Răng rắc, Thanh Nha bóp vỡ một củ đậu phộng, rồi tiếp lời, “Quần áo đẹp đẽ
tốt, đậu phộng chín cũng hay, Trảm thảo đao cũng được, nhà lớn tốt hơn sơn
động hay nhà tranh, rượu ngon món ngon trước mặt, ăn tươi nuốt sống xác thực
không cao cấp. Nếu có cơ hội lựa chọn lại, ngươi sẽ chọn làm một loài bò sát u
u mê mê lãng phí thời gian, hay muốn trải nghiệm cảm giác làm người? Khi đã
trải nghiệm qua rồi, ngươi càng thêm không muốn quay trở lại, dù không bước
vào nhân đạo cũng có sinh tử thắng bại.”
Long Hành Vân nâng ly lên với Bàng Vô Tranh, ngẩng đầu uống một hơi cạn
sạch.
Sau khi cạn ly, Bàng Vô Tranh nhìn về phía cửa vào, phát hiện Thanh y phụ
nhân đã biến mất, tức thì tiếp tục chuyện trò vui vẻ.
Sau một hồi ăn uống, Trùng Nhi đang gắp thức ăn đột nhiên để trượt chiếc đũa,
thức ăn rơi lên trên người, lập tức có người đưa khăn tới cho nàng lau.
Nàng tùy tiện lau lau, sau đó đứng dậy, lấy cớ đi vệ sinh, rời khỏi bàn tiệc.
Đối với việc này, mọi người cũng không có gì nghi ngờ, Tương Hải Hoa
nghiêng đầu ra hiệu, lập tức có một nam tử ở gần đó bước ra đón Trùng Nhi, nói
là dẫn đường cho Trùng Nhi, trên thực tế là để có thêm một tầng bảo vệ.
Trùng Nhi nói không cần nhưng vô ích, nam tử đó mỉm cười, tiếp tục chủ động
dẫn đường đi phía trước, đưa tay mời Trùng Nhi cùng đi theo.
Bàng Vô Tranh chú ý thấy, chỉ thờ ơ, ánh mắt nhìn kỹ vào đôi đũa Trùng Nhi
đặt lại trên bàn, phát hiện thấy cán của một chiếc đũa có dấu vết bị mài mòn,
chữ viết bên trên đã bị xóa bỏ.
Khóe miệng lão ta hiện lên nét mỉm cười, nâng lý mời Thanh Nha, “Mọi người
đều biết Thanh gia nghĩa khí, Bàng mỗ ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay có may
mắn gặp được, Bàng mỗ kính trước một ly.”
Thanh Nha mỉm cười đưa tay cầm ly rượu, nâng ly cụng một cái…
Đi đến khu vực vệ sinh, xuất hiện đường rẽ sang hai bên, là để tách biệt nam nữ.
Người dẫn đường dừng lại tại ngã rẽ, đưa tay ra hiệu mời tự nhiên.
Trùng Nhi lập tức không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể rẽ sang trái, phía bên
dành cho nam, biết làm sao được, bởi vì hiện tại nàng ăn mặc nam nhi.
Mở cửa bước vào, bên trong sạch sẽ sáng sủa, nàng thuận tay đóng cửa lại, khẽ
thở dài, chợt thấy cửa phòng trong cùng nhẹ nhàng mở ra, một phụ nhân xinh
đẹp mặc váy trắng bước ra, khuôn mặt trái đào có nét lạnh lùng, bốn mắt nhìn
nhau.
Trong mắt tràn đầy kinh ngạc, Trùng Nhi há to miệng, suýt chút nữa phát ra
tiếng hét kinh ngạc, đây là một khuôn mặt quen thuộc đối với nàng.
Người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng trước một bước dựng thẳng ngón tay trước
môi, ra hiệu giữ im lặng.
Trùng Nhi lập tức giơ tay bịt kín miệng mình, nước mắt thoáng cái trào ra, bởi
vì người này không phải ai khác, chính là A Lang đại cô, đệ nhất cao thủ của
Hổ Phách tộc hồi đó, cũng là người hồi đó mang theo nàng may mắn thoát được
tính mạng, coi như là thân nhân của nàng.
Theo tin tức nàng nghe được, vị đại cô này đã bị mất mạng trong cuộc truy sát.
Lúc trước, khi nghe được tiếng gọi “Tiểu cầu nhi”, nàng vẫn không dám tin
tưởng, không ngờ rằng bà ta thật sự vẫn còn sống. Thiếu chút nữa nàng đã bật
khóc ra tiếng, nước mắt thoáng chốc liền tuôn rơi như mưa, nỗi đau khổ và sự
uất ức khi chạy trốn rồi may mắn còn sống sót đều bộc phát ra hết vào lúc này.
Đôi mắt của lãnh diễm phụ nhân cũng đỏ lên, long lanh nước mắt, tuy nhiên bà
ta vẫn giữ được lý trí, chỉ ra phía ngoài cửa, sau đó ngoắc tay ra hiệu cho nàng
tiến tới, đồng thời lùi vào trong căn phòng nhỏ lúc nãy.
Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói của nam tử dẫn
đường vang lên, “Lâm thiếu, bên trong sạch sẽ chứ?”
Trùng Nhi vội trả lời: “Rất sạch sẽ.”
Sau đó bên ngoài không còn âm thanh, lúc này nàng mới nhẹ nàng bước đến
trước căn phòng đó, mở cửa lách vào.
Nơi đây quả thực được dọn dẹp rất sạch sẽ, không chỉ không có mùi gì khác
thường, còn thoang thoảng hương thơm tươi mát.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều rưng rưng nước mắt, lãnh diễm phụ nhân lẩm
bẩm hỏi: “Thật giống như là một giấc mơ. Thật sự là Tiểu cầu nhi của ta sao?”
Trùng Nhi lập tức lau nước mắt, sau đó thi triển “Tẫn mẫu công” ngay tại chỗ,
quả táo cổ biến mất, lỗ khuyên ta xuất hiện, bộ ngực cũng lồi lên, ngay sau đó,
lãnh diễm phụ nhân không còn nghi ngờ gì nữa, giang tay ôm lấy nàng.
Hai nữ nhân ôm lấy nhau, im lặng vùi đầu khóc thảm thiết, không dám gây ra
động tĩnh quá lớn vì sợ bị nghe thấy.
Cho dù là như thế, bên ngoài vẫn vang lên tiếng mở cửa, Lãnh diễm phụ nhân
cả kinh, khẩn cấp nhảy lên, hai chân đạp lên tường.
Nam tử dẫn đường đã tiến vào, soi mình trước gương, hứng một ít nước phả vào
mặt và nói: “Lâm thiếu, có chuyện gì cần thì hãy gọi ta, bất cứ khi nào.”
Trùng Nhi: “Ta biết rồi. Lúc này ta không thích có người bên cạnh, làm phiền đi
ra ngoài đi.”
“Ừm, được.” Nam tử rũ rũ nước trên tay đi, quỳ một gối xuống, cúi người cúi
đầu nhìn, nhìn qua khe hở phía dưới các vách ngăn chỉ thấy có một đôi chân, gã
mới nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Mọi người đều là tu sĩ, không phải phàm nhân, hành vi vừa ăn vào đã đi cầu của
Trùng Nhi ít nhiều khiến cho gã nghi ngờ, vì vậy mới phải cẩn thận hơn.
Sau khi xác nhận gã ta đã ra ngoài, Lãnh diễm phụ nhân lại nhảy xuống.
Trùng Nhi hạ thấp giọng nói: “Hắn cứ một mừng đi theo, con lại không biết đại
cô ở trong nhà vệ sinh nam hay nữ, bị hắn ép cho không còn cách nào khác, chỉ
có thể vào nhà vệ sinh nam, may mà ngài cũng trốn ở bên này.”
Lãnh diễm phụ nhân sờ lên gương mặt nàng, “Đứa nhỏ ngốc, ta khẳng định phải
chờ con ở vệ sinh nam nha. Không có ai đi theo, bất kể ta ở đâu, con đều có thể
đi vào tìm kiếm, nhưng có người đi theo, con chỉ có thể vào nhà vệ sinh nam mà
thôi.”
Nỗi thương cảm và sự kích động vừa rồi của hai người đã bị diễn biến vừa rồi
xua tan hoàn toàn.
Trùng Nhi kỳ quái hỏi: “Đại cô, trên đường đến đây, con phát hiện nơi đây
phòng thủ nghiêm ngặt, đâu đâu cũng có người canh gác, ngài làm sao lẻn vào
đây được?”
Lãnh diễm phụ nhân chỉ về phía cửa sổ ở bên cạnh, “Nghĩ cách vào đây qua cửa
sổ.”
Tuy là nói như vậy, trong lòng biết rõ không phải, bên ngoài cửa sổ này nhất
định có người đang nhìn chằm chằm, vào bằng đường này không thể không bị
phát hiện. Bà ta cũng không nói mình là Thanh y phụ nhân, không nói là trực
tiếp đi vào, hoàn toàn là nghe theo lời dặn dò của Bàng Vô Tranh, tạm thời
không bộ lộ thân phận hiện nay của mình cho Trùng Nhi biết.
“Chữ trên chiếc đũa là do đại cô để lại sao?”
“Còn có thể là ai?”
Trùng Nhi tò mò hỏi: “Làm sao Đại cô biết ta sẽ cầm đôi đũa đó, lỡ như người
khác nhìn thấy thì sao?”
“Ta hiểu rất rõ tên Bàng Vô Tranh đó, hắn thích nịnh nọt bợ đỡ. Lần này hắn
mở tiệc chủ yếu là để chiêu đãi con, dựa vào sự hiểu biết của ta về hắn, hắn tất
nhiên sẽ mời con ngồi và chủ vị. Cho dù con không ngồi vào chủ vị, bị người
phát hiện cũng không sao, người khác có xem cũng không hiểu ý của câu nói
đó, nhưng con đọc sẽ hiểu khi đọc được.”
Lãnh diễm phụ nhân giải thích đại khái.
Kỳ thực bà ta rất rõ ràng, bất kể là chi tiết ẩn nấp tại nhà vệ sinh nam hay nữ,
hay là chi tiết trên chiếc đũa đều do Bàng Vô Tranh đã suy nghĩ cặn kẽ, bà ta
chỉ cần thực hiện theo kế hoạch của Bàng Vô Tranh sau cuộc trao đổi tối hôm
qua mà thôi.