Chờ sẵn tại một bên, Bàng Vô Tranh nhỏ giọng nói: “Tiểu cầu nhi này của
ngươi tính tình thiếu quyết đoán, chỉ thuyết phục thôi là vô ích, nếu thật sự
muốn tốt cho nàng ta thì ngươi phải có hành động thúc ép thỏa đáng mới được.”
Trùng Nhi đi ra ngoài chọn một bộ quần áo khác, khi quay lại liền phát hiện
phòng thử đồ vừa rồi lại bị người khác chiếm, nàng đành phải đổi sang một
phòng khác.
A Lang đại cô cũng lần nữa hạ xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt
nàng, rõ ràng là đang muốn nghe câu trả lời.
Trùng Nhi cũng đã động tâm nhưng vẫn còn do dự, “Không phải ta không tin
đại cô, chỉ là, chỉ là hắn vẫn chưa biết thân phận của ta, nếu đại cô xuất hiện,
thân phận của ta sẽ bị bộc lộ.”
A Lang đại cô nắm lấy hai vai nàng, hỏi: “Lẽ nào con muốn giấu giếm hắn cả
đời sao? Hay là con muốn từ bỏ tộc nhân của mình không để ý đến, và giả làm
nam nhân ở mãi bên cạnh hắn cả đời? Có một số việc sớm muộn sẽ phải đối
mặt. Bây giờ ta đã biết được rồi, ta không có khả năng nhìn con cứ một mực
như vậy. Con hẹn hắn đi, với tư cách là trưởng bối, ta sẽ giúp con nói rõ ràng
việc này. Nếu như con không hẹn, vậy thì ta sẽ trực tiếp đi tìm hắn. Cùng lắm
thì lại để cho Lý Trừng Hổ phát hiện ra tung tích của ta, cùng lắm thì ta lại chạy
trốn một lần nữa.”
Dứt lời liền như muốn rời đi.
Trùng Nhi lập tức khẩn trương, giơ tay giữ bà ta lại, “Đừng, đại cô, con… Con
sẽ hẹn, đại cô đừng nên mạo hiểm.”
A Lang đại cô lập tức đổi từ vẻ mặt lạnh lùng sang tươi cười vui vẻ, nắm lấy hai
vai nàng rồi dặn dò cẩn thận.
Sau khi thay xong quần áo, Trùng Nhi im lặng rời khỏi phòng thử đồ, rồi cầm
lấy bộ y phục đã chọn đến quầy hỏi giá.
“Ôi a, Lâm thiếu có thể ưa thích quần áo của cửa hàng chúng ta, đó chính là
vinh hạnh cho cửa hàng chúng ta, đây là chuyện tốt mà chúng ta có muốn cũng
không được, sao có thể lấy tiền của ngài…”
Chưởng quỹ lấy lòng một phen, không chịu lấy tiền, thì ra ông ta đã nhận ra
được thân phận nghĩa tử của Lý Trừng Hổ.
Trong trường hợp bình thường, Trùng Nhi sao có thể nhận lấy bộ y phục này,
nhưng lần này nàng cảm tạ rồi nhận lấy, sau đó xách túi quần áo đi ra ngoài, rồi
làm theo lời dặn của A Lang đại cô, không thể vừa ra khỏi cửa hàng liền trực
tiếp trở về, mà tiếp tục đi dạo một lúc trong Tri Hải các.
Tại tầng trên của tiệm quần áo, A Lang đại cô khẽ thở dài, “Lấy tộc nhân và
người trong lòng của nó để uy hiếp nó, ta thật xấu hổ.”
“Đừng tự trách mình, nó cũng không thể ở mãi bên cạnh Thám Hoa lang với bộ
dạng không phải nam không phải nữ như vậy được, nàng phải có một trưởng
bối quyết định thay. Chúng ta làm vậy vừa để tốt cho nàng vừa là vì lợi ích của
tộc nhân các ngươi.” Bàng Vô Tranh với tâm trạng rất tốt ôm A Lang đại cô
một cái an ủi, rồi sau đó cả hai cùng nhau đi xuống lầu.
Bọn họ không có đi ra khỏi cửa hàng mà đi xuống gầm cầu thang, nhấc một tấm
sàn nhà lên, cùng nhau chui vào.
Bên trong địa đạo đen kịt, hai người lấy Huỳnh thạch ra rọi sáng, một đường đi
xuống dưới.
“Một khi lão Đào rút đi, tất nhiên sẽ gây ra nghi ngờ, mật đạo này chỉ sợ phải
bộc lộ khi bị lục soát. Thật đáng tiếc, mất công sức năm năm mới đào ra được,
còn chưa có tác dụng gì nhiều.”
A Lang đại cô tràn đầy tiếc nuối, vì để tránh động tĩnh đào bới bị phát giác, mật
đạo này được thực hiện rất cẩn thận và thật lâu.
Nhưng Bàng Vô Tranh thì không để bụng, “Hữu dụng một lần như vậy là đủ
rồi.”
Trong căn phòng Cưu chiếm tổ Thước
Nghe xong báo cáo, Hướng Lan Huyên đột nhiên quay đầu lại, kinh ngạc hỏi:
“Người của Thám Hoa lang cũng đang theo dõi tên Lâm Long đó sao?”
Thủ hạ đến báo cáo đáp: “Đúng vậy, xác định không sai.”
“Xem ra người che mặt hoác áo choàng đi sát qua bên cạnh hắn còn có giấu bí
ẩn khác. Thám Hoa lang cũng nảy sinh nghi ngờ đối với tên tiểu bạch kiểm
này.” Hướng Lan Huyên đi qua đi lại. miệng lẩm bẩm một hồi, sau đó quay lại
hỏi: “Có phát hiện thấy điều gì bất thường ở trong cửa hàng quần áo đó không?”
Thủ hạ của nàng ta đáp: “Thoạt nhìn chỉ là một cửa hàng bán thời trang bình
thường. Nơi duy nhất khuất tầm nhìn chính là phòng thử đồ. Trong đó có giấu
trò gì hay không thì không dễ xác nhận. Đó là nơi thay quần áo, bất kể là khách
nam hay khách nữ thay đồ, đều không thể áp sát tới cửa nhìn trộm ngay trước
mặt mọi người.”
Hướng Lan Huyên xùy một tiếng, “Đúng là đã chọn một nơi rất tốt. Có mùi vị
của âm mưu.”
Thủ hạ của nàng nói: “Khu vực dưới lòng đất và xung quanh phòng thử đồ đều
không có vấn đề gì. Nơi duy nhất có thể có bất thường chính là tầng bên trên.
Chúng ta đã phái người giám sát chặt chẽ, chỉ cần có người xuất hiện từ trên lầu
sẽ không thoát khỏi tầm mắt của chúng ta.”
Khi trở về nơi ở, Trùng Nhi trước tiên tìm đến Dữu Khánh, mời hắn đi Hổ
Phách thôn một chuyến, nói là những Hổ phách nữ đó đã ngưỡng mộ đại danh
của hắn từ lâu, mà nàng thì nhất thời nhanh mồm nhanh miệng đồng ý với bọn
họ. Nàng hi vọng Dữu Khánh có thể giúp nàng thực hiện lời hứa của mình.
Nhìn ánh mắt có chút né tránh của Trùng Nhi, Dữu Khánh cười bình thản nói:
“Được.”
Trùng Nhi lập tức hỏi: “Công tử, ngài cảm thấy khi nào đi thì thích hợp?”
Dữu Khánh đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Ta có chút việc cần đi xử lý.
Chờ ta trở về rồi quyết định.”
“Ha ha, trở về rồi nói.” Nam Trúc cũng vui vẻ phất tay ra hiệu, nhàn nhã cùng
đi theo hắn.
Còn Mục Ngạo Thiết thì vẫn ngồi yên trong phòng không chút động lòng, giống
như không nghe thấy gì.
Bách Lý Tâm lấy cung ra khỏi hộp, chậm rãi chà lau…
Dữu Khánh không phải đi nơi nào khác, mà sang căn phòng sát vách của An Di
và Tô Thu Tử. Trong phòng có thám tử Tam Tiên bảo đi theo dõi Trùng Nhi
đang chờ.
Sau khi ngồi xuống, hắn chăm chú lắng nghe thám tử báo cáo.
Khi nghe kể về tình hình trong cửa hàng quần áo, Dữu Khánh và Nam Trúc liền
không khỏi cau mày nhìn nhau. Hai người biết rõ thói quen của Trùng Nhi, đó
là một người cần cù tiết kiệm, tại một cửa hàng quần áo bình thường nàng cũng
sẽ không bao giờ thử hết bộ này đến bộ khác như vậy, huống chi nơi này là Hổ
Phách hải, một nơi giá hàng cao quá đáng.
Hai người vừa nghe liền biết có vấn đề.
Làm sao bây giờ? Nam Trúc nhìn chằm chằm Dữu Khánh, dùng ánh mắt để dò
hỏi, đây chính là đồng môn sư huynh đệ, đệ tử duy nhất của tiểu sư thúc!
Dữu Khánh trầm mặc một lúc, sau đó đột nhiên hỏi: “Trong cửa hàng quần áo
đó có xông hương không?”
Trong hầu hết cửa hàng quần áo tại Tu hành giới đều có xông hương thơm, sau
khi khách hàng mua quần áo, cửa hàng sẽ dùng hương thơm để xông qua một
lần.
Người báo cáo thoáng sửng sốt, tựa hồ không hiểu vì sao hỏi việc này, nhưng
rồi sau đó gật đầu đáp: “Có, có hương liệu.”
Dữu Khánh lập tức đứng dậy nói: “Đi, ta cũng muốn mua một bộ quần áo,
ngươi dẫn ta đến cửa hàng đó xem đi.”
“Được.” Người báo cáo gật đầu, lập tức đi trước dẫn đường.
Đi ra tới cửa, Dữu Khánh bỗng nhiên quay đầu lại nói với An Di và Tô Thu Tử:
“Đừng cứ ru rú ở trong phòng như vậy, dẫn theo nhiều chút huynh đệ cùng nhau
ra ngoài đi dạo đi.”