Bán Tiên

Chương 1348: Đưa tới cửa (2)




Đã đi lên trên gác, Đào chưởng quỹ nghe thấy động tĩnh, lập tức giang tay ngăn

cản tại lối lên cầu thang, “Chư vị, chư vị, trước tiên hãy nghe ta nói, nơi này là

chỗ ở cá nhân, không tiếp khách bên ngoài. Chư vị, xin lỗi, mời quay lại, mời

quay lại.”

Tô Thu Tử lập tức hét lớn: “Chưởng quỹ, có ai buôn bán kiểu như ngươi không

chứ? Có nhiều người cần thử đồ như vậy, phía dưới chỉ có chừng đó phòng thay

đồ, ta thấy trên này cũng chỉ là một gác xép bình thường, không giống như có

cất chứa thứ gì quý giá. Không bằng như vậy đi, ngươi cứ để cho đám khách

hàng chúng ta được thoải mái, nếu mất thứ gì, ta sẽ chịu trách nhiệm.”

Đào chưởng quỹ vẫn nhất quyết ngăn cản, “Chư vị, nơi đây thật sự không phải

dùng để đãi khách.” Ông ta cúi đầu lộ vẻ cầu xin Tô Thu Tử.

Tô Thu Tử trừng mắt nói: “Nếu ngươi cứ nhất quyết muốn buôn bán kiểu như

vậy, ỷ cửa hàng lớn mà khi dễ khách hàng, vậy chúng ta cũng không nuốt nổi

cơn tức này, cùng lắm thì chúng ta mặc kệ mọi thứ, đập nát cửa hàng này của

ngươi!”

Một đám người theo sau rất quen thuộc với phong cách này, tất cả đều không

cần phải kêu gọi, ra sức cùng xông lên trên, liên tục không ngừng kêu gào,

“Đúng, ỷ cửa hàng lớn khi dễ khách hàng thì đập cửa hàng này đi cho rồi.”

Đào chưởng quỹ có phần sửng sốt, lần đầu tiên gặp phải một đám khách hàng

như vậy.

Tô Thu Tử giơ tay đẩy ông ta ra, đi thẳng lên trên gác, rồi thay đồ ngay trước

mặt mọi người.

Gã không phải nói giỡn, nếu như Đào chưởng quỹ thật sự cứng rắn ngăn cản, gã

là thật sự dám gọi người phá hủy cửa hàng này.

Không vì cái gì khác, chỉ vì có lòng tin, Dữu Khánh đã có dặn dò, nếu thật dự

gặp phải tình huống đó, vậy thì cứ đập đi, có việc gì Thám Hoa lang hắn chịu

trách nhiệm hết, cho dù Tương La Sách đích thân tới bắt bọn họ, hắn cũng đảm

bảo có thể đưa bọn họ ra.

Nếu là người khác nói lời này, Tô Thu Tử có lẽ sẽ nghi ngờ, nhưng đối với vị

đại tài tử Dữu Khánh này, cho dù không tính đến bối cảnh các mối quan hệ, gã

cũng sẽ có chút mù quáng nghe theo.

Tuy nhiên, Dữu Khánh cũng chắc chắn rằng Đào chưởng quỹ không dám cứng

rắn đối đầu, bởi vì nếu thật sự náo loạn lên, kéo những người quản lý Hổ Phách

hải đến, với việc người trong phòng thử đồ biến mất, khi thực sự lục soát, cửa

hàng này sẽ không gánh nổi hậu quả, đào địa đạo trong nhà người khác, giải

thích được sao?

Hắn có thể cường thế như vậy, đầu tiên là chắc chắn người ta không dám làm

trái, thứ hai là muốn ngăn chặn con đường liên lạc bí mật bằng địa đạo, bức ép

người nơi đây phải báo cáo tình hình với người đứng sau, xảy ra chuyện như

vậy, có thể không khẩn cấp báo cáo sao? Tam Tiên bảo vẫn có người trông

chừng ở bên ngoài, đang chờ đợi a.

Những người khác đi theo sau Tô Thu Tử cũng chạy lên gác, làm bộ làm tịch

thử quần thử áo, có người còn thắp đèn sáng lên.

Quả nhiên, Đào chưởng quỹ chỉ có thể căng gương mặt đứng đó nhìn, không

dám cứng rắn phản đối, ông ta định đợi những người này thử xong y phục sẽ đi

xuống, nào ngờ đám người này rõ ràng đã có dự tính trước, thay phiên nhau đi

xuống, thay phiên nhau đi lên, vì vậy luôn luôn có mấy người tại trên này.

Ông ta còn có thể làm gì bây giờ? Nằm úp trên mặt sàn ngay trước mặt mọi

người để rình xem khách hàng thay quần áo trong phòng thử đồ hay sao?

Cuối cùng ông ta đành phải xoay người đi xuống gác, trước khi ra ngoài còn

quay lại liếc mắt nhìn lối vào mật đạo, bên ngoài có một đám khách đang nhìn,

ông ta không có cơ hội để mở ra kiểm tra.

Khi quay về đến quầy, ông ta lập tức mở một cánh cửa nhỏ nơi chỗ quầy, đi vào

trong, đóng cửa lại, nhanh chóng chạy đến bàn làm việc, bày giấy bút ra, nhấc

bút chấm mực vội vã viết một bức mật tín, sau đó thổi khô rồi nhét vào trong

một hạt châu, tiếp đó nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.

Trở lại sau quầy, ông ta gọi một gã nhân viên đến, dặn dò: “Hiện trong cửa hàng

đã quá đông, không thể cho thêm vào nữa, ra treo biển thông báo ngừng nhận

khách đi.”

Người đó lập tức nghe lời, ra cửa treo biển ngừng đón khách.

Chẳng bao lâu, chưởng quỹ của một cửa hàng đối diện dạo bộ bước vào, nửa

tựa trước quầy vui vẻ nói: “Lão Đào, hôm nay sao thế, sao buôn bán tốt như

vậy?”

Đào chưởng quỹ bất đắc dĩ lắc đầu, bộ dạng như là một lời khó nói hết, nên

không có nói gì.

Chưởng quỹ nhìn quanh cửa hàng một vòng, sau đó lại tản bộ trở về cửa hàng

của mình.

Không lâu sau đó, có một vị khách đi vào cửa hàng của lão ta, đích thân chưởng

quỹ bước ra chào hỏi, thừa dịp không có ai để ý đến, lão ta lập tức chuyển một

hạt châu vào trong tay vị khách.

Vị khách chắp tay sau lưng đi dạo một vòng trong cửa hàng, rồi dường như

không nhìn trúng vật gì nên cất bước rời đi…

Ở trong mật đạo, đám người Dữu Khánh ngừng lại, bởi vì bọn hắn gặp một ngã

rẽ, một con đường đi ngang và một con đường khác đi nghiêng xuống.

Dữu Khánh lập tức đưa ra đề nghị: “Chúng ta chia binh ra làm hai đường đi dò

xét.”

“Không được.” Long Hành Vân dứt khoát từ chối.

Dữu Khánh tận tình khuyên bảo: “Với những gì diễn ra bên trên, người ta cũng

không phải kẻ ngốc, tin tức sẽ nhanh chóng được truyền đi, chúng ta là đang

chạy đua thời gian với người ta, có hiểu hay không hả? Điều quan trọng nhất

bây giờ là chúng ta phải nắm bắt được một số manh mối trước khi bọn họ phát

hiện ra. Hơn nữa, bốn người chia làm hai nhóm, bên cạnh ta vẫn có người của

ngươi, ngươi sợ cái gì?”

Long Hành Vân quay sang nói với hai người Hoàng, Phượng: “Hắn rất gian

xảo, ta đã sớm lĩnh giáo qua. Chúng ta không thể để hắn lừa, không thể tách ra.”

Hai người Hoàng, Phượng không có ý kiến gì với điều này, theo quan điểm của

bọn họ, an toàn mới là ưu tiên hàng đầu, cẩn thận sẽ không có sai lầm.

Dữu Khánh lập tức không nói nên lời. Thôi được, đây không phải là nơi tranh

cãi ầm ĩ, hắn cũng không muốn nói nhiều nữa, đi trước bước vào con đường dẫn

xuống dưới.

Sau khi đi được một chặng đường rất dài, hắn phát hiện phần cuối bị chìm trong

nước biển. Mấy người lặn xuống nhìn xem, kết quả không nằm ngoài dự đoán,

đẩy ra vật lấp kín cuối đường là ở trong biển. Bọn họ trồi lên khỏi mặt nước,

nhìn thấy trời đã tối, có thể nhìn thấy ánh đèn trên đảo.

Mấy người lặn trở về, quay lại theo đường cũ, đi dò xét ngã rẽ kia…

Trên một tửu lâu, Bàng Vô Tranh và Thanh y phụ nhân ngồi uống rượu đối diện

với nhau, trên bàn có bốn năm món ăn.

Có người gõ cửa đi vào, bỏ xuống một hạt châu và nói: “Tiệm quần áo Nghê

Thường dùng cách truyền tin khẩn cấp gửi đến.”

Nghe nói là tin tức khẩn cấp, Thanh y phụ nhân lập tức mở hạt châu ra, lấy mật

tín ra xem, sau khi đọc xong thì ngẩng đầu lên nói với vẻ kinh ngạc: “Lão Đào

đoán rằng, Thám Hoa lang đã tìm được địa đạo trong tiệm quần áo.”

Bàng Vô Tranh ngạc nhiên hỏi: “Hắn làm thế nào tìm được mật đạo trong đó

chứ?” Dứt lời liền đưa tay đoạt lấy mật tín, sau khi đọc xong thì thở phào ra một

hơi, “Thì ra là như vậy, tên này thật sự không kiêng nể gì cả.” Lão ta cúi đầu

nhìn xuống dưới chân, “Nói cách khác, hắn hẳn là sắp tìm đến nơi này rồi.”

Thanh y phụ nhân: “Lão Đào đoán chừng, Long Hành Vân, Hoàng Tu Hùng và

Phượng Quan Vân có khả năng cũng cùng đi vào địa đạo. Mật đạo đã hoàn toàn

bị lộ, không thể sử dụng nữa, chúng ta phải nhanh chóng rút đi thôi.”

Bàng Vô Tranh nhìn chằm chằm bức mật tín, hừ một tiếng: “Chỉ mấy kẻ như

thế còn chưa đủ để vào mắt. Chúng ta đang muốn tìm Thám Hoa lang, hắn lại tự

mình đưa tới cửa, có thể nói đi mòn giày sắt tìm không thấy, được đến chẳng

phí chút công phu. Nếu hắn đã đến, vậy thì gặp mặt đi. Vừa lúc gặp mặt nói

chuyện trực tiếp.”

Thanh y phụ nhân suy nghĩ một chút, “Có thể được hay không? Cho dù không

có cao thủ khác tham gia, nếu như để cho mấy người Long Hành Vân nhìn thấy

thì phải làm sao?”

Bàng Vô Tranh: “Yên tâm đi, ta sẽ xử lý. Ngươi đi tìm Lâm Long trước đi. Một

chút nữa gặp mặt nói chuyện, chúng ta còn cần Lâm Long chứng minh thân

phận của ngươi. Đi nhanh đi.”

“Được.” Thanh y phụ nhân lập tức đứng dậy rời đi.

Không còn người khác, Bàng Vô Tranh trầm mặc một lát rồi gõ bàn cành cạch.

Chẳng mấy chốc, có người tiến đến bái kiến.

Bàng Vô Tranh nói: “Thông báo cho tàu thuyền gần lối ra khác hãy chuẩn bị

sẵn sàng. Nhớ kỹ, bất kể trong địa đạo có động tĩnh gì, khi A Ngọc hỏi tới,

ngươi đều phải nói là không có bất kỳ động tĩnh gì, cũng không có bất cứ ai

xuất hiện. Hiểu chưa?”

“Vâng.” Người đến nhận lệnh.

Trong mắt Bàng Vô Tranh lộ ra vẻ hưng phấn đầy mong đợi, “Xem ra ta phải

đích thân vào địa đạo một chuyến rồi.”

Dứt lời liền vo mật tín thành tro bụi, rồi đứng dậy sải bước rời đi.

Tại Tri Hải các, trong căn phòng buông rũ những dải lụa trắng, tiểu sư thúc

đang khoanh chân đả tọa đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị,

y chậm rãi bỏ chân xuống, đứng dậy.

Y đang tập trung chú ý vào Bàng Vô Tranh, bởi vì y đã sớm nghi ngờ hành vi

của Bàng Vô Tranh, lão ta theo đuổi Địa Mẫu mà bị làm nhục, giả chết ẩn thân

tại nơi này, nếu như thực tâm quy ẩn, lão ta cần gì phải tốn công tốn sức xây

dựng sản nghiệp lớn như vậy, hơn nữa lão ta đã nói rõ muốn tìm tiên phủ, lại

nhằm vào mấy người Dữu Khánh, y làm sao có thể không e ngại.

Vì vậy, khi nghe được đoạn đối thoại vừa rồi, từ đó y nhận ra được Bàng Vô

Tranh hoàn toàn không phải đơn giản chỉ muốn nói chuyện với Dữu Khánh, lão

ta muốn giấu A Lang đại cô để gây chuyện, nói trắng ra chính là muốn động thủ

với Dữu Khánh.

Y không thể để mắt tới tất cả mọi người, không ngờ đột nhiên lại xảy ra chuyện

như thế này, nếu không phải nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi thì y sẽ không

biết.

Chuyện rắc rối hiện tại là lão Thập Ngũ đã chui sâu vào trong lòng đất, điều này

có tác động ngăn cản khá lớn đối với Âm Tự quyết của y, Âm Tự quyết của y

căn bản không kết nối được.

Y có thể liên lạc với những thế lực lớn như Hướng Lan Huyên, nhưng làm như

vậy sẽ bộc lộ Âm Tự quyết của mình, hậu quả đó sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Liên lạc với mấy người Trùng Nhi, nói bọn họ tìm tới những thế lực lớn đó?

Tình hình xoay chuyển như thế này, xem ra không còn kịp nữa bất cứ lúc nào

cũng có khả năng xảy ra chuyện.

Keng! Tay của y đột nhiên bật ra một vệt hàn quang ở bên hông, một cây

nhuyễn kiếm được rút ra khỏi vỏ trên đai lưng, co ngón tay búng ra, thân kiếm

trải đầy lỗ thủng rung động, phát ra âm thanh vo vo kỳ dị. Đây chính là bảo vật

trấn phái của Linh Lung qua, Tẩu Không kiếm!