này mà khiến cho lão cảnh giác, tính cảnh giác của lão quả thực

rất cao.

Đột nhiên, phía sau vang lên một tiếng rít kỳ dị, ánh mắt lão lóe lên lạnh lùng,

lập tức phất tay quét ra một chưởng, thân thể cũng theo đó quay lại nhìn tới.

Nhưng phía sau không có gì cả, một chưởng đánh vào khoảng không, trong tầm

mắt cũng không thấy có vật gì tập kích tới, tuy nhiên lão tin vào năng lực nghe

âm thanh phân biệt vị trí của mình, ít nhất sẽ không đến mức nghe lầm một âm

thanh rõ ràng như thế.

Lão ta thoáng sửng sốt, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đột nhiên khiến lão

ta rợn tóc gáy, mặc dù không biết nguy hiểm đến từ phương nào, nhưng phản

ứng đầu tiên là tránh né trước rồi nói tiếp, lão ta nhanh chóng lắc người, thay

đổi vị trí.

Nhưng đã muộn rồi, nơi cổ đột nhiên có cảm giác lạnh lẽo, một vệt sáng lạnh

lóe lên dưới tầm mắt lão ta, kéo ra một chùm hoa máu, dưới ánh trăng chỉ là

những đốm đen.

Kì lạ là, tại thời điểm này khứu giác của lão dường như cực kỳ nhạy cảm, trong

nháy mắt đó liền ngửi được mùi máu tươi.

Trúng chiêu rồi ư? Ý nghĩ này thoáng hiện lên trong đầu lão.