Bán Tiên

Chương 1338: Thì thầm (1)




Nhận được tin tức từ Trùng Nhi truyền tới, tiểu sư thúc lập tức lấy giấy bút ra,

cũng sao chép lại một bản về thông tin của các tu sĩ Cao huyền đó.

Viết xong, khi đặt bút xuống y không nhịn được cười như vẻ đã biết, “Tốc độ

làm việc của tiểu tử này đúng là rất nhanh, nhanh như vậy đã lấy được thông tin

rồi, không hổ là ta đánh lớn lên.”

Dứt lời lại xòe giấy ra bắt đầu phân tích kỹ lưỡng. Lần này nhìn xem mới phát

hiện thấy bản danh sách này có thiếu sót, Thiên Vũ đã chết không có ở trong

này, nhưng cũng không khó hiểu về điều này, mấy thế lực lớn đó chắc hẳn

không biết Thiên Vũ đã chết, hiện tại giống như vẫn còn đang truy tìm tung tích

nhục thân bị Thiên Vũ đoạt xá.

Trưởng lão Hoàn Ngọc Sơn của Côn Linh sơn cũng không ở trong này, cũng có

thể hiểu được, Y đã biết được những thông tin liên quan từ chỗ mấy người Dữu

Khánh.

Nhiếp Nhật Phục tại Thiên Tích sơn cũng không có trong danh sách, nguyên

nhân cũng có thể hiểu được, mấy thế lực lớn không biết hắn đã đi đâu. Đối với

tu sĩ mà nói, thời gian biến mất ngắn ngủi, còn chưa thể kết luận là mất tích.

Mấy người Phượng Kim Kỳ, Trì Bích Dao, Xích Lan, Thiện Tri Nhất cũng

không có mô tả về nguyên nhân cái chết, nói trắng ra chính là không đề cập đến

Chư Yêu chi cảnh, tất cả đều chỉ được mô tả bằng từ “Tử vong”.

Không xem không biết, khi xem xong lại khiến y nhất thời sửng sốt một lúc,

nhận ra rằng gần một nửa số tu sĩ Cao huyền ngã xuống trong vòng một trăm

năm nay có liên quan với lão Thập Ngũ. Hắn đã rời núi được bao nhiêu năm

chứ?

Khẽ lắc đầu cảm thán, ánh mắt y dừng lại tại một cái tên gọi là “Diệp A Lang”,

hồi đó là đệ nhất cao thủ của Hổ Phách hải, cũng là tu sĩ Cao huyền duy nhất

của Hổ Phách tộc, kết quả cuối cùng trong ghi chép chính là mất mạng.

Y biết rõ, Diệp A Lang này vẫn chưa chết, lúc này đang ở tại Hổ Phách hải,

chính là Thanh y phụ nhân bên cạnh Bàng Vô Tranh.

Sau đó ánh mắt y dừng lại trên cái tên Cổ ma Kha Mật, người này cũng vẫn còn

sống, lúc trước y không biết, từ khi phát hiện ra lão Khâu trông coi kho hàng có

ý đồ gây rối đối với đám người Dữu Khánh, lão Khâu liền trở thành đối tượng

trọng điểm bị y giám thị, nên thân phận thực sự của lão cũng không thể giấu

giếm được y.

Suy nghĩ của y không dừng lại nhiều về thông tin của hai người này, dựa theo

thứ tự thời gian, y trực tiếp bỏ qua những cái tên mất tích gần năm mươi năm

trong danh sách.

Thực ra, ngay từ đầu y căn bản không muốn xem thông tin năm mươi năm gần

đây, y muốn xem chính là thông tin năm mươi năm trước đó, nhưng nếu chỉ giới

hạn thời gian năm mươi năm trước sẽ dễ dàng khiến người sinh nghi, vì vậy

không làm thì thôi, đã làm thì không bằng làm luôn, kiếm hết một lần cho bớt

việc.

Danh sách bỏ đi năm mươi năm gần đây, thoáng cái liền giảm đi được chín

người, chỉ còn lại năm người. Nói cách khác, năm mươi năm trước, về cơ bản

trung bình cứ mười năm lại có một Cao Huyền bị chết.

Không sai, chính là tử vong, bất kể là năm mươi năm trước, hay là năm mươi

năm gần đây, ngoại trừ tu sĩ Cao huyền mất tích ra, tất cả những người khác đều

là tử vong.

Cũng là sau khi đọc được thông tin trong danh sách này, tiểu sư thúc mới phát

hiện ra một hiện tượng thú vị, những tu sĩ Cao huyền này, hầu như không có ai

có thể sống được hết cuộc đời.

Người duy nhất mất tích tên là Văn Khúc, ông ta đã từng vô cùng chói sáng tại

Tu hành giới, cho dù đã biến mất gần bảy mươi năm, nhưng hiện tại tiểu sư thúc

vẫn còn ngưỡng mộ những sự tích huy hoàng của ông ta.

Lời đồn nói rằng, bất kể là Địa sư hay Địa Mẫu, hoặc là Đại thánh, tại trước lúc

chưa bước vào cảnh giới Bán Tiên, Văn Khúc đều đã từng đối đầu với bọn họ,

đồng thời khi giao thủ với ba vị đó ông ta vẫn có thể an toàn rút lui, Văn Khúc

này là kẻ duy nhất trong Tu hành giới làm được như vậy.

Về sau, không biết vì nguyên nhân gì mà Văn Khúc đột nhiên biến mất, trong

nội dung ghi chép về người này cũng nói rằng không biết tung tích của ông ta.

Ước tính theo trong hồ sơ, tại thời điểm mất tích, ông ta khoảng năm mươi tuổi,

bây giờ đại khái đã hơn một trăm hai mươi tuổi rồi, qua nhiều năm như vậy

không có tin tức gì, nếu quả thật đã qua đời, hiển nhiên ông ta cũng chưa chắc

đã được sống hết đời.

Mặc dù chỉ có duy nhất Văn Khúc là người mất tích, nhưng tiểu sư thúc lại cảm

thấy ông ta khó có thể là Bàng Vô Tranh đang ẩn cư tại Hổ Phách hải.

Đầu tiên là về thời gian, Bàng Vô Tranh xuất hiện tại Hổ Phách hải năm mươi

năm trước, Văn Khúc thì đã biến mất cách đây bảy mươi năm, ông ta ẩn cư hai

mươi năm rồi chạy tới Hổ Phách hải để nịnh nọt và phát triển thương hội sao?

Nghe nói Văn Khúc là người rất khí khái, là nhân vật nghĩa khí vân thiên, vào

lúc đó ông ta được coi là thiên kiêu của thế hệ, là nhân vật mà ngay cả Địa sư,

Đại thánh cùng Địa Mẫu đều phải khen ngợi. Loại người này sẽ chạy tới Hổ

Phách hải a dua nịnh nọt sao? Y không tin như vậy.

Theo dòng thời gian, ba người chết sớm hơn Văn Khúc cũng bị tiểu sư thúc loại

trừ. Ánh mắt y nhìn chăm chú vào tên một tu sĩ Cao Huyền biến mất năm mươi

năm trước, cái chết của người này tương đối đặc biệt, ông ta chết vì trầm cảm.

Tên của người này là Đông Liên Ngọc, là Bảo chủ của Liên Sơn bảo hồi đó.

Tình huống cái chết của người này trong ghi chép vô cùng đơn giản, từng ái mộ

Địa Mẫu, tỏ tình nhưng bị từ chối, vì vậy mà chết vì trầm cảm.

Nhìn thấy cái tên này, tiểu sư thúc cũng nhớ tới người này, tuy rằng thời gian

người ta biến mất còn lâu hơn cả tuổi của y, nhưng y vẫn từng nghe nói tới, kỳ

thực, y đều đã từng nghe nhắc đến đại danh của mỗi một vị tu sĩ Cao huyền

trong danh sách, và ít nhiều cũng có nghe được một số lời đồn liên quan.

Một chuyện cũ truyền kỳ như Đông Liên Ngọc tự nhiên càng dễ dàng được mọi

người lan truyền, tin đồn mà tiểu sư thúc nghe được còn chi tiết hơn nhiều so

với ghi chép, dù sao cũng chính là da mặt dày theo đuổi Địa Mẫu, không chỉ bị

Địa Mẫu đánh bị thương, về sau còn nghe nói bởi vì một chuyện nam nữ gì đó

mà khiến cho Địa Mẫu tức giận, bị Địa Mẫu nhục nhã nặng nề một phen, sau đó

trốn về Liên Sơn bảo, xấu hổ không dám người, nghe nói bởi vì vậy mà cuối

cùng chết trong trầm cảm.

Có một số lời đồn đại, tiểu sư thúc cũng không biết là thật hay giả, nghe nói lúc

đó Đông Liên Ngọc đã bị người xử lý, dù sao với quan hệ giữa Địa sư và Địa

Mẫu có người không thấy không vui.

“Đông Liên Ngọc… Đông Liên Ngọc… Đông Liên Ngọc…” Ánh mắt rời khỏi

bản ghi chép, tiểu sư thúc ngẩng đầu lên lẩm bẩm một lúc lâu, rồi mới tự hỏi

một câu, “Chẳng lẽ là hắn sao?”

Xét theo dòng thời gian để suy đoán, người này là phù hợp nhất.

Tại căn tiểu viện riêng biệt trong Bàng Thị thương hội, Thanh y phụ nhân ra

biển trở về, đi thẳng đến thư phòng sáng rực ánh đèn.

Bàng Vô Tranh nhắm mắt ngồi trầm tư sau bàn mở mắt ra, nhìn thấy bà ta đẩy

cửa đi vào, lập tức hỏi: “Tình hình bên đó thế nào?”

Thanh y phụ nhân đóng cửa lại, đi tới trước bàn nói: “Không có gì, tình hình

vẫn như cũ, dưới đáy biển không có điều gì khác thường, đã gia tăng nhân thủ

theo dõi, có biến sẽ lập tức báo cáo.”

Bàng Vô Tranh vừa mới gật đầu, bà ta đã truy hỏi: “Nghe nói ngươi đã gửi thiệp

mời đến Thám Hoa lang và Tiểu cầu nhi, ngày mai sẽ mở tiệc chiêu đãi bọn hắn

tại Tri Hải các?”

Bàng Vô Tranh ừ một tiếng, “Đang định nói cho ngươi biết về việc này. Bọn

hắn đã đồng ý dự tiệc. Ngươi cần chuẩn bị sẵn sàng ngày mai gặp mặt Lâm

Long.”