Dưới ánh hoàng hôn, sóng biển lấp lánh.
Hướng Lan Huyên thả chân, ngồi nghiêng trên bệ cửa sổ, ngắm nhìn ráng chiều
rực rỡ.
Có người gõ cửa đi vào, đến trước mặt nàng cấp báo, “Đại hành tẩu, Thám Hoa
lang đã rời khỏi phòng, dẫn theo gần năm mươi nhân viên Tam Tiên bảo đi dạo
trong Tri Hải các.”
Ánh mắt Hướng Lan Huyên chuyển từ ngoài cửa sổ lên người gã, “Đi dạo trong
Tri Hải các, lại còn mang theo năm mươi người?”
“Vâng.”
“Đây là đi dạo hay là phô trương, có kiểu đi dạo như vậy sao?”
“Nhìn như là đang đi dạo.”
“Nhất định có trò gì đó. Tiếp tục theo dõi kỹ vào. Có bất kỳ điều gì khác thường
thì hãy kịp thời báo cáo cho ta.”
“Vâng.”
Sau một hồi đi dạo, Dữu Khánh cũng nhận ra mình mang theo quá nhiều người.
Hắn có căn dặn mang theo nhiều chút huynh đệ, trong lúc không để ý, quay đầu
lại nhìn, hay a, tại sao lại nhiều như thế?
Hắn chỉ định mang theo mấy người để bố trí giám thị bên ngoài cửa hàng quần
áo đó, không cần thiết phải nhiều người như vậy.
Mấu chốt là khí tràng của đám người này không bình thường, không hổ là xuất
thân thổ phỉ Tam Tiên bảo, đám người này tập hợp lại cùng đi với nhau, lập tức
bộc phát ra khí thế của thổ phỉ, khiến cho người lạ tránh xa, người qua đường
dồn dập dạt sang hai bên để nhường đường.
Dữu Khánh đành phải dặn dò lại lần nữa, sau đó đoàn người vừa đi vừa chậm
rãi tản ra, ít nhất không còn cảnh mấy chục người tụ tập ùn ùn trên đường nữa.
“Tiệm quần áo Nghê Thường.”
Đi tới trước cửa hàng, Dữu Khánh ngẩng đầu nhìn bảng hiệu lẩm bẩm đọc, dưới
lời mời nhiệt tình của nhân viên bán hàng, mấy người cất bước đi vào bên trong.
Ngoại trừ một người dẫn đường, chỉ còn lại có Dữu Khánh, Nam Trúc, An Di
và Tô Thu Tử.
Hai người sau nhìn nhau một cái, Thám Hoa lang bảo bọn họ sắp xếp người
giám sát ở bên ngoài, bọn họ sao có thể không biết cửa hàng quần áo này có vấn
đề.
“Chư vị, mời vào trong, mời vào trong.” Đào chưởng quỹ nhiệt tình cất tiếng
mời chào, ánh mắt nhìn theo Dữu Khánh bước vào trong, vẻ mặt có chút sửng
sốt, tại sao vị này lại đến đây? Tình hình dường như không giống với kế hoạch.
Nhìn thấy Dữu Khánh bất ngờ quay đầu nhìn lại, lão ta vội vàng cúi đầu khom
lưng mỉm cười.
Trước sự tiếp đón nồng nhiệt của nhân viên bán hàng, Dữu Khánh đang muốn
tập trung tinh thần để quan sát tỉ mỉ nên không muốn bị gã quấy rầy, hắn trực
tiếp chỉ tới Nam Trúc, “Không phải ta, là hắn. Hắn quá mập nên không dễ mua
quần áo. Các ngươi giúp hắn lựa chọn đi.”
Đôi mắt Nam Trúc lập tức trợn tròn, nhìn hắn với ánh mắt đầy chân thành,
nhưng cuối cùng cũng không có hé răng phủ nhận, thời điểm này gã chỉ có thể
im lặng phối hợp, tiếp nhận sự tiếp đón nhiệt tình của nhân viên bán hàng, và ra
vẻ nghiêm chỉnh đi qua từng hàng giá treo quần áo, xem xét, lựa chọn.
Trong khi đó, Dữu Khánh thì chắp tay sau lưng chậm rãi dạo quanh trong cửa
hàng, cũng có vẻ như đang ngắm nghía quần áo, nhưng thực tế là đang thi triển
Quan Tự quyết để quan sát biến đổi của làn khói thơm mờ nhạt trong cửa hàng.
Mùi hương trong cửa hàng này thực sự dễ chịu.
Sau khi tu vi đột phá đến Thượng Huyền, tốc độ tính toán bằng Quan Tự quyết
của hắn đã tăng lên nhiều, khả năng nhìn nhỏ mà biết lớn cũng vọt tăng, chỉ là
cũng không có biểu hiện ra năng lực gì đặc biệt rõ ràng.
Thay đổi trực tiếp nhất là, khi thi triển Quan Tự quyết, hắn không cần phải có
những làn khói rõ ràng để tính toán nữa, mà chỉ cần một chút khói mờ nhạt là
đủ.
Hắn cũng không biết khi nào mình mới có thể tu luyện đến cảnh giới có thể
nhìn thấy những vật chất chưa biết, theo ghi chép trong Quan Tự quyết, trong
không gian thực tế có lượng lớn vật chất mà mắt thường không thể nhìn thấy
được.
Sở dĩ hắn đến đây thi triển Quan Tự quyết là vì nhận thấy tình huống Trùng Nhi
đến đây có phần không bình thường, điểm đáng nghi lớn nhất là tại trong phòng
thử đồ, nhưng trải qua kiểm tra hắn lại không phát hiện ra vấn đề gì.
Người khác có thể cho rằng không có gì, nhưng hắn đã ở chung với Trùng Nhi
rất lâu, biết rõ hành vi chọn lựa thử đồ nhiều lần như vậy của Trùng Nhi nhất
định có vấn đề gì đó.
Nói cách khác, vấn đề rất có thể ở trong mấy phòng thử đồ này.
Nhưng nếu như nói dùng phòng thay đồ để gửi và nhận thông tin gì đó, thì việc
thay đổi hết phòng này đến phòng khác là thế nào?
Vì vậy hắn đã đích thân đến cửa hàng này để tìm hiểu.
Trong lúc hắn đang chậm rãi nhìn quanh nhìn quất, chợt có tiếng mời chào của
nhân viên bán hàng cất lên, lại có thêm mấy người bước vào cửa, đó là Long
Hành Vân, còn có Hoàng Tu Hùng và Phượng Quan Vân.
Dữu Khánh quay đầu lại thoáng nhìn, không nói nên lời, người ta đến đây chọn
mua quần áo, hắn đúng là không thể nói gì.
Tạm thời không để ý tới bọn họ, hắn tiếp tục lặng lẽ dùng Quan Tự quyết để dò
xét, Dữu Khánh đã phát hiện phía trên cửa hàng có ngăn tầng, nhận thức về
không gian hình thành trong đầu giúp cho nhận ra rằng, ở bên trên có thể biết rõ
tình hình trong các phòng thử đồ bất cứ khi nào.
Tình huống đó lập tức khiến hắn liên tưởng đến việc Trùng Nhi liên tục đổi
phòng thử, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện này?
Hắn nhìn đông nhìn tây một vòng, rồi đột nhiên cũng giơ tay cầm lấy một bộ
đồ, khi đi ngang qua bên cạnh An Di thì nhấc khuỷu tay huých cô ta một cái,
khi cô ta nhìn sang, hắn liền nghiêng đầu dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ta, sau đó
trực tiếp tiến vào một phòng thử đồ còn trống.
Đào chưởng quỹ đang nhìn về phía hắn, đám người Long Hành Vân đang nhìn,
mấy người Nam Trúc cũng như vậy, còn có một số khách hàng vào sau cũng kín
đáo nhìn chằm chằm phía hắn.
Cửa đóng lại, bọn họ không còn nhìn thấy gì nữa.
An Di đi tới trước cửa phòng thử đồ, trực tiếp thủ tại đó, không cho ai dễ dàng
đến gần làm phiền.
Ở bên trong, Dữu Khánh thuận tay cầm quần áo treo lên trên móc, sau đó không
có bỏ công điều tra xung quanh mà nhẹ nhàng nhảy lên, hai chân đạp lên vách
tường hai bên, đưa tay hạm vào trần nhà, thử đẩy lên, cảm nhận không có gì
khác với những người từng kiểm tra trước đó, không đẩy được, tựa như đã bị cố
định.
Người khác không biết tính cách của Trùng Nhi, có thể cho rằng việc lựa chọn
và thử quần áo trước khi mua là chuyện bình thường, thậm chí ngay cả Bàng Vô
Tranh, người thiết kế ra phương thức liên lạc này có thể cũng không ngờ được,
Trùng Nhi dù sao cũng là tu sĩ nhưng bình thường lại tiếc tiền mua y phục.
Dữu Khánh thì biết rõ vấn đề trong đó.
Và bởi vì biết rõ vấn đề nằm ở đâu, cho nên hắn không dễ dàng bỏ cuộc. Hắn
lập tức thi pháp kiểm tra trần nhà từng chút một cách có chủ đích, sau đó hắn
quả nhiên phát hiện ra điểm khả nghi.
Tấm trần nhà này tưởng chừng như được cố định nguyên vẹn với sàn nhà bên
trên, nhưng thực tế các mộng chốt ở xung quanh có thể được chuyển dịch trong
sàn nhà.
Hắn liền thi pháp đẩy những chốt cài xung quanh tấm sàn ra ngoài, rồi nhẹ
nhàng đẩy ra, tấm trần nhà tức thì được lật mở ra, hắn vươn đầu lên nhìn thấy
được không gian tối tăm trên này.
Hắn lập tức ý thức được, nếu như chỉ để truyền một tin nhắn đơn giản hay làm
gì đó thì không cần phải bố trí như thế này, chỉ cần giấu một tờ giấy hoặc thứ gì
đó ở trong phòng thử là được, càng không cần phải liên tục thay đổi phòng thử.
Hắn nhận ra rằng Trùng Nhi đang liên hệ với ai đó.
Lúc đầu hắn từng nghi ngờ liệu có phải tiểu sư thúc của mình đang ở đây hay
không, nhưng với tình huống hiện tại, không có khả năng là tiểu sư thúc, bởi vì
hắn biết rõ năng lực Âm Tự quyết của tiểu sư thúc, hơn nữa bố trí trong cửa
hàng quần áo này cũng không thể là tiểu sư thúc làm ra.
Khi nghĩ đến việc có thể có ai đó khác đứng sau việc này, lại nghĩ về lời mời mà
Trùng Nhi đưa ra hôm nay, cùng với những chuyện yêu cầu nàng làm lúc trước,
hắn tức thì rợn cả tóc gáy.
Không ai không sợ sự kinh khủng của một con quỷ nội bộ gây ra.