Bán Tiên

Chương 1349: Chuyển đi (1)




Cầm mũi đưa ra phía trước, y bỗng nhắm mắt lại, cất tiếng thì thầm như đang

gọi, “Đông Liên Ngọc!”

Mắt chợt mở ra, mũi kiếm quay ngược lại, trực tiếp đâm vào bụng mình, tựa

như đang tự sát, chợt nghe một tiếng leng keng, kiếm đã biến mất, đã được tra

vào vỏ, quấn quanh người, thân thể y cũng lao về phía cửa sổ, chân đạp lên bệ

cửa sổ, nhảy xuống lầu cao, tay áo rộng tung bay phất phới trong gió, giống như

một con dơi bay lượn trong màn đêm, lướt về phía mặt đất.

Lúc này, y không còn quan tâm tới việc có người nào theo dõi hay không, và

cũng không quan tâm tới người của Tương Hải Hoa cất lời hỏi thăm.

Không còn cách nào khác, bởi vì khi phát hiện thấy tình hình không ổn thì thời

gian đã quá gấp gáp, lão già Bàng Vô Tranh và lão Thập Ngũ ở tại thời điểm có

khả năng chạm mặt nhau bất cứ lúc nào, với tu vi hiện nay của y, phạm vi tìm

kiếm của Âm Tự quyết có hạn, dựa vào tu vi của Bàng Vô Tranh, tốc độ sẽ cực

nhanh, một khi lão ta đem người đi xa, hậu quả sẽ rất khó lường…

Ở trong nhà kho dưới tầng hầm tửu lâu, Bàng Vô Tranh đẩy một chiếc kệ nặng

chất đầy đồ vật sang một bên, để lộ ra một cửa hang tối tăm, lão ta lấy Huỳnh

thạch ra, rọi sáng những bậc cấp phía dưới, ánh mắt dò xét rồi từng bước một đi

xuống bậc thang.

Bên trong mật đạo, Dữu Khánh vẫn rất cẩn thận, trước mắt có sẵn nhân thủ,

không sử dụng thật là lãng phí, hắn vẫn để Hoàng Tu Hùng đi ở phía trước dò

đường, bọn họ theo tại phía sau, Phượng Quan Vân đi ở sau cùng bảo vệ cả

nhóm.

Dữu Khánh và Long Hành Vân đi ở giữa thì tương đối thoải mái, thỉnh thoảng

cầm Huỳnh thạch soi nhìn dấu vết trên vách tường.

Đột nhiên, Dữu Khánh chợt nhỏ giọng hô lên: “Dừng lại!”

Người phía trước phía sau tất cả đều tạm dừng lại. Hoàng Tu Hùng đang ở phía

trước hai ba trượng quay đầu nhìn lại, có phần không hiểu ra sao.

Ông ta không biết rằng, bởi vì ông ta đi ở phía trước gây ra một chút bụi bặm và

để lại cho người phía sau, chuyển động của chúng dưới ánh sáng Huỳnh thạch

khiến Dữu Khánh nhận ra dị thường.

Quan Tự quyết của hắn đã dò xét được, lối ra cách đây đại khái chừng tám, chín

mươi trượng đã bị người mở ra.

“Có chuyện gì vậy?” Long Hành Vân cất tiếng hỏi.

Dữu Khánh dựng thẳng ngón trỏ trước miệng, nhắc nhở: “Nhỏ giọng một chút,

có người.”

Long Hành Vân tức thì trở nên cảnh giác cao độ.

Hoàng Tu Hùng vừa lùi trở lại liền cùng với Phượng Quan Vân trao đổi ánh mắt

dò hỏi, đều biểu hiện ra vẻ nghi hoặc, cả hai đều không nghe thấy cũng không

nhận thấy động tĩnh có người đến.

Hai người quay sang nhìn Dữu Khánh, trong ánh mắt toát ra vẻ không hiểu, tuy

rằng tu vi của gia hỏa này cũng đã đột phá đến Thượng Huyền, nhưng tu vi

khẳng định không cao bằng bọn họ, cho nên bọn họ hoài nghi với phản ứng của

Dữu Khánh.

Quan Tự quyết của Dữu Khánh đã nhận thấy người mở cửa lối ra đang đi

xuống, liền nhỏ giọng nhắc nhở, “Đang đi tới đây.”

Hắn quay đầu lại thoáng nhìn ra phía sau, bây giờ lui về trốn sao?

Phiền phức đều là thứ yếu, hắn không có làm như vậy mà nắm chặt viên Huỳnh

thạch trong tay, chặn ánh sáng toát ra.

Ba người bên cạnh lập tức làm theo, khung cảnh hiện trường lập tức chìm vào

trong bóng tối.

Một nhóm bốn người lẳng lặng chờ đợi…

Bàng Vô Tranh từng bước một đi vào địa đạo, ánh mắt lạnh lùng quan sát xung

quanh, đề phòng người ta đã lẻn vào đây.

Ngay khi vai của lão ta sắp chìm vào miệng địa đạo, bên tai đột nhiên nghe thấy

có tiếng gọi, “Đông Liên Ngọc…”

Chỉ một tiếng gọi nhẹ nhàng như vậy lại khiến lão ta cả kinh lông tơ dựng đứng

cả lên, tâm thần run rẩy, lão ta vụt quay đầu lại nhìn xung quanh, trầm giọng

quát hỏi: “Ai?”

Nhưng không có bất kỳ lời đáp lại nào, lại là ảo giác hay sao?

Đường đường là tu sĩ, thân thể bình thường, không có bất kỳ bệnh tật gì, một

lần còn có thể nói là ảo giác, hai lần liên tiếp, lão ta cảm thấy không thể có khả

năng là ảo giác, cảm giác sợ hãi khó tả đột nhiên tràn ngập trong lòng.

Cẩn thận quan sát toàn bộ không gian trong hầm, quả thực không có bất kỳ

bóng người nào.

Vì vậy lão ta lại tự an ủi mình, có thể thực sự là cảm giác sai lầm, hi vọng có thể

tự lừa chính mình.

Lão ta quay đầu lại, tiếp tục đi xuống dưới, nhưng trong lòng luôn cảm giác

phía sau có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Tiểu sư thúc từ trên trời lao xuống, gần đến mặt đất thì lộn người một vòng rồi

phiêu nhiên rơi xuống, một tay chắp ở sau lưng cất bước nhàn nhã đi dạo, chiếc

quạt xếp trong tay tiêu sái vung ra, trông như đang thảnh thơi quạt mát, kỳ thực

là chắn nửa khuôn mặt, che động tác miệng, lại cất tiếng gọi: “Đông Liên

Ngọc…”

Lần này giọng nói ít đi vẻ thầm thì, bộc lộ sự âm trầm và ác ý.

Bàng Vô Tranh tức thì dừng bước khi đầu đã sắp biến mất khỏi lối vào địa đạo,

toàn thân cứng đờ, lặng im đứng đó, nhìn về phía chỗ rẽ phía dưới địa đạo, nơi

đó đường đi vẫn chưa bằng phẳng.

Lão ta cầm Huỳnh thạch đứng yên tại trên bậc thang. Trong khi đó, nhóm người

còn lại thì đứng trong bóng tối đen như mực duy trì cảnh giác cao độ. Khoảng

cách giữa hai bên cũng không xa, với thực lực của họ, có lẽ chỉ cần lắc mình

lướt đi là có thể gặp nhau.

“Đông Liên Ngọc…”

Tiếng gọi âm trầm lại vang lên, Bàng Vô Tranh nắm tay lại che giấu ánh sáng

của Huỳnh thạch rồi cũng im lặng đứng chờ đợi trong bóng tối, dùng bất biến

ứng vạn biến. Lão ta có thể nghe được cả tiếng tim đập của chính mình, tâm

trạng rất khẩn trương.

“Đông Liên Ngọc…”

Âm thanh kêu gọi như ở bên tai lại vang lên lần nữa, Bàng Vô Tranh xòe lòng

bàn tay, ánh sáng tỏa ra chiếu sáng gương mặt căng thẳng của lão.

Lão ta đã khẳng định được, mình cần phải đối mặt với thực tế, đây căn bản

không phải là ảo giác hay là ảo thính.

Lão ta chậm rãi quay người lại nhìn về phía sau, trên cầu thang chỉ có bóng

dáng của chính mình, không thấy bóng người nào khác.

Lão ta bỗng nhiên lóe lên, lao ra ngoài, rơi trên sàn hầm đảo mắt nhìn quanh,

không gian tầng hầm chỉ có chừng đó, chắc chắn không còn ai.

“Đông Liên Ngọc…”

Giọng nói như gọi hồn đó lại tiếp tục vang lên.

Bàng Vô Tranh không nhịn được cất tiếng thử hỏi, “Ai đó?”

Tiểu sư thúc: Gặp mặt tự nhiên sẽ biết. Ta cho ngươi thời gian một nén nhang

để đến ngõ Điền Tự.

Bàng Vô Tranh kinh ngạc, có thể nói chuyện với mình sao? Quả táo cổ của lão

ta giật giật, “Tại sao ta phải nghe lời ngươi?”

Tiểu sư thúc: Ngươi được lựa chọn sao?

Nỗi sợ hãi khi phải đối mặt với mối đe dọa không biết, hơn nữa người ta lại còn

biết rõ gốc gác của mình, lão ta quả thực không có lựa chọn.

Sau một chút do dự, lão ta quan sát xung quanh rồi trả lời: “Được, ta thật sự

muốn xem ngươi là thần thánh phương nào. Nơi nào trong ngõ Điền Tự?”

Tiểu sư thúc: Tới nơi tự nhiên sẽ biết. Đến chậm, chết!

Bàng Vô Tranh mím chặt môi, sau khi nói xong lời đe dọa, giọng nói đó tựa hồ

biến mất, nhưng sự chấn động trong lòng vẫn còn chưa tan, đạo hạnh của người

thần bí này rốt cuộc như thế nào, với tu vi của mình mà lão ta chỉ có thể nghe

được giọng nói, ngay cả vị trí người nói ở đâu cũng không biết, năng lực cách

không truyền âm quả thực kinh khủng.

Lão ta yên lặng lắng nghe động tĩnh bên trong mật đạo, không nhận thấy có bất

kỳ động tĩnh nào, sau một hồi do dự, lão ta chỉ có thể đậy sàn nhà lại, kéo kệ đồ

nặng nề về chỗ cũ đè lên, sau đó nhanh chóng rời khỏi tầng hầm.

Không còn cách nào, để đi từ nơi này đến ngõ Điền Tự, thời gian một nén

nhang có phần gấp gáp, lão ta không tiện bay thẳng đến.

Trọng điểm là người ta đã nói rồi, tới chậm sẽ khiến lão phải chết.

Người thần bí này sâu không lường được, lão ta không dám mạo hiểm, so với

việc bắt cóc Thám Hoa lang, hiện tại, tính mạng của mình càng trọng yếu hơn.