Sau khi dặn dò một số chuyện với thủ hạ, lão ta lên tiếng gọi, chiếc xe của tửu
lâu lập tức được điều tới cho lão ta dùng. Lão ta lên xe, nói một câu, “Đến ngõ
Điền Tự, đi nhanh một chút.”
Bánh xe lập tức quay tròn ầm ầm, ngồi bên trong khoang xe lắc lư, tâm trạng
lão ta khẩn trương và nặng nề, không biết người thần bí đó rốt cuộc là ai, tìm
mình làm gì.
Tiểu sư thúc phe phẩy chiết phiến bước chậm trên đường phố, sau khi xác định
được Bàng Vô Tranh đã lên đường, lập tức thở phào nhẹ nhõm, đã trút được
gánh nặng trong lòng, cuối cùng cũng chuyển được lão ta rời đi.
Mục đích y liên tục lên tiếng chính là để bức ép Bàng Vô Tranh phải rời khỏi
địa đạo.
Cũng là bởi vì trong lúc vội vàng, không kịp dùng tới thủ đoạn nào khác, mà y
thì nhất định cần phải ngăn cản Bàng Vô Tranh tiến vào mật đạo, với thực lực
của lão ta, lão Thập Ngũ không thể nào chống lại được, không thể để cho hai
bên gặp nhau, điều này xảy ra do sự sơ suất của y, y không ngờ tới, trong tình
hình hiện nay, lão Thập Ngũ lại có thể chơi cứng như vậy, tên kia thực sự là có
phần làm chuyện vô nghĩa.
Về việc hẹn gặp Bàng Vô Tranh không phải chỉ là lời lừa gạt, mà y thực sự
muốn gặp mặt một lần.
Không còn cách nào khác, dùng Âm Tự quyết thử Bàng Vô Tranh một lần còn
có thể khiến lão ta nghĩ rằng là ảo giác, nhưng khi nói ra nhiều lần như vậy,
người ta cũng không phải kẻ ngốc.
Y không thể để cho Bàng Vô Tranh có cơ hội kể ra bí mật này cho người thứ
hai biết, cũng sẽ không cho Bàng Vô Tranh có cơ hội ghi lại bí mật này.
Nói cách khác, không thể để cho Bàng Vô Tranh sống tiếp nữa.
Không chỉ là Bàng Vô Tranh, ngay cả là Trùng Nhi, nếu như nàng không vượt
qua được thử thách đối mặt với A Lang đại cô, nói ra điều không nên nói, vì để
giữ bí mật, y cũng sẽ loại bỏ Trùng Nhi.
Đây là thử thách lớn nhất mà Trùng Nhi phải đối mặt kể từ khi gia nhập vào
Linh Lung quan, một thử thách nhận rõ tâm rõ tính. Trước đây, nàng chưa bao
giờ đối mặt với tình huống xúc động như lần này.
Y không có ngăn cản Trùng Nhi tiếp xúc với A Lang đại cô, chỉ ngồi xem có
nghĩa là y cố ý thúc đẩy lần thử thách này.
Để cho Trùng Nhi đến Hổ Phách hải lần này, một trong những mục đích chính
là nhằm thử thách Trùng Nhi, chỉ là, trước đây y không ngờ tới A Lang đại cô
còn sống.
Không phải y tàn nhẫn, đây là chức trách của y với tư cách là đệ tử chân truyền
Âm Tự quyết Linh của Lung quan, và nàng là đồ đệ do y thu nhận, y phải chịu
trách nhiệm đối với toàn bộ môn phái.
Những nữ nhân trên đường chợt nhìn thấy một nam nhân tuấn tú như vậy,
không khỏi đưa mắt nhìn, tiểu sư thúc nhẹ nhàng phe phẩy chiết phiến, mỉm
cười tao nhã gật đầu chào hỏi, khiến cho biết bao trái tim nữ nhân trên đường
phải rung động…
“Nhảy lầu đi ra ngoài rồi?”
Đang cầm bút ngồi viết trước bàn, khi nghe báo cáo, Tương Hải Hoa ngẩng đầu
kinh ngạc, tại trong ấn tượng của cô ta, mỗi một động tác của nam tử ngọc thụ
lâm phong đó đều khiến người ta có cảm giác cảnh đẹp ý vui, rất ít khi làm ra
chuyện gì khác thường.
Phụ nhân trắng trẻo mập mạp đáp: “Đúng vậy, đã nhiều lần xác nhận lại, người
ở bên ngoài nhìn chằm chằm không có nhìn lầm, hắn quả thực là đã nhảy ra
ngoài qua cửa sổ.”
Tương Hải Hoa đặt bút xuống đứng lên, nghi hoặc: “Lại mất dấu hay sao?”
Phụ nhân mập mạp trắng trẻo lắc đầu nói: “Lần này thật sự không có. Hắn đang
nhàn nhã đi dạo. Người của chúng ta đang âm thầm theo dõi sát sao, vẫn chưa
bị mất dấu.”
Tương Hải Hoa thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Thỉnh thoảng phóng đãng
một chút cũng không sao, có lẽ hắn quá nhàm chán. Hổ Phách hải thời kỳ này tụ
tập đủ loại yêu ma quỷ quái, ta có rất nhiều chuyện phải làm, ít có thời gian ở
cùng hắn.”
Phụ nhân cười khổ, “Cũng phải, chỉ là ngoại hình quá thu hút nữ nhân.”
Tương Hải Hoa nhéo nhéo trán, về mặt này, cô ta cũng có phần lo lắng, suy
nghĩ nhiều cũng không tốt, cô ta nói sang chuyện khác: “Hiện tại, tình hình tại
tiệm quần áo Nghê Thường thế nào rồi?”
Phụ nhân đáp: “Thám Hoa lang rõ ràng đang gây rối. Một đám người tụ tập đầy
trong cửa hàng chỉ thử đồ mà không mua gì. Mấy Thám Hoa lang và mấy người
Long Hành Vân trốn ở trong phòng thử đồ, không thấy ra ngoài. Xem ra cửa
hàng này quả thực có vấn đề gì đó.”
“Có liên quan tới Lâm Long sao?” Tương Hải Hoa lẩm bẩm, sự việc có dính
dáng đến Lâm Long, trước khi chưa biết rõ tình huống, cô ta cũng không dám
hành động thiếu suy nghĩ.
Cô ta không dám, nhưng có người dám.
Với bờ môi đỏ mọng, đích thân pháp giá Hướng Lan Huyên đến đây. Nàng ta
ngẩng đầu nhìn biển hiệu, trong đám người đi theo lập tức có người xông vào
mở đường.
Hướng Lan Huyên lập tức thả bộ bước vào. Sự xuất hiện của nàng khiến sự sôi
động giảm xuống, cửa hàng vốn đang ầm ĩ trong nháy mắt liền trở nên có thể
nghe được tiếng kim rơi, từng đôi mắt khả ái dõi theo bước đi của nàng, có
người thành thật lặng lẽ đặt quần áo cầm trong tay xuống, làm như mình là một
tên trộm vậy.
Hướng Lan Huyên liếc mắt nhìn cảnh tượng đông đúc, nhàn nhạt nói một câu,
“Tất cả ra ngoài ngồi xổm xuống đi.”
Giọng nói không lớn, nghe rất dễ chịu, nhưng không giận tự uy.
Sau câu ra lệnh, có người bị đuổi ra ngoài, có người nơm nớp lo sợ chủ động
làm theo, đám người rời khỏi đây sau đó đều nghe lời ôm đầu ngồi xổm bên
đường giữa những lời trách mắng của đám người Đại Nghiệp ty.
Trong cửa hàng đột nhiên trở nên yên tĩnh, nhưng vẫn còn có người ở lại, An Di
và Tô Thu Tử vẫn thủ tại trước phòng thử đồ của Dữu Khánh, tình hình trước
mắt khiến hai người rất xoắn xuýt, đi hay là không đi?
Nam Trúc cũng ở lại, gã mặc một bộ đồ trông như tân lang, chạy đến trước mặt
Hướng Lan Huyên, cúi đầu khom người chào: “Hướng đại hành tẩu, ngài tới
rồi.”
Hướng Lan Huyên liếc mắt nhìn gã, vẻ mặt lạnh lùng không muốn làm quen,
“Ngươi cũng cút ra ngoài ngồi xổm đi.”
“Ách…” Nam Trúc tức thì bối rối.
Khi bị Hướng Lan Huyên xoay người lại lạnh lùng nhìn chằm chằm “hả” một
tiếng, gã lập tức cong đít chạy ra ngoài, nhìn thấy một đám người đang ngồi
xổm bên ngoài, gã cũng học theo, ôm đầu ngồi xổm xuống.
Ngay cả Nam Trúc cũng phải như vậy, An Di và Tô Thu Tử làm sao dám cứng
đầu, họ vội vàng đi ra ngoài ngồi xổm bên cạnh gã.
Ở trong cửa hàng, Hướng Lan Huyên đảo mắt nhìn quanh, rồi hỏi: “Cẩu Thám
Hoa ở phòng nào?”
Lập tức có người chỉ vào một phòng thay đồ, “Phòng đó.”
Hướng Lan Huyên đi đến, cũng không thèm chào hỏi gì, nhấc chân tung ra một
cước, đạp cánh cửa vỡ tan tành, bên trong đó ngoại trừ một đống y phục ra, một
nửa bóng người cũng không có.
“Hừ.” Hướng Lan Huyên cất tiếng cười nhạt, mặt lộ vẻ giễu cợt, “Tìm!”
“Vâng.” Một đám người nhận lệnh.
Ở bên cạnh quầy, sắc mặt Đào chưởng quỹ lập tức đại biến, lão ta biết rõ mình
gặp phiền phức lớn rồi, có nằm mơ cũng không nghĩ tới Đại hành tẩu của Đại
Nghiệp ty lại đích thân dẫn người đến đây xử lý, lão ta biết rõ hiện tại dì mình
có muốn chạy cũng không còn kịp nữa.