Hai ba mươi người, tất cả đều là người Tam Tiên bảo, chen chúc ùa vào cửa
hàng quần áo, không biết việc kinh doanh của cửa hàng có tốt lên hay không,
chỉ biết trong cửa hàng đã trở nên chật chội.
Ba người Long Hành Vân đồng loạt nhìn sang Dữu Khánh, đều biết rõ nhất
định là tên này đang giở trò quỷ.
Dữu Khánh lại ngoắc tay ra hiệu cho ba người ghé tai tới gần, thì thầm một hồi
bên tai bọn họ, sau đó đĩnh đạc quay lại cửa hàng.
Ở trong cửa hàng, Đào chưởng quỹ nhìn tình hình trước mắt, mặt mày tươi
cười, trong mắt lại lộ ra nét sầu lo.
Bên ngoài cửa hàng, Hoàng Tu Hùng kéo lại Long Hành Vân đang định đi vào,
nhỏ giọng nhắc nhở: “Các chủ, tình hình không rõ ràng, tốt nhất là chúng ta
không nên mù quáng nhúng tay vào.”
Long Hành Vân: “Chính là vì không biết rõ cho nên mới phải đi vào thăm dò rõ
ràng tình huống. Lỡ như mật đạo đó thông tới tiên phủ thì sao?”
Dứt lời gã liền thoát khỏi sự lôi kéo, rồi xông vào trong cửa hàng.
Hoàng Tu Hùng và Phượng Quan Vân nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ bất đắc dĩ,
bọn họ không có lựa chọn nào khác, không thể để mặc một mình Long Hành
Vân đi mạo hiểm, vì thế đành phải cùng theo vào.
Sau khi bước vào cửa hàng, càng cảm nhận được sâu sắc, có thật nhiều người,
nhân viên cửa hàng bận rộn không kịp phục vụ.
Giữa sự ồn ào và náo nhiệt, Dữu Khánh lại tìm đến An Di và Tô Thu Tử, thì
thầm với hai người một lúc. Sau khi cả hai gật đầu thể hiện đã hiểu, hắn lại cất
bước đi dạo trong cửa hàng đông đúc, có lẽ cảm thấy có quá đông người không
thuận tiện, hắn dứt khoát chọn một mạch hơn chục bộ quần áo, rồi ôm vào
phòng thử đồ, đóng cửa lại.
Long Hành Vân học theo, cũng lôi theo mấy bộ y phục xông vào một phòng thử
đồ, Hoàng Tu Hùng và Phượng Quan Vân cũng chụp mấy bộ quần áo tiến vào
một phòng thử khác.
Đứng quan sát hiện trường, hai người Tô Thu Tử thấy vậy liền dùng động tác và
ánh mắt ra hiệu, lập tức có người tiến đến thủ tại trước cửa mấy phòng thử.
Ở tầng trên, Dữu Khánh vừa mới đậy xong tấm sàn nhà trở lại vị trí cũ, liền
nhìn thấy ba người Long Hành Vân lần lượt chui lên tại nhưng vị trí khác.
Ba người trả lại tấm ván nhà về vị trí, sau đó nhanh chóng theo Dữu Khánh lẻn
xuống lầu.
Khi xuống hết cầu thang, bọn hắn cách biệt với bên ngoài chỉ bằng một cánh
cửa. Dữu Khánh xốc tấm ván sàn che đậy lối vào địa đạo lên, phất tay ra hiệu
cho bọn họ đi xuống trước. Nhất quyết muốn đi theo ư? Được thôi. Một số thời
điểm hắn có thể dùng làm tiên phong. Dù sao hắn cũng không biết được tình
hình bên dưới.
Đương nhiên, hiện tại hắn cũng là tài cao gan lớn, nếu cảnh giới dưới Cao
Huyền, hắn đúng là không có gì phải sợ. Hơn nữa, đâu có dễ dàng đụng phải
Cao Huyền như thế, huống chi còn có hai cao thủ trong cảnh giới Thượng
Huyền của Xích Lan các cùng đi.
Hoàng Tu Hùng vung tay ngăn cản Long Hành Vân đang vội vã muốn chui
xuống. Ông ta lấy ra một viên Huỳnh thạch búng vào trong địa đạo đen kịt để
chiếu sáng dò đường, sau đó đi đầu nhảy xuống trước, tiếp theo sau là những
người khác.
Dữu Khánh đi xuống cuối cùng, đậy ván sàn trở lại vị trí cũ, lập tức ngăn cách
âm thanh ồn ào phía trong ku cực cửa hàng.
Long Hành Vân tặc lưỡi, nói: “Dữu huynh, ngươi dẫn nhiều người như vậy
xông vào cửa hàng có khác gì công khai quấy rối chứ? Trừ khi chưởng quỹ là
kẻ ngốc mới không nhận ra.”
Dữu Khánh khinh thường nói: “Nhận ra thì thế nào, có thể làm gì được ta?”
Hắn thực sự không phải nói chuyện ngông cuồng, tại thời kỳ này, đứng phía sau
hắn đều là thế lực lớn, nếu không phải muốn tranh thủ tìm kiếm một ít manh
mối trước khi người cấu kết với Trùng Nhi kịp phản ứng, hơn nữa trong thời
gian ngắn cũng không có biện pháp nào tốt hơn, hắn dám cam đoan cho dù
mình có dỡ Tri Hải các xuống cũng sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Hắn tin rằng khi Trùng Nhi đến nơi này cũng đã bị rất nhiều người theo dõi,
người lúc trước âm thầm liên lạc với Trùng Nhi chắc hẳn cũng biết điều này, nơi
đây đại khái đã trở thành con cờ bị vứt bỏ, nếu bây giờ không nhanh chóng làm
chút gì đó, về sau có quay lại đây cũng chẳng ích lợi gì.
Long Hành Vân xùy một tiếng, “Không hổ là Thám Hoa lang, thật là ngông
cuồng.”
Dữu Khánh chế nhạo, “Đây chẳng phải là học được từ ngươi sao? Bây giờ ta
coi như đã tìm được một chút cảm giác hoành hành ngang ngược của Long
thiếu lúc trước, thật là sảng khoái.”
Long Hành Vân mím miệng, không nói gì nữa.
Mật đạo chỉ cao hơn người bình thường một cái đầu, nơi rộng nhất cũng chỉ vừa
đủ cho hai người có thể đi song song, không rộng rãi, đi nghiêng xuống một
đoạn rồi bắt đầu đi ngang…
Hầu hết những khách hàng đi ngang qua đều kinh ngạc, không biết cửa hàng
quần áo này có gì hay mà tình hình buôn bán tốt như vậy? Có người muốn đi
vào nhìn xem có chuyện gì, nhưng bên trong thực sự quá đông đúc nên họ chỉ
có thể bỏ qua, chờ sau này rảnh rỗi sẽ quay lại xem.
Đào chưởng quỹ đứng sau quầy tự nhiên nhận ra được tình hình không ổn, tuy
rằng nhiều khách nhưng không có ai thật sự mua gì, quần áo treo trên giá bị lật
tới lật lui vô số lần, các nhân viên bán hàng bị đám đông quấn lấy, cũng bị giày
vò không còn lòng dạ quan tâm cái gì.
Lại quay nhìn mấy phòng thử đồ kia, người đi vào thật lâu vẫn không thấy đi ra,
ông ta ngồi không yên, cuối cùng bước ra khỏi quầy, vừa đi vừa phải chắp tay
xin khách hàng nhường đường, đi thẳng về phía cánh cửa đóng kín dẫn lên tầng
trên.
Vẫn luôn thủ tại trước cửa quan sát động tĩnh, An Di đã để ý đến, cô ta lập tức
có phản ứng, đột nhiên hét lớn, “Lớn mật, lại dám sờ mông lão nương!”
Cô ta xoay người lại tung ra một cước, trực tiếp đá bay một gã nhân viên Tam
Tiên bảo ra ngoài, ầm, cánh cửa đó lập tức bị đụng vỡ tan.
Hiện trường trở nên yên tĩnh, mọi người dồn dập quay đầu nhìn tới. Nam Trúc
đang ở trong một phòng thử đồ cũng mở hé cửa, thò đầu ra nhìn bên ngoài.
Đào chưởng quỹ thoáng sửng sốt, sau đó nhanh chóng xuyên qua đám người, đi
đến trước cánh cửa sụp đổ, sắc mặt âm trầm.
Gã nhân viên Tam Tiên bảo bò ra khỏi đống gỗ vụn liên tục xin lỗi và than thở
với An Di, “An gia chủ, ta thật sự không có sờ mông ngươi, chỉ là có quá nhiều
người, người này dồn người kia mới khiến ta vô tình chạm phải. Ngài nghĩ xem,
ta nào dám làm vậy.”
An Di có vẻ đã suy nghĩ lại, “Hôm nay ta tạm tin ngươi một lần.” Sau đó, cô ta
quay sang chắp tay xin lỗi Đào chưởng quỹ, “Chưởng quỹ, ta thật quá lỗ mãng
và kích động, ngài đừng có để bụng, cần đền bao nhiêu ta sẽ đền cho ngài
không thiếu một xu.”
Đào chưởng quỹ miễn cưỡng cười, gật đầu nói: “Không sao, không sao.”
Dứt lời liền không muốn dây dưa quá nhiều, cất bước đi vào, đạp lên một đống
vụn gỗ nhìn khu vực dưới cầu thang, bây giờ cánh cửa che chắn đã bị phá hủy,
ngay trước mắt bao người, ông ta không dám để lộ chuyện mình lén lút đào địa
đạo tại Tri Hải các, cho nên không dám mở ra kiểm tra.
Ông ta ngước mắt nhìn lên lầu, sau đó bước nhanh đi lên, chuẩn bị lên lầu nhìn
xem đám người Dữu Khánh có còn ở trong phòng thử hay không.
Lúc này, Tô Thu Tử đột nhiên lớn tiếng nói: “Vừa rồi không phải có người than
phiền có quá nhiều người, không đủ phòng thay đồ sao? Các ngươi nhìn xem,
phía trên này còn có một cái gác kín đáo, không chờ được đến lượt mình thì lên
lầu thử đi.”
Nói xong, chính gã chụp lấy một bộ y phục, nhanh chóng xông lên lầu, phía sau
lập tức có mấy người đi theo.