Bán Tiên

Chương 1332: Bánh xe gãy vỡ (1)




Bà ta là cực vui mà khóc.

Bàng Vô Tranh lại bị kinh ngạc, lúc trước lão ta thắc mắc không biết vì sao

không làm theo kế hoạch, hóa ra là như vậy. lão ta lập tức nghĩ đến một vấn đề

nghiêm trọng, vội hỏi: “Trông hắn là một nam nhân, ngươi làm sao xác định

hắn là nữ nhi của Diệp Khuynh Lam, chỉ bởi vì trông hai người giống nhau

sao?”

Thanh y phụ nhân nức nở nói: “Ta mới đi xác nhận rồi.”

Bàng Vô Tranh kinh hãi rợn tóc gáy, “Ngươi vừa mới đi nói chuyện với hắn?”

Lão ta không thể tưởng tượng nổi hậu quả khủng khiếp đó, bên đó có biết bao

ánh mắt đang nhìn chằm chằm a.

Thanh y phụ nhân vẫn khóc lắc đầu.

Bàng Vô Tranh lại mở to mắt, nói: “Ngươi không phải chạy đến Hổ Phách thôn

tìm tộc nhân của ngươi để xác nhận chứ? Ta không phải đã nói cho ngươi biết,

ta từng thăm dò Tương La Sách, nới đó rất có thể là một cái bẫy mà Lý Trừng

Hổ cố ý bày ra, một cái cạm bẫy chờ đợi những người sống sót của Hổ Phách

tộc tự chui đầu vào lưới. Đó là nơi ngươi không thể đụng vào. Ngươi đã quên

lời ta luôn mãi dặn dò rồi sao?”

“Không có, ta đến Tri Hải các…” Thanh y phụ nhân vừa khóc vừa kể lại đại

khái những gì đã diễn ra.

Cho dù chỉ là đi sát bên người, cho dù nghe kể có hồi hộp nhưng không nguy

hiểm, Bàng Vô Tranh vẫn kinh hãi toát đầy mồ hôi lạnh. Hai tay mười ngón

nắm hai vai đối phương như cắm cả vào trong thịt bà ta, có phần xung động

muốn bóp chết bà ta.

Tuy nhiên, sau khi hít một hơi thật sâu, lão ta vẫn nỗ lực ổn định lại cảm xúc

của mình, kìm nén lửa giận, mười ngón bấm chặt cũng buông lỏng ra, “Thảo

nào Lý Trừng Hổ lại đột nhiên nhận nàng ta làm nghĩa tử, và đối xử rộng lượng

đến mức khiến người ta cảm thấy có chút bất thường, thậm chí còn ban những

Hổ phách nữ đó cho nàng. Nếu nói như thế, Lý Trừng Hổ đã biết được nàng là

nữ nhi của mình.”

Thanh y phụ nhân: “Khi nhìn thấy nó, liên tưởng đến việc Lý Trừng Hổ nhận nó

làm nghĩa tử, còn đối xử tốt với nó như vậy, cho nên mới nghĩ đến khả năng

đó.”

Nghe được lời này, Bàng Vô Tranh lại không nhịn được nổi cơn giận dữ, “Vậy

đáng lẽ lúc đó ngươi càng phải bắt nàng ta về theo kế hoạch ban đầu. Sau khi

bắt về muốn xác nhận thế nào cũng được. Có đáng để đi mạo hiểm lần thứ hai

sao?”

Thanh y phụ nhân nhấc tay áo lau nước mắt, giải thích: “Nếu như Lý Trừng Hổ

có thể vì nó mà bỏ qua cho Hổ Phách tộc, nếu như Lý Trừng Hổ có thể giao trả

Hổ Phách hải lại cho nó, chúng ta vì sao còn phải bắt cóc nó chứ? Hổ Phách hải

quy về Hổ Phách tộc, Thám Hoa lang và Tiểu cầu nhi lại là cùng một nhóm, đến

lúc đó chúng ta có thể chậm rãi nghĩ biện pháp mở ra tiên phủ. Không cần phải

tham gia vào bất kỳ chuyện nguy hiểm nào.”

“…” Bàng Vô Tranh không nói nên lời trước sự tự cho là đúng của bà ta, sau

một lúc nghẹn lời, lão ta có vẻ như bị làm cho quá tức mà cười, “Ngươi cảm

thấy sau chừng đó chuyện xảy ra, bây giờ còn có thể chờ đến tương lai chậm rãi

mở ra sao? Yêu ma quỷ quái gì đó đều đã tới rồi, bất kể kết quả cuối cùng như

thế nào thì mũi tên đã lên dây không thể không bắn ra. Tại trước khi sự việc

trước mắt chưa được giải quyết, ngươi cho rằng Lý Trừng Hổ có tư cách làm

chủ để thực hiện thay đổi chủ nhân của Hổ Phách hải sao? Ngươi đã suy nghĩ

quá đơn giản!”

Nghe lão ta nói như thế, Thanh y phụ nhân tức thì không khóc được nữa, bà ta

bừng tỉnh hiểu ra và nhận ra rằng mình quả thực đã đánh giá cao Lý Trừng Hổ,

khi có sự tham gia của một số thế lực, sự việc trước mắt đúng là đã nằm ngoài

sự khống chế của Lý Trừng Hổ.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Bà ta hỏi.

Hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc, sau đó Bàng Vô Tranh xoay người lại,

chắp tay sau lưng đi qua đi lại một hồi, rồi ánh mắt chợt lấp lóe nói: “Ngươi đã

xác định được thân phận của Lâm Long, ngươi cảm thấy Lâm Long có biết

ngươi là ai không?”

Thanh y phụ nhân suy nghĩ một chút, nói: “Trong tình cảnh hiện tại, ta có thể

gọi ra nhũ danh của nó, nếu như nó không ngốc, nó hẳn là có thể đoán ra được

ta là ai, và cũng không khó để đoán ra được tu sĩ Cao huyền xuất thủ bắt cóc

trong rừng cây là ta. Đối với nó, rất dễ dàng để liên tưởng hai chuyện xảy ra

ngày hôm nay.”

Bàng Vô Tranh thở dài nói: “Nếu đã là người của mình, quả thực không cần

phải bắt cóc nàng ta nữa. Điều quan trọng nhất hiện tại là tìm nàng ta để tìm

hiểu xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.”

Đối với điều này, Thanh y phụ nhân gật đầu biểu thị tán thành.

Bàng Vô Tranh lại hỏi: “Với thân phận của ngươi, chắc hẳn có thể hẹn nàng ra

ngoài gặp mặt chứ?”

Thanh y phụ nhân: “Có thể thử xem, chỉ sợ là không dễ hẹn được. Ta chỉ đi

ngang qua nó, phản ứng của nó chỉ có hơi chút khác thường liền khiến một đám

người truy đuổi ta.”

Nếu như không phải e ngại điều gì, bà ta rất muốn gặp mặt nói chuyện với Tiểu

cầu nhi ngay bây giờ, kỳ thực bà ta là người nóng lòng nhất.

Bàng Vô Tranh khẽ lắc đầu, “Đâu chỉ là vấn đề có một đám người nhìn chằm

chằm vào nàng ta, ngươi cũng biết rõ, nàng đã là tâm phúc của vị Thám Hoa

lang đó, không biết nàng ta có quan hệ nam nữ với vị Thám Hoa lang đó

không? Nàng ta xinh đẹp như vậy, Thám Hoa lang có thể kiềm chế không nảy

sinh tình yêu nam nữ với nàng ta ư? Mặt khác, tài tử đệ nhất thiên hạ, thiên phú

tu luyện lại cao, Tiểu cầu nhi của ngươi có thể không nảy sinh tình cảm sao?

Trong trường hợp đó, ngươi cảm thấy nàng ta sẽ đứng ở phía Thám Hoa lang,

hay là sẽ đứng ở phía vị đại cô là ngươi đây?”

“Vì sao phải yêu cầu Tiểu cầu nhi chọn bên chứ? Nhiều người lực lớn, sáng tối

phối hợp, mạnh yếu bổ sung cho nhau, chúng ta hoàn toàn có thể liên thủ với

nhau mà?”

“Ngươi nói không sai, ta chính là nghĩ như vậy. Nếu như vị Thám Hoa lang đó

thật sự nắm giữ pháp môn mở ra tiên phủ, và có thể tin tưởng chúng ta, hắn có

thể ở ngoài sáng thu hút sự chú ý của các phương, còn chúng ta âm thầm đi mở

ra tiên phủ.

Chỉ là như vậy sẽ liên quan đến một loạt vấn đề, vị Thám Hoa lang đó có biết

thân phận của Tiểu cầu nhi hay không? Tiểu cầu nhi có nói chuyện ngươi còn

sống cho vị Thám Hoa lang đó biết hay không? Đối mặt với tiên phủ, vị Thám

Hoa lang đó sẽ có suy nghĩ gì với chúng ta? A Ngọc, trước tiên chúng ta phải từ

chỗ Tiểu cầu nhi làm rõ được mấy vấn đề này cái đã.”

“Xem ra, chúng ta thực sự cần phải hẹn gặp mặt Tiểu cầu nhi nhanh chóng hết

sức mới được. Nhưng làm sao để gặp mặt? Có quá nhiều người đang nhìn chằm

chằm vào nó.”

“Chỉ cần nàng bằng lòng gặp ngươi, nguyện ý phối hợp với ngươi, khi hai bên

có thể phối hợp với nhau, vấn đề này trái lại không lớn. Ngươi không cần lo

lắng, ta sẽ nghĩ cách xử lý việc này.”

Trên tửu lâu, tiểu sư thúc tao nhã như ngọc tại trước cửa sổ quả thực rất dễ

khiến người khác chú ý, khi khách lên lầu nhìn thấy đều sẽ không nhịn được

nhìn lâu một chút.

Nhất là khách nữa, sau khi ngồi xuống, họ đều giả vờ không để ý, nhưng thực tế

có không ít người luôn lén nhìn, cho dù bên cạnh có bạn nam, thực tế nữ nhân

còn háo sắc hơn nam nhân.

Tất nhiên, cũng có khá nhiều người đến đây với mục đích âm thầm giám thị tiểu

sư thúc, bởi vậy khiến cho chưởng quỹ tửu lâu cảm thấy quái lạ, nhận thấy

lượng khách dường như đột nhiên tăng lên, không phù hợp với tình hình bình

thường sai khi Hổ Phách hải gia tắng giá cả, cái gọi là phồn hoa cũng là có mức

độ.

Đối với việc có bị người giám thị hay không, tiểu sư thúc hoàn toàn không quan

tâm, cũng không sợ, y không đến đây để liên hệ với người nào, trong lòng

không có quỷ, tự nhiên không sợ.

Tiểu sư thúc khép hờ mắt trong bộ dáng ngà ngà say chợt như tỉnh lại, uống cạn

ly rượu, lại tự rót đầy một ly, nhấc lên ngửi hương rượu, một động tác rơi vào

trong mắt những nữ tử kia đều khiến họ có cảm giác cảnh đẹp ý vui, chỉ là y

không có để tâm tới những nữ sắc đó, sắc mặt lại chìm vào trầm tư.