Bán Tiên

Chương 1335: Lí do không thay đổi (2)




Đợi cho Tương Hải Hoa rời đi, bên trong căn phòng buông rũ những dải lụa

trắng, tiểu sư thúc im lặng quanh quẩn một hồi rồi dừng bước lại, nhắm mắt.

Chẳng mấy chốc, Trùng Nhi đang trốn ở trong phòng xoắn xuýt với chuyện

sáng nay bỗng nhiên ngẩng đầu lên, bởi vì bên tai lại nghe được giọng nói quen

thuộc: Trùng Nhi.

Trùng Nhi nhìn nhìn xung quanh, nhỏ giọng đáp lời, “Sư phụ?”

Tiểu sư thúc: Tìm lão Thập Ngũ, nói hắn tìm cho ta danh sách toàn bộ tu sĩ Cao

huyền đã chết hoặc mất tích trong vòng một trăm năm nay và các thông tin có

liên quan

Y muốn tìm kiếm lai lịch Bàng Vô Tranh, nguyên nhân rất đơn giản, cảnh giới

Cao Huyền không thể dễ dàng đột phá như vậy, trong thiên hạ chỉ có một số

người như vậy mà thôi, vấn đề là trên đời này từ trước đến nay không hề có một

cao thủ Cao Huyền tên là Bàng Vô Tranh.

Đương nhiên, hoàn toàn có thể nói là sau khi đột phá mới đến Hổ Phách hải,

nhưng nếu là vậy thì vì sao phải che giấu tu vi?

Lại còn che giấu được không ít thế lực lớn.

Đương nhiên, đối với tiểu sư thúc hoặc nói cách khác là đối với phía bên y mà

nói, khi sự việc không liên quan đến mình, những điều đó cũng không quan

trọng.

Nhưng vấn đề là, căn cứ vào nội dung nghe trộm được, phía bên Bàng Vô Tranh

có ý đồ với tiên phủ, nếu không phải A Ngọc nhận ra Trùng Nhi, thì đã bắt

Trùng Nhi đưa đi rồi, bây giờ vẫn còn muốn tiếp xúc lại với Trùng Nhi.

Hiện tại, có vẻ A Ngọc không có ác ý gì sau khi nhận ra Trùng Nhi, Bàng Vô

Tranh cũng vậy, khi đã biết được thân phận của Trùng Nhi, lão ta tựa hồ cũng

không có ý định làm điều gì bất lợi cho Trùng Nhi.

Nhưng y không thể không đề phòng, đặc biệt là trong tình huống không rõ ràng

lắm về lai lịch của Bàng Vô Tranh.

Hiện tại y muốn biết rõ, Bàng Vô Tranh sau khi tới Hổ Phách hải mới đột phá

đến cảnh giới Cao Huyền, hay là đã có cảnh giới Cao Huyền trước lúc tới đây.

Nếu như là trước khi tới thì có lẽ lão ta cũng không phải là hạng người vô danh,

như vậy, đó sẽ là ai chứ?

Nếu như Bàng Vô Tranh thật sự mai danh ẩn tích, tiểu sư thúc biết dù mình có

nghe trộm như thế nào cũng vô ích, Bàng Vô Tranh khẳng định sẽ không tùy

tiện nói tới chuyện của mình trước đây, tiểu sư thúc chỉ có thể tự chọn lọc thông

tin để loại trừ dần.

Mấu chốt là tiểu sư thúc hoài nghi có khả năng rất lớn là Bàng Vô Tranh đã đạt

đến cảnh giới Cao Huyền trước khi tới Hổ Phách hải. Lí do là, lão ta có thể xây

dựng và phát triển Bàng Thị thương hội lên quy mô lớn như vậy tại địa phương

nơi như thế này, chỉ dựa vào vận khí là có thể làm được sao? Dồn lượng lớn tinh

thần và sức lực vào việc phát triển thương hội không giống như là chuyện của

một người muốn đột phá Cao Huyền sẽ làm.

Trùng Nhi nghe xong thì kinh ngạc, “Một trăm năm? Sư phụ, chưởng môn sư

huynh làm sao có thể tìm kiếm được những thông tin như vậy trong thời gian

ngắn?”

Tiểu sư thúc: Con đừng có lo lắng lung tung thay hắn, ta còn không lo lắng, con

có gì phải lo. Con cho rằng có rất nhiều người cảnh giới Cao Huyền sao? Một

trăm năm nhìn như lâu dài, thực tế không có bao nhiêu người chết. Vấn đề này

khó khăn đối với chúng ta nhưng đối với một số người khác, thông tin của mỗi

một tu sĩ Cao huyền đều nằm trong lòng bàn tay người ta, bất kể khi nào muốn

biết đều có thể lấy ra. Đừng nói là một trăm năm, hai trăm năm cũng có thể lấy

ra dễ dàng. Phải tìm kiếm như thế nào, cứ để lão Thập Ngũ nghĩ cách. Quen biết

nhiều đại nhân vật như vậy mà ngay cả việc này cũng không làm được, vậy thì

không cần lựa chọn hắn làm chưởng môn nữa rồi. Con không cần lo lắng.

Trùng Nhi: Sư phụ, ta nên dùng lí do gì để nói với sư huynh chứ?

Tiểu sư thúc: Đương nhiên là ta dặn dò con trước khi đến đây.

Trùng Nhi tức thì nghẹn họng không nói nên lời, “Sư phụ, ta đã dùng lí do này

rất nhiều lần. Lần trước sư huynh còn hỏi ta vì sao không nói luôn một lần cho

xong, huynh ấy đã nghi ngờ ta rồi.”

Chính bản thân nàng cũng có phần không chịu nổi với lí do này, sao có thể cứ

dùng mãi một lí do như vậy được chứ, làm như vậy chẳng phải là coi chưởng

môn sư huynh như kẻ ngốc hay sao?

Tiểu sư thúc: Nghi ngờ cái rắm. Ta đã đánh mông hắn từ khi hắn còn mặc tả,

hắn có tư cách nghi ngờ ta sao? Con cứ nói là ta nói, sau này ta thừa nhận là ta

nói, hai bên nói khớp với nhau, con có gì phải sợ? Đừng lo lắng lung tung.

Trùng Nhi: “Vâng, ta biết rồi.”

Tiểu sư thúc sợ tính cách do dự của nàng, nên thúc giục một câu: Nhanh chóng

hết sức.

“Biết rồi, sư phụ.”

Trùng Nhi đáp lời xong, đợi một lúc lâu sau, không thấy có âm thanh nào nữa,

tức thì rũ vai xuống, thở dài có vẻ chán nản.

Tuy nhiên sau khi trải qua chuyện này, nàng đã thoát ra khỏi tâm trạng xoắn

xuýt từ tiếng gọi “Tiểu cầu nhi” kia, bước ra ngoài với tâm lý bất an.

Nam Trúc và Bách Lý Tâm đang nói chuyện phiếm ở phòng ngoài đồng thời

quay nhìn nàng, trong mắt lộ ra chút hiếu kỳ, nhận ra Trùng Nhi có gì đó khác

thường, bởi vì Trùng Nhi rất ít khi nhốt mình ở trong phòng như vậy, hầu hết

thời gian đều chủ động chờ tại phòng ngoài.

Trùng Nhi gật đầu ra hiệu chào hai người, sau đó gõ vang cửa phòng Dữu

Khánh.

Dữu Khánh đang khoanh chân đả tọa tu luyện, nghe tiếng gõ cửa liền thu công,

gọi to cho vào, khi nhìn thấy người mở cửa đi vào là Trùng Nhi, ít nhiều có chút

bất ngờ, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Trùng Nhi đi vào, đóng cửa lại. Nhưng ngay sau đó cửa lại mở ra, Nam Trúc tò

mò đi vào. Trùng Nhi lại quay ra đóng cửa lại.

Đây là đang cố ý tránh Bách Lý Tâm, Dữu Khánh và Nam Trúc quay mặt nhìn

nhau, không biết tên này lại có chuyện gì, chuyện như vậy rất hiếm khi diễn ra

với Trùng Nhi.

Chầm chậm đi đến trước mặt Dữu Khánh, Trùng Nhi ấp a ấp úng nói: “Công tử,

ta lại nhớ ra một lời dặn dò của sư phụ.”

Giọng nói yếu ớt, đầu cúi thấp, chính nàng tự thấy xấu hổ.

Hai chân đang khoanh lại của Dữu Khánh bất chợt bật mở ra như lò xo, trừng

mắt mắng: “Ta nói nha, ngươi có hết hay không chứ? Cho dù đi ị cũng không

thể ị kiểu như ngươi.”

Nam Trúc quan sát Trùng Nhi từ trên xuống dưới, như nhìn người từ trên trời

rơi xuống, quả thực kỳ quái quá đáng.

Trùng Nhi cúi đầu đùa nghịch góc áo, lẩm bẩm: “Sư phụ dặn dò quá nhiều

chuyện, trí nhớ của ta không tốt.”

Ngoại trừ gượng ép nói dối ra, nàng thực sự không còn cách nào khác.

Dữu Khánh thả chân xuống giường, đứng dậy, vung tay lên, muốn bảo nàng cút,

nhưng lời nói đã đến bên mép lại được kìm lại, hắn không khỏi cảm thấy tò mò,

muốn biết tiểu sư thúc lại dặn dò chuyện gì, làm như là bị bất đắc dĩ không còn

cách nào khác, không vui nói: “Trước tiên nói xem chuyện gì.”