Bàng Vô Tranh và Thanh y phụ nhân tuy là vội vã ra đây vì Tương Hải Hoa,
nhưng ánh mắt cũng dừng trên người tiểu sư thúc quan sát một lúc, không thể
tránh được, ngoại hình của tiểu sư thúc quả thực quá dễ nhìn, hơn nữa khoảng
cách với Tương Hải Hoa không có vẻ gì đề phòng, tỏ rõ quan hệ thân cận.
Đi đến trước mặt Tương Hải Hoa, hai bên khó tránh khỏi khách sáo với nhau
một phen.
Và sự tiếp xúc gần như vậy cũng chính là điều tiểu sư thúc muốn.
Khi thi triển Thính Tự quyết ở khoảng cách gần như thế, những chi tiết nhỏ nhất
trên thân mỗi người bên cạnh, như động tĩnh thổ nạp từ mỗi một lỗ chân lông,
chuyển động tuần hoàn trong từng mạch máu, động tĩnh lưu chuyển của từng
dòng kình khí, dù là dòng rất nhỏ hay là hùng vĩ như biển rộng đều không thể
gạt được y, tất cả đều bày ra rõ ràng ở trước mặt y.
Với cảnh giới Âm Tự quyết hiện tại của tiểu sư thúc, khi đến gần mới có thể
cảm nhận được rõ ràng những chi tiết ẩn ở bên trong.
Pháp lực hùng hậu thâm trầm trong cơ thể hai người hoàn toàn không phải tu vi
của Tương Hải Hoa và y có thể so sánh được, chênh lệch giống như là dòng
suối và sông lớn. Sau khi dò xét qua, y liền biết tu vi của hai người trước mắt
chính xác là cảnh giới Cao Huyền.
Rõ ràng là cảnh giới Cao Huyền bình thường, nhưng bất luận là Tương La Sách
hay là Đại Nghiệp ty đều không thể xác định chính xác tu vi của hai người, đây
là có chuyện gì chứ?
Trong lúc tiểu sư thúc đang im lặng đứng bên cạnh mỉm cười suy nghĩ thì sau
mấy lời khách sáo, ánh mắt Bàng Vô Tranh chuyển sang trên người y, chắp tay
hỏi: “Vị lang quân ngọc thụ lâm phong này rất lạ mặt, không biết là con cháu
danh môn nào?”
Lão ta chỉ là cố ý giả bộ hồ đồ, với hệ thống tai mắt tinh tường của lão ta tại Hổ
Phách hải, làm sao có thể không biết Tương Hải Hoa có tình nhân, một chuyện
lớn như vậy.
Mà Tương Hải Hoa và tiểu sư thúc cũng biết người ta đang cố ý giả bộ hồ đồ.
Nhưng có một số việc chính là như vậy, mọi người đều phải giả vờ hồ đồ, Bàng
Vô Tranh không thể nói là mình đang bí mật “Quan sát” Tương Hải Hoa,
Tương Hải Hoa cũng không thể lột trần người ta.
Tiểu sư thúc xếp quạt lại, cầm ngược trong tay, chắp tay chào: “Bẩm Bàng tiền
bối, không đảm đương nổi con cháu danh môn, tiểu họ Bạch, chỉ là tán nhân
giang hồ, không đáng nhắc tới.”
Y không muốn tỏ vẻ mình cố ý tiếp cận người ta, để tránh hiềm nghi.
Thấy y không muốn nói thêm gì nhiều, Bàng Vô Tranh cười ha hả, nói mấy câu
kiểu như thanh niên thật khiêm tốn, rồi chuyển sang thỉnh giáo Tương Hải Hoa,
“Dám hỏi Các chủ, nghĩa tử Lâm Long của Vương gia, sáng nay bị kinh sợ, bây
giờ không sao chứ?”
Cho mượn chiếc xe lại nói nhảm nhiều như vậy, Tương Hải Hoa đã có phần
không kiên nhẫn, “Không rõ lắm, hẳn là không sao.”
Bàng Vô Tranh: “Thực sự vinh hạnh được quen biết với Lâm công tử. Các chủ,
ngài cảm thấy nếu ngày mai ta làm chủ thiết yến mời Lâm công tử, Lâm công tử
có vui lòng đến dự không?”
Đứng ở bên cạnh, ánh mắt Thanh y phụ nhân lấp lóe, nhận ra được lão ta đang
tìm cơ hội tiếp xúc với Tiểu cầu nhi.
Lại bày ra bộ dạng nịnh bợ đó, Tương Hải Hoa rất phản cảm, lạnh nhạt nói: “Ta
làm sao biết được việc đó, ngươi tự đi hỏi hắn xem.”
Bàng Vô Tranh: “Được, nếu như Lâm công tử đồng ý, liệu ta có thể vinh dự
mời Các chủ và Bạch tiên sinh dự tiệc cùng hay không?”
Tương Hải Hoa trong vô thức muốn từ chối, nhưng nghĩ đến việc đây là cùng
theo Lâm Long, cô ta lại có phần do dự, dù sao đã được phụ thân nhắc nhở qua,
đồng thời cô ta cũng nhận ra được thân phận của Lâm Long có thể còn có ẩn
giấu điều gì đó, cô ta có nghĩa vụ đi theo quan tâm chiếu cố.
Suy nghĩ một chút, cô ta nói: “Chờ Lâm công tử đồng ý dự tiệc rồi nói tiếp đi.”
“Được được được.” Bàng Vô Tranh liên tục đồng ý, sau đó lại lần nữa mời
Tương Hải Hoa vào trong ngồi chơi.
Đã có như ngọc lang quân ở bên làm bạn, Tương Hải Hoa không muốn dông
dài với một ông già như vậy, lão ta quan hệ, giao tiếp với thế hệ cha chú của cô
ta, thấp hơn một thế hệ thì không thể chơi cùng với nhau nha, hơn nữa, cô ta
vốn là không thích nhìn bộ dạng nịnh bợ của lão, nên lại dứt khoát từ chối.
Nhìn theo khách lên xe đi xa, hạ nhân ở xung quanh cũng đã đi làm việc của
mình, bên cạnh đã không còn người khác, Thanh y phụ nhân chợt cất tiếng lẩm
bẩm, “Trước đây ta đã từng gặp qua tên tiểu bạch kiểm này.”
“Hả?” Bàng Vô Tranh ngạc nhiên, “Trước đây? Ngươi gặp hắn lúc nào?”
Thanh y phụ nhân: “Ngay tại Hổ Phách hải này. Trước khi Lý Trừng Hổ còn
chưa huyết tẩy, hắn hẳn là từng tới nơi đây.”
Bàng Vô Tranh thần sắc lộ vẻ coi trọng, “Có thể khiến ngươi nhớ kỹ, có phải đã
xảy ra chuyện gì hay không?”
Thanh y phụ nhân: “Không có chuyện gì, chỉ là trong lúc tình cờ gặp một lần
mà thôi.”
Trong mắt Bàng Vô Tranh có sự hoài nghi, “Với thân phận và địa vị của ngươi
lúc đó, một người gặp trong lúc tình cờ, sau khi xa cách nhiều năm như vậy mà
vẫn còn có thể nhớ kỹ ư?”
Thanh y phụ nhân trả lời đơn giản, “Ngoại hình quả thực rất dễ nhìn, ấn tượng
khắc sâu.”
Bàng Vô Tranh trợn mắt há mồm, cảm giác như mình bị đánh gục ngay tại chỗ.
Nghĩ đông nghĩ tây, không ngờ tới lại là một lí do đơn giản và cực kỳ thực tế
như vậy, lão ta nhận ra mình đúng là đã suy nghĩ quá nhiều, lí do này khiến cho
lão ta không còn lời nào để nói.
Thanh y phụ nhân nhận thấy thần sắc lão ta khác thường, nghĩ tới việc giá trị
quan của những nam nhân này có sự khác biệt với Hổ Phách tộc của mình, vì
vậy bà ta bổ sung thêm một câu, “Suy nghĩ gì vậy chứ? Ta và hắn không hề đối
mặt nhau, cũng không hề nói với nhau lời nào, chỉ là tình cờ nhìn thấy một lần
mà thôi. Lúc đó, ngươi và ta đã ở chung rất hợp rồi.”
Không muốn tiếp tục nói về chuyện này, Bàng Vô Tranh thay đổi chủ đề, “Hắn
xuất hiện tại bên cạnh Tương Hải Hoa vào thời điểm này, ta khó thể không nghĩ
nhiều. Nhưng cũng phải, ngay cả ta cũng nghĩ đến, chỉ sợ Tương La Sách và
các bên liên quan đã tra xét kỹ lưỡng chi tiết nền tảng về tên tiểu bạch kiểm này,
chắc hẳn không có vấn đề gì.”
Thanh y phụ nhân: “Vậy thì chưa hẳn, những gì có thể tra xét được chưa chắc
đã có thể chứng minh điều gì. Bọn họ chẳng lẽ chưa tra xét hết chi tiết ngọn
nguồn của ta và ngươi ư?”
“Ha hả, ngươi trái lại đã có một bài học rõ ràng.” Bàng Vô Tranh lắc đầu cười,
nhìn xung quanh, thấy nơi này không phải là nơi nói những chuyện như vậy, lão
ta phất tay ra hiệu đi vào trong viện…
“Tại một nơi tấc đất tấc vàng như Hổ Phách hải này, lại có thể chiếm được một
địa bàn lớn như vậy, thực lực Bàng Thị thương hội này không kém a.”
Bên trong khoang xe, tiểu sư thúc thuận miệng nhắc tới Bàng Vô Tranh.
Tương Hải Hoa ngồi song song ở bên cạnh cũng thuận miệng trả lời: “Dù sao
cũng đã kinh doanh tại Hổ Phách hải được gần năm mươi năm. Nghe nói bắt
đầu từ một cửa hàng nhỏ. Trước khi Hổ Phách hải hỗn loạn dữ dội, quy mô của
Bàng Thị thương hội đã không nhỏ, sau khi chúng ta tiếp quản Hổ Phách hải,
lão ta trái lại từ bỏ việc quản lý thương hội, dành hầu hết thời gian sống ẩn dật
trên một hòn đảo.”
Hai người cứ như vậy vừa đi vừa trò chuyện, ngọt ngào tình tứ, sau đó đi dạo
qua đường phố rực rỡ ánh đèn rồi trở về Tri Hải các.