Trải qua một thời gian nghe trộm, y đã biết rõ vụ tập kích trong khu rừng ngoài
cung thành là chuyện gì xảy ra, cũng biết được mục tiêu mình cần theo dõi là ai,
và thậm chí y còn đoán được thân phận và tên thật của Thanh y phụ nhân, cho
dù trong quá trình mật đàm hai người từ đầu tới cuối đều không nói ra tên thật
của Thanh y phụ nhân.
Đây cũng là điều khiến y nghi hoặc.
Căn cứ vào những thông tin cơ bản về Bàng Vô Tranh mà Dữu Khánh lấy được
từ Hướng Lan Huyên, trong đó bao gồm cả thông tin về Thanh y phụ nhân gọi
là A Ngọc này, đây là tùy tùng tâm phúc của Bàng Vô Tranh, trong thông tin mà
Đại Nghiệp ty thu thập khẳng định phải có ghi chép, không có khả năng để sót.
Nhưng vấn đề chính là ở đây, y biết rõ thân phận của Thanh y phụ nhân, biết rõ
bà ta là tu sĩ có cảnh giới Cao Huyền, vụ tập kích trong núi rừng ngoài cung
thành cũng đã chứng minh điều đó, nhưng trong thông tin do Đại Nghiệp ty
cung cấp lại nói rằng Thanh y phụ nhân có tu vi Thượng Huyền cảnh giới,
chuyện gì vậy chứ?
Còn về Bàng Vô Tranh, trong thông tin tình báo cũng nói tu vi của lão ta là
Thượng Huyền cảnh giới.
Nếu tu vi chỉ là Thượng Huyền, hồi đó làm thế nào có thể cứu người từ trong
tay hai vị tu sĩ Cao Huyền là Tương La Sách và Ngụy Hoàn được chứ?
Một nữ nhân dung mạo xinh đẹp ngồi tại một bàn khác, khi chú ý đến tiểu sư
thúc thì lập tức bị thu hút. Cô ta bắt đầu chỉnh đốn tóc tai và chờ đợi tiểu sư
thúc nhìn đến mình. Tuy nhiên, cô ta đợi mãi vẫn không thấy người ta nhìn
ngoảnh mình. Cô ta nhìn kĩ lại, mới nhận ra rằng người ta dường như đang thất
thần.
Sau một lúc suy nghĩ, cô ta quyết đoán đứng dậy, đi thằng đến trước bàn của
tiểu sư thúc, dùng móng tay gõ nhẹ lên mặt bàn, đánh thức tiểu sư thúc đang
thất thần.
Tiểu sư thúc ngước mắt lên nhìn, hơi giật mình và có vẻ không hiểu, trong mắt
lộ ra nét nghi hoặc.
Nữ nhân đó hỏi: “Xin hỏi tiên sinh, chỗ đối diện này đã có ai ngồi chưa?”
Tiểu sư thúc khẽ lắc đầu, rũ mắt xuống nhấp một ngụm rượu.
Nữ nhân này tựa hồ rất tự tin với sắc đẹp của mình, hỏi: “Chúng ta có thể ngồi
chung bàn không?”
Tiểu sư thúc lập tức nảy sinh hứng thú nhìn cô ta, “Vì sao phải ngồi chung
bàn?”
Y đã từng gặp quá nhiều loại nữ nhân tìm cách bắt chuyện với mình, nên vừa
nghe liền biết là có ý gì, câu hỏi này chỉ là muốn nghe xem nữ nhân này có thể
nghĩ ra cái cớ gì.
Tất nhiên, với tình hình hiện tại, y cũng có hoài nghi không biết nữ nhân này có
ý đồ khác hay không.
Nữ nhân đó chỉ ra ngoài cửa sổ, “Ta thích hoa, vị trí này rất tốt, có thể tựa cửa
sổ ngắm hoa, còn có thể ngắm cảnh đường phố.”
Tiểu sư thúc cười đạm mạc nói: “Chỉ cần ngươi không ngại, ta cũng không ngại
ngồi chung bàn.”
Nụ cười thật là đẹp mắt, nữ nhân đó bị nụ cười của tiểu sư thúc làm cho tim đập
thình thịch, cô ta nhanh chóng quay đầu lại gọi người phục vụ chuyển đồ ăn và
thức uống từ bàn cũ đến đây.
Chẳng mấy chốc, hai bàn đã dồn thành một bàn, nữ nhân đó cũng ngồi xuống
đối diện với tiểu sư thúc. Hai người không tránh khỏi bắt đầu cười cười nói nói.
Ở bàn gần bên, có một nữ nhân không chịu được nữa, khinh thường nói nhỏ với
bạn cùng bàn: “Thiên hạ bây giờ có thật nhiều tiện nhân. Có một số nam nhân
nha, chỉ có vỏ không có não, nói như vậy mà cũng tin được.”
Nữ đồng bạn ngồi đối diện cũng cất lời khinh thường: “Tin gì mà tin, trên đời
này quạ đen là bình thường, nam nhân đều như nhau.”
Trong một chiếc xe dừng tại một góc đường vắng lặng bên ngoài tửu lâu, Tương
Hải Hoa tĩnh tọa dưỡng thần, sau khi nghe nói tình nhân của mình đi ra ngoài,
nàng ta vốn muốn đích thân đi theo, để xem rốt cuộc có vấn đề gì hay không, ai
ngờ vị tình nhân này của mình lại chạy vào tửu lâu uống rượu, ngắm hoa và
nhìn cảnh đường phố.
Theo bản năng, nàng ta cảm thấy không đơn giản như vậy, nên không đến quấy
rầy mà sai người theo dõi tùy thời báo cáo.
Theo dõi một hồi lâu cũng không phát hiện ra bất kỳ điều gì khác thường, bởi vì
không thấy có tiếp xúc với ai, nếu như nói là đang trao đổi hoặc truyền tin tức ở
khoảng cách xa với người nào đó ở trên đường phố cũng không phù hợp, bởi vì
vị tình nhân này của nàng ta hầu hết thời gian đều cầm chén rượu ngây người.
Vì vậy, bản thân tửu lâu liền trở thành địa điểm khả nghi, được đưa vào phạm vi
giám sát sau này, nhất là người phục vụ có tiếp xúc với tiểu sư thúc.
Và nữ nhân xuất hiện ngồi cùng bàn sau đó lại càng khả nghi hơn.
Theo tin tức liên tiếp truyền đến, Tương Hải Hoa ở trong xe dần dần không thể
ngồi yên, mọi người đều là nữ nhân, bày ra vẻ hồ ly tinh gì đó, cái mông vừa
vểnh lên liền biết nữ nhân đó muốn làm gì, bất kể ngươi có khả nghi hay không,
nàng ta đều xuống xe trực tiếp xuất hiện tại hiện trường.
Tiểu sư thúc đang trò chuyện vui vẻ với người cùng bàn, đưa mắt nhìn sang nơi
khác, nhìn thấy Tương Hải Hoa chầm chậm đi tới, mỉm cười đứng lên hỏi: “Sao
nàng lại đến đây?”
Tương Hải Hoa: “Nghe nói ngươi cần xe ra ngoài, sợ ngươi đi một mình buồn
chán nên đến đây với ngươi. Vị này là?” Ánh mắt nàng ta dừng lại trên thân nữ
nhân đang ngồi cùng bàn.
Tiểu sư thúc: “Một bằng hữu mới quen biết.”
Nữ nhân đó lập tức đứng lên, vẫn rất tự tin vào vẻ ngoài của mình, quả thực
dung mạo đẹp hơn nhiều so với Tương Hải Hoa.
Cô ta đang định giới thiệu bản thân, nào ngờ Tương Hải Hoa hoàn toàn không
thèm để ý đến, nheo mắt khẽ gật đầu một cái, nói: “Ừm, bàn này ta mời. Chúng
ta đi thôi.”
Tiểu sư thúc rất chiều theo ý nàng ta, lịch sự chào một câu với nữ nhân đó, “Có
cơ hội, tái kiến.”
Dứt lời liền nắm tay Tương Hải Hoa cùng nhau rời đi.
Tùy tùng của Tương Hải Hoa gọi người phục vụ đến tính tiền, nữ nhân đó kinh
thường, thể hiện không cần.
Tùy tùng của Tương Hải Hoa lập tức không vui, nói: “Các chủ nói mời chính là
mời.”
Người phục vụ vội khuyên nữ nhân đó tự trọng, đồng thời cũng nhắc nhở cho
biết thân phận của Tương Hải Hoa.
Khi được biết người vừa rồi chính là Các chủ của Tri Hải các, thiên kim của tu
sĩ Cao huyền Tương La Sách, thần sắc cô ta tức thì lộ vẻ bối rối, không dám nói
gì nữa.
Khi cô ta cắn môi rời đi thì nghe được nữ nhân ở bàn gần bên cố ý cất tiếng
cười nhạo, nói rằng cô ta chán sống rồi.
Đây không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng là cô ta bị không ít
người theo dõi, chỉ vì có người cảm thấy tiểu sư thúc có thể có vấn đề.
Vốn không có chuyện gì, cô ta không nên cảm thấy mình đắc tội Tương Hải
Hoa, không nên sợ bị trả thù, không nên rời đi vội vã.
Nhưng cô ta lại muốn bỏ chạy, vì vậy, người theo dõi cô ta không thể bỏ qua,
trực tiếp ra tay. Cô ta vừa mới chạy đến tiểu đảo thì lập tức bị tập kích, đánh cho
bất tỉnh, nhét vào trong bao tải to, khiêng về một chiếc xe ở gần đó, ném vào
trong, đưa đi.
Khi tỉnh lại, cô ta thấy mình bị trói vào trên giá hành hình, sau đó phải đối mặt
với một cuộc tra tấn thẩm vấn.
Tất cả đều là những chuyện xảy ra về sau, còn lúc này, tiểu sư thúc và Tương
Hải Hoa đi xuống lầu, lên một chiếc xe cùng nhau du lãm.
Hai người vừa ngắm quang cảnh đường phố vừa nói chuyện phiếm, khi gặp
giao lộ tiểu sư thúc thỉnh thoảng sẽ chen vào một câu, “Rẽ phải nhìn xem.”
Dù sao chỉ là tùy tiện du ngoạn, cũng không ai để ý rẽ đường nào, Tương Hải
Hoa càng không quan trọng đi dạo ở đâu, bởi vì cô ta đã nhìn chán từ lâu rồi,
nhưng khi đi dạo với người mình thích, cô ta cảm thấy khung cảnh bên ngoài
vẫn khá thú vị dễ nhìn.
Khi xe đến trước cổng tường viện Bàng Thị thương hội thì xảy ra sự cố, một
bánh xe đột nhiên ‘răng rắc’ vỡ ra, xe bất ngờ nghiêng sang một bên, suýt chút
nữa lật đổ.
Chiếc xe này đương nhiên không đi tiếp được nữa, mọi người xuống xe, xa phu
ngồi xổm trước bánh xe gãi đầu, có vẻ khó hiểu.
Nhân viên gác cổng của Bàng Thị thương hội cũng không phải ngồi không,
được bố trí ở đây đón khách vẫn phải có ánh mắt, vừa thấy là Tương Hải Hoa,
lập tức đến đây bái kiến, hỏi xem có thể giúp gì hay không.
Tương Hải Hoa xua tay áo tỏ ý không sao, rồi nói với tiểu sư thúc: “Chúng ta
tùy ý đi bộ đi.”
Tiểu sư thúc cười ha hả, “Ngay cả một người canh cổng cũng có thể nhận ra
nàng, với khí độ và sự lịch thiệp của nàng, chúng ta có thể tùy ý đi dạo mới là
lạ, tốt nhất vẫn nên ngồi trong xe tránh chút tai mắt thì hơn, như vậy cũng có thể
thoải mái một chút. Trong đại viện này hẳn là có xe, dựa vào thể diện của nàng
mượn một chiếc xe chắc hẳn không khó chứ?”
Tương Hải Hoa nhìn về phía cổng đại viện, nhìn thấy tên bảng hiệu là Bàng Thị
thương hội, liền biết không thành vấn đề.
Nhân viên gác cổng cũng lanh trí, vội nói: “Có có, Các chủ chờ chút, để ta đi
chuẩn bị xe cho ngài.”
Tương Hải Hoa đành phải khách sáo một câu, “Làm phiền.”
“Không phiền, không phiền, là vinh hạnh.” Nhân viên gác ổng cúi đầu chào rồi
nhanh chóng chạy đi.
Tự nhiên sẽ không để cho người nơi đây đợi lâu, không bao lâu sau, một chiếc
xe tốt chạy ra, cùng theo ra ngoài còn có mấy người Bàng Vô Tranh và Thanh y
phụ nhân, họ nghe tin liền đến.
Nữ nhi của Tương La Sách đến đây, lão ta là chủ nhân tự nhiên cần xuất hiện,
không nói chiêu đãi, ít nhất phải chào hỏi một tiếng.
Tiểu sư thúc phe phẩy chiết phiến trong tay, dù cố ý hay vô ý, ánh mắt đều đã
nhìn chăm chú vào người mới đến.