Bán Tiên

Chương 1343: Đồng ý (1)




Trùng Nhi lập tức nhìn kỹ trần nhà, phát hiện phía trên liên thông với nhau.

Lãnh diễm phụ nhân vừa ra hiệu cho nàng thay quần áo, vừa thì thầm ở bên tai

nàng: “Ta biết con đã đến Hổ Phách thôn mấy lần, đã gặp qua các tộc nhân, họ

đã biết thân phận của con chưa?”

Trùng Nhi vừa cởi đồ vừa nhỏ giọng trả lời: “Những người con từng tiếp xúc

đều đã biết được, nhưng vì để giữ bí mật, điều này vẫn chưa có truyền bá ra cho

các tộc nhân khác biết.”

Lãnh diễm phụ nhân trầm giọng nói, “Nói cách khác, Lý Trừng Hổ cũng đã biết

thân phận của con.”

Trùng Nhi khẽ lắc đầu, “Ông ta không biết, ông ta vẫn chưa biết con là nữ nhi.”

Đôi mắt của Lãnh diễm phụ nhân lập tức trở nên sắc bén, “Đó là con nghĩ vậy.

Theo ta được biết, Lý Trừng Hổ sở dĩ giữ các tộc nhân Hổ Phách thôn lại không

giết, là để bày ra cạm bẫy ở đó, chờ những tộc nhân Hổ Phách tộc còn sống sót

như con và ta đến tiếp xúc. Đây cũng là lí do vì sao qua nhiều năm như vậy ta

vẫn không dám đến gặp các tộc nhân. Nếu như hắn không biết thân phận của

con, làm sao có thể ban thưởng những tộc nhân đó cho con.”

Trùng Nhi vẫn tiếp tục cởi quần áo, “Đại cô, nếu như ông ta biết được thân phận

của con, làm sao ông ta có thể ban các tộc nhân đó cho con chứ? Ông ta thật sự

không biết, đó là vì ông ta muốn ban lễ vật cho nghĩa tử của ông ta, nên hỏi con

muốn lễ vật gì, con giả vờ mình là nam nhân háo sắc, đưa ra đề nghị muốn có

được những Hổ phách nữ đó, và ông ta đã đồng ý.”

“…” Lãnh diễm phụ nhân như muốn nói gì đó rồi lại thôi, thần sắc cực kỳ phức

tạp, có một số lời dù đã đến bên miệng nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra,

bà ta im lặng đưa tay cầm lấy bộ đồ mới mà nàng đã đem vào, mở rộng ra giúp

nàng mặc tay áo, đồng thời thay đổi chủ đề câu chuyện, “Tiểu cầu nhi, con đã

từng nghĩ tới chưa, cho dù Lý Trừng Hổ thật sự cho con đưa tộc nhân đi, nhưng

đến ngày nào đó nếu hắn biết rõ thân phận của con, liệu hắn có thể buông tha

không? Con và các tộc nhân phải làm sao bây giờ? Thậm chí có thể sẽ liên lụy

đến đám người Thám Hoa lang.”

Hai tay đang chỉnh đốn quần áo của Trùng Nhi cứng lại, ngơ ngẩn nhìn bà ta,

dùng ánh mắt dò hỏi xem nên làm gì bây giờ.

Kỳ thực nàng cũng từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng nàng không biết phải làm

gì mới tốt, nàng chỉ biết cần cứu tộc nhân của mình ra đã rồi nói tiếp.

“Hổ Phách tộc chúng ta là con gái của biển cả, chúng ta sinh ra đã thuộc về

vùng biển rộng này, đây là quê hương của chúng ta. Con thật sự muốn tộc nhân

chúng ta rời bỏ mảnh đất quê hương do tổ tiên nhiều đời để lại sao? Hơn nữa,

đã có nhiều tộc nhân nhuộm máu biển xanh như vậy, lẽ nào họ phải uổng mạng

hay sao? Trốn tránh không phải là biện pháp, giúp cho tộc nhân có thực lực để

kiếm được chỗ đứng mới là biện pháp tốt nhất. Hồi đó dở dĩ mẫu thân con nói ta

dẫn con chạy trốn, chính là vì lưu lại hi vọng cho Hổ Phách tộc. Con đã sống

sót, dẫn dắt tộc nhân tái thiết gia viên chẳng lẽ không phải là trách nhiệm của

con sao?”

Trùng Nhi gật đầu, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ mờ mịt, nàng đương nhiên hiểu

đạo lý đó và cũng sẵn sàng đảm nhận trách nhiệm này, nhưng nàng không biết

phải làm thế nào.

Lãnh diễm phụ nhân cũng không nôn nóng nhất thời, đẩy nàng ra, “Ra ngoài

trước đi đã, rồi lại cầm một bộ đồ mới vào phòng thử.”

Trùng Nhi nói: “Lần sau con sẽ cầm theo mấy bộ.”

Lãnh diễm phụ nhân: “Đừng nên như vậy. Ta đã nói rồi, có quá nhiều người

theo dõi con, con không để ý thấy sau khi con vào đây, lượng khách trong cửa

hàng đột nhiên tăng lên sao? Con phải cho người ta có cơ hội kiểm tra phòng

thử đồ, có một số việc chặn kín không bằng để hở, phải cho bọn họ một khoảng

trống, nếu không, đám thám tử đó sẽ nghĩ cách cưỡng ép xông vào. Những kẻ

khác có lẽ không dám, nhưng mấy thế lực lớn kia là không e ngại gì và bọn họ

dám làm như vậy. Đến lúc đó nhìn thấy ta ở trong phòng thử đồ, một khi để cha

con Tương thị phát hiện, bị thế lực của Lý Trừng Hổ phát hiện, hậu quả khó thể

tưởng tượng.”

Trùng Nhi gật đầu liên tục thể hiện mình đã hiểu.

Lãnh diễm phụ nhân đưa bộ y phục đã thay lại cho nàng, sau đó lập tức mở tấm

trần ra chui vào rồi biến mất.

Phía bên này, Trùng Nhi vừa mới ra khỏi phòng thử đồ, lập tức có người bước

vào. Cửa đóng lại người đó liền bắt đầu đưa tay kiểm tra bốn vách tường, từ

trên xuống dưới không bỏ qua phần nào.

Trùng Nhi cũng chỉ quay đầu lại thoáng nhìn, lại đảo mắt nhìn trong cửa hàng

động thêm không ít khách hàng, rồi quay sang nói với gã nhân viên đang khen

nàng mặc đẹp rằng mình muốn chọn thêm bộ khác. Gã nhân viên thể hiện

không có vấn đề và ra hiệu cho Trùng Nhi thấy bộ y phục của nàng đang vắt

trên cánh tay mình, rồi tiếp tục đưa Trùng Nhi đi lựa chọn.

Bên trên không gian cửa hàng còn có một tầng, dùng để chứa đồ và nghỉ ngơi,

lúc này, Lãnh diễm phụ nhân đang đứng bên cạnh Bàng Vô Tranh, nhìn lão ta

với ánh mắt trưng cầu ý kiến.

Bàng Vô Tranh khẽ gật đầu, “Ta đã nghe được rồi, đêm dài lắm mộng, nỗ lực

đừng vòng vo, đã có rất nhiều kẻ theo dõi đến đây, càng kéo dài e rằng càng dễ

xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Có thể hiểu được tâm trạng của các ngươi sau khi

xa cách lâu ngày mới gặp lại, có lời gì về sau có thời gian chậm rãi trò chuyện,

trước tiên nói nàng ta hẹn Thám Hoa lang gặp mặt ta sớm nhất có thể.”

Lãnh diễm phụ nhân khẽ gật đầu, nói thêm: “Tên nhân viên bán hàng đó diễn

rất tốt, không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào, sau này có thể cân nhắc trọng dụng.

Ngươi bồi dưỡng ra một người như vậy trong cửa hàng này từ khi nào? Sao ta

không biết?”

Bàng Vô Tranh: “Hắn không phải diễn. Hắn vốn là một nhân viên bình thường

không biết điều gì cả, ngươi đương nhiên không biết.”

Phụ nhân ngẩn ra, “Vậy hắn làm sao có thể phối hợp ăn ý như thế?”

Bàng Vô Tranh: “Làm gì mà ăn ý hay không ăn ý, đó vốn là công việc của hắn.

Chỉ cần người bên trên là ngươi đây phối hợp ăn ý là được. Có một số việc,

càng ít người biết được càng tốt.”

Phụ nhân nghẹn ngào không nói nên lời, quay đầu nhìn xuống sàn nhà, nghĩ lại

thì quả thực là như thế, chỉ cần Tiểu cầu nhi tới đây xem quần áo, bất kỳ nhân

viên bán hàng nào cũng sẽ động viên nàng mặc thử.

“Một lát nữa, ngươi nhớ nhắc nàng ta chọn lấy một bộ đồ trước khi rời đi, Đào

chưởng quỹ sẽ tặng cho nàng. Sau khi nàng ta xác định được thời gian gặp mặt

Thám Hoa lang, thì cứ đến đây nói cho Đào chưởng quỹ biết, lấy cớ là Thám

Hoa lang không cho nàng lấy đồ miễn phí, cần phải đến trả tiền.”

“Phương pháp này không tệ, trong tình huống bình thường cũng không có vấn

đề, nhưng tại trong mắt mấy thế lực lớn kia, e rằng lão Đào vẫn sẽ bị nghi ngờ.”

“Không quan trọng nữa, chỉ cần Đào chưởng quỹ có thể nắm được thời gian gặp

mặt, hắn lập tức có thể rút khỏi theo mật đạo, cửa hàng này bỏ đi cũng được.”

Phụ nhân gật đầu, khi nghe được tiếng cửa phòng thử bên dưới mở ra đóng lại,

bà ta lập tức lặng yên không một tiếng động bay tới một tấm ván sàn, lén nhìn

qua khe hở, xác nhận bên dưới là Trùng Nhi, bà ta lập tức lật tấm ván lên, nhảy

xuống.

Bàng Vô Tranh cũng bay tới bên cạnh, quỳ một gối xuống, nghiêng tai lắng

nghe.

Trong không gian cửa hàng phía dưới có không ít người cũng muốn áp sát vào

cửa phòng thử đồ của Trùng Nhi để nghe trộm, nhưng mà trong cửa hàng có

quá nhiều người, không thể công khai làm như vậy.

Trùng Nhi có phần bất đắc dĩ khi phải tiếp tục đổi sang một phòng thử đồ khác,.

Lãnh diễm phụ nhân lại truy hỏi lần nữa: “Tiểu cầu nhi, con có sẵn sàng gánh

vác trách nhiệm dẫn dắt tộc nhân chấn hưng gia viên không?”

Trùng Nhi tức thì ngừng lại động tác cởi y phục, khó xử hỏi: “Đại cô, ta nên

làm thế nào?”

Lãnh diễm phụ nhân lập tức nắm lấy tay nàng, nói: “Trước mắt, chúng ta có một

cơ hội rất tốt, chỉ cần có thể đi vào tiên phủ, chỉ cần tìm được thuật pháp của

tiên gia để cho Hổ Phách tộc chúng ta sử dụng, trên thế gian này còn có ai dám

chiếm lấy gia viên chúng ta? Hổ Phách tộc chắc chắn sẽ chấn hưng trong tay

của con và ta!”

Trùng Nhi nghe vậy thì vô cùng sợ hãi, “Đại cô cũng nhằm vào tiên phủ ư?”

Lãnh diễm phụ nhân: “Không được sao?”

“Đại cô, tiên phủ không có tốt đẹp như các ngươi nghĩ đâu, bên trong rất nguy

hiểm, không thể tùy tiện xông vào.”

“Làm sao con biết nó nguy hiểm, con từng tiến vào tiên phủ ư?”

“Con… Con chưa từng đi vào, nhưng con từng nghe nói tới, Tiểu Vân gian kia

nghe nói rất nguy hiểm.”

“Chỉ một cái Tiểu Vân gian không thể đại diện cho tất cả, nếu không… Nếu đã

nguy hiểm như vậy, vì sao đám người Thám Hoa lang còn phải nghĩ hết mọi

cách để tìm kiếm nó?”

Nghe hỏi như vậy, Trùng Nhi tức thì hết lời chống đỡ, nàng rất muốn nói cho bà

ta biết tình cảnh nguy hiểm trong tiên phủ mà các sư huynh đã kể cho nàng

nghe, nhưng nàng phải kìm nén lại bởi vì biết rằng có một số chuyện nhất định

phải giữ bí mật.

Lãnh diễm phụ nhân lại nói: “Tiểu cầu nhi, ngoại trừ phương pháp này ra, con

còn có phương pháp nào khác để giải cứu tộc nhân sao? Một khi thân phận của

con bị bộc lộ, Lý Trừng Hổ tuyệt đối sẽ không bỏ qua, không chỉ tất cả tộc nhân

phải rơi vào tuyệt cảnh, e rằng Thám Hoa lang mà con ái mộ cũng sẽ không có

kết quả tốt. Con bằng lòng nhìn thấy cảnh đó sao?”

Trùng Nhi lập tức rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

“Tiểu cầu nhi, nếu Thám Hoa lang tới đây vì tiên phủ, vậy việc này cũng không

phiền toái như con nghĩ. Ta đã ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, trong tay ít nhiều

cũng tích lũy được một ít lực lượng, ta có thể giúp đỡ hắn, ta có thể hợp tác với

hắn, không chỉ tại Hổ Phách hải này, mà cả khi tiến vào tiên phủ, cho dù có

nguy hiểm, với thực lực của ta chẳng lẽ không thể giúp hắn một tay sao?”

Nghe được lời này, Trùng Nhi ngẩng đầu sửng sốt, ánh mắt lấp lóe, đúng vậy,

đại cô của mình chính là tu sĩ cấp bậc Cao Huyền, nếu có một người như thế hỗ

trợ trong tiên phủ, quả thực là một trợ lực lớn cho công tử.

Nhưng nàng vẫn còn do dự, thực sự rất khó đưa ra quyết định, bởi vì nàng chỉ

thường làm việc theo lời căn dặn, chưa bao giờ đưa ra quyết định nào, đặc biệt

là trong chuyện lớn như thế này.

Thấy vậy, A Lang đại cô tiếp tục khuyên nhủ, “Con không cần khó xử, ta biết

loại chuyện này với ai đều khó thể nói ra, con có thể tìm cách để cho ta gặp mặt

Thám Hoa lang, đích thân ta sẽ nói chuyện với hắn… Tiểu cầu nhi, lẽ nào ta có

thể hại hắn hay sao? Lẽ nào ngay cả con cũng không tin ta sao?”

Dứt lời bà ta lại giúp nàng nhanh chóng thay đổi y phục, rồi ra hiệu cho nàng đi

ra ngoài tiếp tục lựa chọn một bộ khác vào thử.

Còn bà ta thì xoay người nhảy lên trên.