Bán Tiên

Chương 1339: Thì thầm (2)




Thanh y phụ nhân có vẻ hơi lo lắng, nói: “Vì sao ngươi lại tổ chức tại Tri Hải

các? Bên đó có quá nhiều người theo dõi, hơn nữa bọn họ cũng không phải là

người bình thường. Gặp mặt Tiểu cầu nhi ngay phía dưới mí mắt của bọn họ, ta

làm sao có thể không để bị bọn họ phát hiện. Mà ta có bị phát hiện cũng không

sao, không thể bởi vì sự cầu thả của chúng ta mà liên lụy đến Tiểu cầu nhi.”

Bàng Vô Tranh đưa tay đẩy một đống bản vẽ đặt trên bàn về phía bà ta, Thanh y

phụ nhân nhìn thoáng qua một chút, liền nhận ra được đây là bản vẽ bố cục bên

trong Tri Hải các. Bà ta không khỏi hỏi: “Ngươi có ý gì?”

“Ta muốn nói cho ngươi biết, việc lựa chọn đãi tiệc tại Tri Hải các là quyết định

của ta sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng. Nhưng ta không đưa ra quyết định tổ chức

tiệc ở đâu trong Tri Hải các. Ta lấy cớ không biết khẩu vị và sở thích hoàn cảnh

của Lâm Long để nhờ Tương Hải Hoa chuẩn bị. Ta nói Lâm Long đã đồng ý dự

tiệc, Tương Hải Hoa cũng vui vẻ đồng ý theo.

Nếu không đặt ở Tri Hải các mà chọn một nơi quá xa, không đủ thuận lợi, đám

người Lâm Long chưa chắc đã đồng ý tới dự tiệc, dù sao bọn hắn cũng không

có giao tình gì với chúng ta. Tại thời điểm sợ bóng sợ gió này, nếu như không

thuận lợi, Tương Hải Hoa cũng chưa chắc đã đồng ý dự tiệc, nữ nhân này luôn

có chút ý kiến với ta, Lâm Long không đến, ta có khả năng không thể mời được

cô ta.

Nếu Tương Hải Hoa không dự tiệc, nếu thế lực của Tương thị không tham gia,

ta thực sự không dám trực tiếp gặp mặt riêng với Lâm Long, phải tránh bị nghi

ngờ và không có cách nào tránh khỏi bị nghi ngờ tốt hơn là có sự làm chứng của

cha con Tương thị. Để cho Tương Hải Hoa xử lý, an toàn sẽ được ưu tiên hàng

đầu, địa điểm tổ chức tiệc tất nhiên là nơi được phòng thủ kín không kẽ hở. Mặt

khác, cũng chỉ có ở ngay tại phía dưới mí mắt của cha con Tương thị, chúng ta

mới có thể thoát khỏi hiềm nghi. Đây cũng là đang lợi dụng bọn họ để ngăn

chặn các thế lực khác chú ý tới việc các ngươi liên lạc với nhau.”

Thanh y phụ nhân: “Đừng nói tới thế lực khác, ta chỉ hỏi ngươi, ở tại phía dưới

mí mắt của Tương thị, ta làm sao để gặp mặt?” Ánh mắt bà ta rơi vào trên mấy

bản vẽ, “Chẳng lẽ ngươi đã chuẩn bị xong thủ đoạn tại nơi tổ chức tiệc rồi sao?”

Bàng Vô Tranh lắc đầu, “Thủ đoạn gì chứ? Hiện tại ta thậm chí còn chưa biết

Tương Hải Hoa sẽ tổ chức tiệc ở đâu. Nhưng ta đoán rằng, nếu thời tiết không

có vấn đề gì, khả năng lớn nhất là cô ta sẽ bày tiệc tại tầng cao nhất, nơi có tầm

nhìn, hoàn cảnh tốt nhất. Lâm Long vừa mới suýt chút nữa xảy ra chuyện, nếu

bữa tiệc ngày mai lại có chuyện xảy ra, cha con Tương thị sẽ không có cách nào

giải thích với Lý Trừng Hổ. Nếu Tương Hải Hoa đã đồng ý đứng ra tổ chức

tiệc, bên họ sẽ không đợi đến ngày mai mới bắt đầu chuẩn bị, chắc hẳn bây giờ

đã triển khai các biện pháp an ninh tại nơi mở tiệc, làm gì đến lượt chúng ta đến

đó động tay động chân.”

Dưới ánh mắt khó hiểu của Thanh y phụ nhân, lão ta lại lật lật bản vẽ trên bàn,

“Có một điều có thể khẳng định, Tương Hải Hoa sẽ không lựa chọn địa điểm tổ

chức tiệc quá sơ sài. Nói chung bất kể cô ta lựa chọn nơi nào, có một điều chắc

chắn là phải có chỗ vệ sinh cho phụ nữ, và không thể phái người một mực nhìn

chằm chằm trong đó, đúng không?

Tại khu vực vệ sinh, bọn họ sẽ chỉ kiểm tra trước, sau đó không cho người khác

vào khu vực mở tiệc, phong tỏa tất cả các lối có khả năng ra vào, đồng thời cử

người canh gác tại các điểm trọng yếu, cho nên về cơ bản cũng chỉ có người dự

tiệc mới có thể vào nhà vệ sinh. Ngươi đương nhiên là có thể vào dự tiệc cùng

ta, chỉ cần ngươi và Lâm Long đều ở đó, chuyện còn lại liền dễ xử lý.”

Thanh y phụ nhân dần dần hiểu được sắp xếp trong đó, tâm tình ổn định lại, rồi

có chút kích động nói: “Tình cảnh chạy trối chết hồi đó vẫn còn nhớ rõ như

ngày hôm qua, nhoáng cái đã nhiều năm như vậy, không nghĩ tới đều còn sống.”

Bàng Vô Tranh trầm giọng nhắc nhở: “Ngươi đừng có kích động, lần gặp mặt

này ngươi tạm thời chưa thể tiết lộ thân phận hiện tại của mình cho Lâm Long.

Thứ nhất, con người ai cũng sẽ có thay đổi, ngươi cần phải tìm hiểu xem thái độ

hiện tại của nàng như thế nào, có còn nghe lời người vị đại cô là ngươi hay

không. Thứ hai, lần này các ngươi gặp mặt nhất định không thể quá lâu, chỉ cần

thấy điều kiện thích hợp, phải nói nàng phối hợp hành động với ngươi, thống

nhất địa điểm gặp mặt nói chuyện lần sau.”

Bị giội một chậu nước lạnh vào người, nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại, Thanh y

phụ nhân vẫn gật đầu, thừa nhận lời đối phương nói có lý, con người quả thực

đều có khả năng thay đổi.

Thấy đã thuyết phục được bà ta, Bàng Vô Tranh tựa người vào lưng ghế, thở

phào nhẹ nhõm, phần đầu của kế hoạch xem như đã hoàn thành.

Nhưng đúng vào lúc này, bên tai lão ta đột nhiên vang lên một tiếng thì thầm:

“Đông Liên Ngọc…”

Nghe tiếng gọi này, thân thể lão ta đột nhiên căng thẳng, vội vàng phóng thích

pháp lực tỏa rộng ra ngoài để kiểm tra, tiếp theo đảo mắt nhìn xung quanh, thư

phòng chỉ rộng có chừng đó, không có người nào khác, ngay sau đó thân thể lão

ta lóe lên rời khỏi chỗ ngồi, khẩn trương mở cửa đi ra ngoài, xuyên qua hành

lang mái hiên, khẩn trương kiểm tra hết một lần tất cả các ngóc ngách có thể có

người ẩn nấp ở bên trong đình viện.

Cuối cùng, lão ta phi thân lên mái nhà, phóng thích pháp lực bao trùm bốn phía,

ánh mắt lạnh lẽo quét nhìn khắp nơi, nhưng hoàn toàn không phát hiện ra bất kỳ

bóng dáng khả nghi nào.

Thanh y phụ nhân đi ra ngoài sân, ngẩng đầu quan sát lão ta một lúc, sau đó

cũng phi thân bay lên đứng ở bên cạnh lão ta, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì

vậy?”

Bàng Vô Tranh cắn răng, hai má phồng lên, không giấu được sự sợ hãi trong

ánh mắt, cắn răng nói: “Người vừa nói chuyện không tầm thường.”

Thanh y phụ nhân nghi hoặc, “Người nào nói chuyện?”

“…” Bàng Vô Tranh sửng sốt, quay đầu lại nhìn bà ta, do dự một lúc mới hỏi,

“Là giọng thì thầm vừa rồi.”

Thanh y phụ nhân vẫn còn nghi hoặc không hiểu, “Vừa rồi chỉ có ngươi và ta

nói chuyện với nhau, làm gì có giọng nói nào khác?”

“Ngươi không có nghe được sao?”

“Không có ai khác nói gì a! Nếu có tiếng nói, ta làm sao có thể không nghe

thấy. Có phải ngươi suy nghĩ nhiều quá hay không?”

“…” Bàng Vô Tranh lập tức sửng sốt, giọng nói vừa rồi rõ ràng như vậy, với tu

vi của A Ngọc, làm sao có thể không nghe được, lão ta không khỏi hỏi lại,

“Ngươi thật sự không nghe thấy sao?”

“Ta nói dối với ngươi làm gì? Ngươi nghe được gì vậy?”

“Không có gì.” Bàng Vô Tranh cười khổ, trong lòng thầm nghĩ, xem ra thật sự

có thể là vì mình suy nghĩ nhiều mà sinh ra ảo giác.

Bên trong căn phòng treo những dải lụa buông rũ lơ lửng, tiểu sư thúc ngồi ở

trước bàn chậm rãi mở mắt ra.

Y cầm xấp ghi chép trên tay, nhìn chằm chằm một cái tên trên đó, mỉm cười,

“Lại thực sự là lão già này.”

Vừa rồi y chính là người thì thầm với Bàng Vô Tranh, chiêu này y học từ Thanh

y phụ nhân, người ta thăm dò Trùng Nhi như vậy, hắn làm sư phụ cũng không

khách khí, đáp lễ tại Bàng Vô Tranh.

Về việc dò thám được kế hoạch của bọn họ nhằm vào Trùng Nhi, y không có ý

định ngăn cản, cũng không có dự định nói cho Trùng Nhi biết, có một số việc

coi như là thử thách y dành cho Trùng Nhi, và đó cũng là truyền thống của Linh

Lung quan.