Mà chi tiết của những kế hoạch này lại khiến cho Trùng Nhi cảm thấy rất kinh
ngạc, phát hiện thấy A Lang đại cô không hổ là đệ nhất cao thủ của Hổ Phách
tộc, quả nhiên lợi hại.
Nàng hỏi tiếp: “Đại cô, tại sao hồi đó con nghe nói ngài đã chết trong cuộc truy
sát?”
Đây là lí do làm cho nàng lúc trước đã hoài nghi người gọi mình là “Tiểu cầu
nhi” chính là đại cô, nhưng vẫn không dám tin tưởng, phía bên Lý Trừng Hổ sẽ
nói dối về chuyện giết chết A Lang đại cô ư?
Lãnh diễm phụ nhân nói: “Lúc đó ta quả thực đã bị đẩy vào tuyệt cảnh. Tại thời
khắc mấu chốt, có một vị bạn cũ xuất thủ, dùng biện pháp thay mận đổi đào để
cứu ta đi, khiến cho đám người Lý Trừng Hổ tưởng rằng ta đã chết, vì vậy ta
mới có thể sống tạm đến bây giờ. Tiểu cầu nhi, nói đến những chuyện này rất
dài, về sau chúng ta sẽ có nhiều thời gian chậm rãi trò chuyện. Bây giờ ta hỏi
con, con và vị Thám Hoa lang đó là tình nhân nam nữ sao?”
“Hả?” Trùng Nhi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên có người hỏi nàng về vấn đề
này, nàng đỏ mặt, vội vàng lắc đầu: “Không có, đại cô, người không nên nói
lung tung, hắn còn chưa biết ta là nữ nhân.”
Lãnh diễm phụ nhân ngẩn ra, “Ý của con là, hắn còn chưa biết thân phận chân
thực của con sao?”
Trùng Nhi lắc đầu, bản thân nàng tựa hồ có chút không biết nên đối diện với
vấn đề này như thế nào.
Lãnh diễm phụ nhân cũng là thiếu nữ lớn lên, từ phản ứng của nàng liền nhận ra
được điều khác, trực tiếp hỏi: “Nhưng mà con thích hắn có phải không?”
Trùng Nhi vội lắc đầu như trống bỏi, mặt lại càng đỏ hơn.
Lãnh diễm phụ nhân hiện tại không có thời gian trao đổi điều này, theo việc mà
nói: “Nói cách khác, con vẫn chưa nói cho hắn biết chuyện lúc trước ta chạm
mặt gọi tên con trên đường?”
Trùng Nhi vẫn lắc đầu, hỏi lại: “Đại cô, người che mặt chặn đường tập kích
trong rừng cây ngoài cung thành chính là ngài sao?”
Lãnh diễm phụ nhân gật đầu thừa nhận, tiếp tục hỏi: “Nếu Thám Hoa lang
không biết thân phận của con, nghĩa là ta đã đoán sai rồi, con và Thám Hoa lang
đến đây không phải vì tộc nhân. Vậy mục đích các con tới đây là gì? Lẽ nào
đúng như lời đồn, tới đây vì tiên phủ gì đó?”
Trùng Nhi đột biến ấp a ấp úng, vấn đề này khiến nàng lúng túng khó xử, nàng
vừa không muốn lừa gạt người thân trước mặt, vừa không thể ra bán đứng mấy
người Dữu Khánh.
Phản ứng như vậy rơi vào trong mắt Lãnh diễm phụ nhân còn rõ hơn cả câu trả
lời, đã biết được đáp án, bà ta gật đầu nói: “Nghe nói kể từ khi vào kinh thành
đi thi, con đã đi theo bên cạnh Thám Hoa lang, là một trong những thân tín của
Thám Hoa lang. Bây giờ xem ra, những lời nói đó không giả.
Tiểu cầu nhi, thời gian không còn nữa, con không thể ở đây lâu, nếu không sẽ
khiến người bên ngoài sinh nghi. Chúng ta phải hẹn lần khác. Nhớ kỹ, một giờ
sau khi tan tiệc, con hãy xuống đi dạo ở tầng một Tri Hải các. Nơi đó có một
cửa hàng quần áo tên là ‘Nghê Thường’, chúng ta sẽ gặp mặt ở đó và nói
chuyện kỹ hơn. Sau khi vào cửa hàng, người làm sẽ dẫn con đi gặp mặt ta.”
Trùng Nhi cũng luôn lo lắng về phản ứng của những người bên ngoài, gật đầu
liên tục.
Không tiếp tục chần chừ nữa, Lãnh diễm phụ nhân lại ôm nàng vào lòng, thì
thầm bên tai nàng một câu, “Còn sống là tốt rồi.” Tiếp đó buông nàng ra, mở
cửa, đẩy nàng ra ngoài.
Trùng Nhi đi một bước quay lại nhìn ba lần, cuối cùng không do dự nữa, bị tình
thế bức bách, phải nhanh chóng rời đi.
Nam tử trông chừng bên ngoài nhìn thấy nàng không sao cả, liền yên tâm, đưa
nàng trở lại bên bàn tiệc.
Thấy nàng đã quay lại, Bàng Vô Tranh lại bắt đầu nịnh nọt nàng, liên tục mời
rượu, mặt mày tươi cười.
Không lâu sau, tại thời điểm không có ai chú ý, Thanh y phụ nhân lại quay trở
về bên cửa, dùng ánh mắt ra hiệu cho Bàng Vô Tranh. Bàng Vô Tranh lập tức
giống như vừa mới ăn mật ong, cười càng thêm vui vẻ.
Trên đời không có không có bữa tiệc nào không tàn, huống chi hầu hết người ở
đây chỉ là tới tham gia náo nhiệt, không có ý xử lý điều gì, toàn bộ bữa tiệc gần
như chỉ có một mình Bàng Vô Tranh biểu diễn, khi cảm thấy đã đủ rồi tự nhiên
liền có người kêu gọi kết thúc, mọi người liền thuận nước đẩy thuyền thể hiện
tán thành, vì vậy bữa tiệc kết thúc.
Trên đường đi, Thanh Nha kéo Dữu Khánh tụt lại sau nói chuyện: “Ăn một bữa
cơm nhàm chán như thế là sao?”
Nhàm chán? Không có ai mời ngươi nha, là tự ngươi da mặt dày không biết xấu
hổ nhảy vào bàn nha. Dữu Khánh trong lòng khinh thường, nhún nhún vai, tỏ vẻ
quả thực rất nhàm chán, sau đó nhỏ giọng báo cho y biết, “Sáng mai chuẩn bị
thuyền sẵn sàng đi, chúng ta đến hiện trường khảo sát lại.”
Thanh Nha thoáng quan sát những ánh mắt ở xung quanh đang kín đáo liếc tới,
đặc biệt là Long Hành Vân, gã công khai nhìn chằm chằm, nhỏ giọng trả lời:
“Khảo sát cái rắm! Lão tử đã khoan vô số đường hầm để thăm dò, nước biển
gần như đã bị khuấy đục. Nơi đó hoàn toàn không có không gian nào có thể
giấu được thứ gì.”
Dữu Khánh ghé sát miệng đến bên tai y, thì thầm, “Phía bên Hổ Phách tộc đã
cho ta một ít thông tin mới, nếu ngươi không đi, về sau có phát hiện gì, đừng có
trách ta bỏ rơi ngươi làm ăn một mình.” Dứt lời quay đầu bỏ đi.
“Này này!” Thanh Nha giơ tay chụp lấy cánh tay hắn, kéo lại, “Ta có nói là
không đi sao? Chỉ là vì bị đám Hổ phách nữ đó đùa giỡn hai lần, xả một chút
bất mãn cũng không được sao? Chẳng phải chỉ là chuẩn bị thuyền thôi sao? Lão
tử có sẵn Thuyền hành trong tay, chuyện này có gì to tát chứ! Sáng mai phải
không?”
Dữu Khánh gật đầu, “Ừ.”
“Được rồi, cứ yên tâm giao cho ta, đi thôi.” Thanh Nha buông cánh tay hắn ra,
vỗ vỗ vai hắn, đôi guốc dưới chân kêu lóc cóc, nghênh ngang rời đi, trông rất
vui vẻ.
Tình hình đó khiến Bàng Vô Tranh đi đưa tiễn thỉnh thoảng quay lại nhìn, thấy
hết cảnh tượng hai người thì thầm to nhỏ với nhau.
Trở về tới nơi ở của mình, Nam Trúc vỗ vỗ cái bụng no nê, vui vẻ nói: “Hôm
nay chúng ta coi như được hưởng vinh quang từ Trùng Nhi. Xem ra với danh
nghĩa nghĩa tử của Đoan thân vương, sau này sẽ kiếm rất được nha.”
Trùng Nhi chỉ có thể dở khóc dở cười, sau đó trở về phòng mình nghỉ ngơi, kì
thực là đang yên lặng canh thời gian.
“Có cảm thấy gần đây Trùng Nhi có chút khác thường không?” Nhìn chằm
chằm vào cánh cửa đóng kín, Dữu Khánh đột nhiên cất lời hỏi.
Mấy người đồng loạt quay nhìn hắn, Mục Ngạo Thiết hỏi: “Gần đây là như thế
nào? Ngươi không phải nói từ khi đến Hổ Phách hải này, hắn liền không bình
thường sao?”
Dữu Khánh hất hất cằm về phía cánh cửa phòng, “Ta đang nói về việc gần đây
hắn giam mình nghỉ ngơi trong phòng tương đối nhiều. Trước đây, khi mọi
người đều đã đi nghỉ hết, hắn mới nghĩ đến việc nghỉ ngơi.”
Nghe nói như thế, mọi người ngẫm nghĩ lại thì thấy có vẻ đúng là như vậy,
nhưng điều này có thể nói ra được gì chứ?
Tại bên ngoài Tri Hải các, sau khi lên xe, khoang xe bắt đầu lắc lư di chuyển,
Bàng Vô Tranh mới thấp giọng hỏi: “Như thế nào?”
Thanh y phụ nhân nhỏ giọng trả lời: “Thám Hoa lang vẫn chưa biết nó là nữ
nhi.”
“Hả?” Bàng Vô Tranh trầm tư suy nghĩ, điều này có thể nói ra rất nhiều vấn đề,
ít nhất có thể chứng minh nàng sẽ không bán đứng bên mình.
“Nhưng ta có thể nhận ra được, nó nhất định có ý với Thám Hoa lang.”
“A Ngọc, đây là chuyện bình thường, tài tử đệ nhất thiên hạ mà, thiên phú tu
hành lại cao, một người mà có soi đèn đi tìm cũng không thấy ở ngay bên
người, không tâm động mới là lạ.”
“Ý của ta là, nó không chịu tiết lộ bí mật của Thám Hoa lang, nhưng từ thái độ
của nó, cơ bản có thể xác định, chuyến này Thám Hoa lang đến đây chính là vì
nơi đó.”
Ánh mắt Bàng Vô Tranh sáng lên, truy hỏi: “Nó có đồng ý gặp mặt lại không?”
Thanh y phụ nhân: “Tiệm quần áo, chúng ta đã hẹn nhau ở đó theo ý của
ngươi.”
“Tốt.” Bàng Vô Tranh đấm nhẹ thay vỗ tay, sau đó lớn tiếng nói: “Nhanh một
chút.”
Người kéo xe lập tức tăng nhanh tốc độ…
Khi đến thời hạn một canh giờ, Trùng Nhi đúng hẹn ra khỏi cửa, lí do đưa ra
cho đám người Dữu Khánh là ra ngoài đi dạo.
Dữu Khánh ra vẻ thờ ơ gật đầu đồng ý, đợi đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa
phía bên ngoài, hắn lập tức dừng khoanh chân đả tọa, đứng dậy đi ra khỏi
phòng, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, sau đó vẫy vẫy tay với Mục Ngạo
Thiết nơi phòng khách.
Mục Ngạo Thiết lập tức đi tới, dường như đã nhận ra được Dữu Khánh đang
quan tâm điều gì, y cũng cất tiếng lẩm bẩm, “Đúng là có vẻ không bình
thường.”
Dữu Khánh: “Ngươi sang bên cạnh, tìm An Di và Tô Thu Tử, nói bọn họ sắp
xếp hai người lạ mặt một chút đi theo đi.”
Theo dõi người của mình? Mục Ngạo Thiết ngơ ngẩn nhìn hắn, việc này khiến y
có phần bị chấn động, đây là không tin đồng môn sao?
Dữu Khánh tặc lưỡi giải thích: “Ta sợ hắn bị người lừa gạt làm ra chuyện gì, sợ
xảy ra chuyện mà chúng ta không biết rõ. Ngươi không cảm thấy Lý Trừng Hổ
tốt với hắn đến mức không bình thường sao? Nếu như tiểu tử này xảy ra chuyện
gì, chúng ta không có cách nào giải thích với tiểu sư thúc.”
Lời giải thích như vậy đã trở thành bảo vệ, lòng Mục Ngạo Thiết thư thái không
ít, gật đầu, lập tức rời đi.
Sau khi xuống tới tầng một Tri Hải các, Trùng Nhi bắt đầu đi lang thang trong
quần thể khổng lồ này. Sau một lúc đi vòng vòng vèo vèo, cuối cùng nàng cũng
tìm thấy “Tiệm quần áo Nghê Thường” kia. Nàng đứng ở cửa nhìn vào bên
trong, nhận thấy quy mô cửa hàng này không nhỏ, bên trong khá nhộn nhịp, có
người chọn lựa quần áo, cũng có người cầm thước lấy số đo.
Có một gã nhân viên ở bên trong nhìn thấy nàng tựa hồ quan tâm, lập tức đi ra
cửa mời chào: “Quý khách, chỗ chúng ta tập trung những chất liệu tốt nhất khắp
thiên hạ, tay nghề may mặc cũng tốt nhất, đứng ở bên ngoài sẽ không thấy được
những điểm tốt của chúng ta. Mời ngài vào tham quan một chút đi.”
Trùng Nhi không biết người nhân viên này có phải là người mà đại cô nói hay
không, dù sao cũng cứ đi vào theo lời mời của người ta đã. Dưới sự dẫn dắt và
giới thiệu của gã nhân viên, nàng lần lượt nhìn xem từng bộ xiêm y lộng lẫy.
Cùng lúc đó, lại có khách lần lượt tiến vào, trong đó có nhân viên Tam Tiên bảo
do Dữu Khánh phái tới, làm cho khung cảnh buôn bán của tiệm quần áo trông
có vẻ càng thêm thịnh vượng.
“Công tử, bộ này nhìn tương đối hợp với ngài, hay là ngài vào bên trong mặc
thử xem. Thử xem đi, nhất định hợp với ngài.”
Nhân viên cầm bộ đồ ướm ướm trước người Trùng Nhi, ngón tay chỉ vào một
căn phòng thử đồ.
Trùng Nhi trong nháy mắt liền hiểu ý, làm theo chỉ dẫn của gã nhân viên, cầm
bộ đồ đi đến phòng thử đồ đó.
Nàng tiến vào, đóng cửa lại, vừa mới nhìn xung quanh, chợt thấy trần nhà phía
trên im ắng lật lên, một người nhẹ nhàng lướt xuống, đứng tại trước mặt nàng,
không phải ai khác, chính là A Lang đại cô của nàng.
Lãnh diễm phụ nhân làm dấu hiệu giữ im lặng, dán sát miệng vào tai nàng, nói
nhỏ: “Có không ít người đang theo dõi con, trước tiên đừng nói gì cả, thay đổi y
phục rồi đi ra ngoài đi dạo đi, để chứng minh phòng thay đồ này không có vấn
đề gì. Sau đó cầm một bộ đồ khác vào đây thử tiếp.”
Dứt lời lại nhẹ nhàng bay lên, lật trần nhà rồi biến mất bên trên.
Trùng Nhi nhanh chóng cởi áo khoác ra, mặc bộ quần áo mới vào, bước ra
ngoài, gã nhân viên ở bên ngoài nhìn thấy lập tức tán dương, “Bộ đồ này mặc ở
trên người công tử thực sự là quá tuyệt. Nhưng công tử đẹp như vậy, mặc đồ gì
nhìn cũng đẹp hết.”
Trùng Nhi soi người trước gương, nhận thấy người trong gương có phần không
giống như mình, bởi vì bộ y phục này quá hoa mỹ, chính nàng cũng cảm thấy
không quen, nàng nhìn xung quanh, chỉ vào một bộ đồ tương đối giản dị, “Ta
muốn thử bộ kia.”
“Được.” Gã nhân viên tất nhiên là vui vẻ phối hợp, đi lấy bộ đồ đó đến cho
nàng.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn như thế, đã có người cầm quần áo chui vào
phòng thử đồ đó, ở bên trong đưa tay sờ mó dò xét khắp nơi, ngay cả trần nhà
cũng không bỏ qua, nhưng không thể đẩy lên được.
Trùng Nhi đẩy cửa, đương nhiên là không vào được.
Người ở bên trong cất tiếng đáp lại, “Có người, chờ chút.”
“Ôi, có người rồi. Công tử, phòng thử bên kia còn trống, ngài đến phòng đó thử
đi.” Gã nhân viên chỉ đến một phòng thử đồ khác ở trong góc.
Trên thực tế, nơi này có mấy phòng thử bố trí rải ra xung quanh.
Trùng Nhi: “Quần áo của ta vừa mới thay ra vẫn còn ở trong đó.”
Người làm cười nói: “Không sao đâu, ta sẽ trông chừng giúp ngài, lát nữa ta sẽ
giữ giúp ngài. Ở chỗ chúng ta sẽ không mất gì đâu, ngài cứ việc yên tâm đi thử
đi.”
Trùng Nhi đưa mắt nhìn gã, sau đó xoay người làm theo, không phải vì nụ cười
ân cần của đối phương mà bởi vì vừa rồi gặp mặt đại cô, có thể xác định đây là
gã nhân viên mà đại cô đã nói đến. Nếu đã là người của đại cô, tự nhiên chỉ cần
làm theo là được.
Nàng vừa mới đi vào, đóng cửa lại, trần nhà chợt lật mở, Lãnh diễm phụ nhân
lại lặng yên bay xuống.