Bán Tiên

Chương 1346: Phát hiện (2)




Hắn hơi duỗi người, tung người lên, lấy Huỳnh thạch ra, nhẹ nhàng bước tới dò

xét xung quanh.

Sau một hồi dò xét, không phát hiện ra điều gì đặc biệt, hắn liền theo thang dốc

đi xuống lầu, kết quả phát hiện bên này dẫn đến phía sau cửa hàng quần áo,

động tĩnh phía bên kia cánh cửa phòng đóng chặt tương đối náo nhiệt, chính là

dẫn đến sảnh cửa hàng phía ngoài, có thể nghe được rõ ràng tiếng nói chuyện

bên ngoài.

Hắn cầm Huỳnh thạch rọi sáng không gian xung quanh cầu thang, định nhìn

quanh một vòng rồi đi lên để về phòng thử, nhưng hắn đột nhiên dừng lại, ánh

mắt chăm chú, rồi chậm rãi xoay người lại, nhìn chằm chằm vào không gian

dưới gầm cầu thang, sau đó hắn đi tới, ngồi xổm xuống cúi đầu nhìn, tay gạt

qua, mặt đất tung lên bụi bặm, dưới ánh sáng chiếu rọi của Huỳnh thạch, hắn có

thể thấy rõ ràng quỹ tích biến đổi của đám bụi.

Những tấm ván sàn dưới cầu thang cũng tương tự như trên lầu, ánh mắt Dữu

Khánh dán chặt vào tấm ván ở giữa, Huỳnh thạch trên tay cũng di chuyển đến,

tay kia đặt lên trên, thi pháp điều tra, đã có kinh nghiệm dò xét lúc trước, hắn rất

nhanh liền phát hiện ra vấn đề, đẩy các mộng chốt ở xung quanh ra, lật mở tấm

ván, một lối vào địa đạo hiện ra trước mặt.

Lại có người dám ở đào địa đạo ngay bên trong Tri Hải các của Tương Hải Hoa,

hắn có phần kinh ngạc.

Đúng vào lúc này, phía bên ngoài vang lên giọng nói khiêm tốn và vui vẻ của

Đào chưởng quỹ, “Bỉ nhân là Đào Chu, hổ thẹn là chưởng quỹ của tiệm quần áo

Nghê Thường. Vừa rồi, nếu như ta không nhận lầm, người đang thử y phục bên

trong chính là Thám Hoa lang đại danh đỉnh đỉnh phải không?”

Giọng nói của An Di vang lên, “Thế nào, chỗ các ngươi mua bán quần áo còn

phải phân biệt là ai nữa sao?”

Đào chưởng quỹ: “Không phải, không phải. Thám Hoa lang là quý khách, chỉ

muốn hỏi xem có điểm nào không chu toàn hay không.”

Đang ngồi xổm dưới cầu thang, Dữu Khánh lập tức nhận ra được thời gian mình

vào thử quần áo quá lâu, đã khiến cho chưởng quỹ bên ngoài nghi ngờ nên tới

thăm dò. Hắn cấp tốc khôi phục lại tình trạng nắp đậy địa đạo, đứng dậy quay

ngược lên cầu thang, nhanh chóng nhảy xuống phòng thử, thuận tay khôi phục

lại trần nhà.

Đào chưởng quỹ không nghe thấy có bất kỳ phản ứng gì ở trong phòng thử, cất

lời khách khí chào, khi xoay người đi, ánh mắt hơi âm trầm. Ngay sau đó, ông

ta đến trước một cánh cửa trong cửa hàng, mở cửa bước vào, giơ tay đóng cửa

lại, nhìn tình hình bên trong rồi đi tới bên cạnh cầu thang, duỗi chân đạp đạp lên

sàn nhà, sau đó nhanh chóng xoay người đi lên lầu.

Phi thân lên tầng trên, quan sát xung quanh, tiếp đó nhẹ nhàng bước đến chỗ

bên trên phòng Dữu Khánh thử đồ, hạ thấp người nhìn lén qua kẽ hở, đúng lúc

nhìn thấy Dữu Khánh cầm y phục mở cửa đi ra ngoài. Ông ta đưa tay đè đè sàn

nhà, không nhận thấy có gì bất thường, khẽ cau mày rồi chậm rãi đứng dậy rời

đi.

Bên ngoài phòng thử đồ, An Di xoay người lại nhìn Dữu Khánh bước ra ngoài,

không thấy có bất kỳ điều gì khác thường.

Nam Trúc mặc một bộ đồ giống như tân lang, đang soi mình trong gương, cũng

không quên nhìn về phía Dữu Khánh.

Trong cửa hàng có không ít ánh mắt kín đáo nhìn chằm chằm vào hắn, Long

Hành Vân đứng chắp tay sau lưng biểu hiện rõ hơn.

Một gã nhân viên đến đón Dữu Khánh vừa đi ra, “Tiên sinh, bộ y phục này thế

nào? Có vừa ý ngài không?”

Ánh mắt gã ta khá tinh tế, đã nhận ra được trong nhóm người tiến vào vừa rồi,

vị này chính là người dẫn đầu, đoán chừng đây có thể là một vị khách sộp xuất

thủ hào phóng, nếu phục vụ tốt, khả năng sẽ nhận được không ít tiền thưởng.

Đáng lẽ gã nên lấy lòng ngay từ đầu, nhưng mà người ta vừa mới bước vào liền

nói mình không mua y phục, nói là tên mập mua quần áo, ai ngờ vừa mới quay

người đã thấy người ta đi thử đồ.

Dữu Khánh đâu thèm quan tâm có vừa ý hay không, hắn hoàn toàn không có

mặc vào người, lập tức ném trả cho đối phương, nói: “Để ta xem tiếp.”

Mở cửa bước ra ngoài, đóng cửa lại xong, ánh mắt Đào chưởng quỹ liền dán

chặt vào Dữu Khánh. Ông ta nhìn thấy Dữu Khánh vỗ nhẹ lên cánh tay Tô Thu

Tử, dẫn Tô Thu Tử ra khỏi cửa hàng, trong lòng khó giải thích mà cảm thấy có

chút bất an, mơ hồ cảm giác sắp xảy ra chuyện.

Một góc ngoài cửa, Dữu Khánh thì thầm bên tai Tô Thu Tử một hồi, sau đó Tô

Thu Tử gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.

Dữu Khánh nhìn theo Tô Thu Tử rời đi, vừa mới quay đầu lại liền đụng phải

một khuôn mặt quen thuộc, không phải ai khác, chính là ba người Long Hành

Vân.

Hắn vốn muốn làm bộ như không nhìn thấy, trực tiếp đi qua, ai ngờ Long Hành

Vân lại lên tiếng hỏi: “Thử y phục cần nhiều thời gian như vậy sao?”

Dữu Khánh dừng bước, phì cười nói: “Giữa người với người, thẩm mỹ không

giống nhau nha. Ta là người có học, là người có chú ý. Có nói cho ngươi, yêu

quái như ngươi cũng không hiểu.”

Nói đến thẩm mỹ, ánh mắt Long Hành Vân vô thức dừng lại trên bộ ria mép lún

phún rất có phong cách của hắn, thật sự rất muốn tranh luận với đối phương,

nhưng rồi nghĩ đến hào quang văn võ song toàn của người ta, cuối cùng gã đành

nhịn lại, tiếp tục hỏi: “Ngươi làm gì ở trong đó?”

Khi nghe gã hỏi câu này, ngay cả Hoàng Tu Hùng và Phượng Quan Vân đều

cau mày.

Dữu Khánh kỳ quái hỏi: “Ta nói nha Long thiếu, ta cần phải giải thích với ngươi

ta đang làm gì sao? Ngươi theo sát ta như vậy, không phải là muốn nhìn chằm

chằm cả lúc ta thay quần áo chứ?”

Dứt lời liền hừ một tiếng, phất tay áo rời đi.

Long Hành Vân: “Nói cũng đúng, vừa rồi đáng lẽ ta nên trực tiếp xông vào nhìn

xem ngươi đang làm gì, khẳng định có vấn đề.”

Hoàng Tu Hùng và Phượng Quan Vân không nói nên lời, Phượng Quan Vân

nhịn không được nhấc tay ôm trán, chủ yếu là vì lời này phía bên mình hoàn

toàn không chiếm lý.

Dữu Khánh lại lần nữa dừng bước, chậm rãi quay người lại nhìn chằm chằm

Long Hành Vân, bốn mắt nhìn nhau, không biết đối phương là đang nói đùa hay

nói thật, mấu chốt là một lát nữa hắn đúng là định đi vào phòng thử quần áo,

nếu như tên cháu trai này thật sự cưỡng ép xông vào kiểm tra, vậy thì quá là vui.

Nếu là người khác, hắn sẽ không quá lo lắng, người của hắn hẳn là có thể ngăn

gã lại, vấn đề là Hoàng Tu Hùng và Phượng Quan Vân bên cạnh gã thật sự

không phải ngồi không, trước đây hắn đã chứng kiến thực lực của Ngân Sơn

Hà.

Ánh mắt hắn đảo qua ba người, đầu óc xoay chuyển thật nhanh, sau đó hắn đi

đến trước mặt Long Hành Vân, hạ thấp giọng hỏi: “Long thiếu thật sự muốn

biết ta đang làm gì sao?”

Long Hành Vân trả lời đơn giản và dứt khoát, “Muốn.”

Dữu Khánh than thở: “Long thiếu, không phải là ta không muốn mang ngươi

theo cùng chơi, mà là sợ ngươi không chơi nổi, ngươi rất quý giá, ta chỉ vì

muốn tốt cho ngươi.”

Long Hành Vân rất khó chịu với bộ dạng lên mặt coi mình như trẻ chưa cai sữa,

nghiến răng nói: “Ta tự có chừng mực, không cần ngươi vì muốn tốt cho ta.”

Dữu Khánh gật đầu, “Được, vậy ta cảnh cáo trước, bất kể các ngươi có dám

cùng chơi hay không, các ngươi đều phải giữ kín miệng, không được tiết lộ bất

kỳ thông tin nào, bằng không, đừng trách ta không khách khí.”

Long Hành Vân gật đầu, ánh mắt lộ vẻ mong đợi, hai người Hoàng, Phượng thì

quay nhìn nhau.

Dữu Khánh vẫy vẫy tay, ra hiệu cho ba người ghé lỗ tai tới gần, sau đó hạ thấp

giọng nói: “Ta nhận được thông tin, cửa hàng quần áo này có gì đó không bình

thường, ta vừa mới vào dò xét qua, quả nhiên phát hiện thấy bên trong có một

địa đạo bí mật. Ta chuẩn bị đi vào thăm dò. Long thiếu, ngươi có dám đi

không?”

Địa đạo bí mật? Cả ba người đều lộ vẻ kinh ngạc.

Long Hành Vân càng lộ rõ sự mong đợi: “Việc này có gì mà không dám?”

Dữu Khánh lập tức dựng thẳng ngón tay cái với gã, đồng thời nhìn về phía sau

gã, Tô Thu Tử đã dẫn một đám huynh đệ đến nơi.