Lúc này Tương Hải Hoa cũng đang nghe thủ hạ báo cáo tình hình đó.
“Chạy mất rồi? Chạy thoát ngay phía dưới mí mắt của chúng ta sao? Không biết
biến mất như thế nào? Các ngươi ăn kiểu gì vậy?”
Nghe xong báo cáo, Tương Hải Hoa rõ ràng rất bất mãn.
Thủ hạ của cô ta vẻ mặt bối rối nói: “Các chủ, chúng ta thực sự đã cố gắng hết
sức, nhưng người đó quả thực không đơn giản, hơn nữa kẻ đó cũng biết rất rõ
hoàn cảnh trên đảo, người không quen thuộc sẽ không thể cắt đuôi chúng ta một
cách bài bản như vậy.”
Phụ nhân mập mạp trắng trẻo ở một bên hỏi: “Ý của ngươi là, người khoác áo
choàng đó không phải từ nơi khác mới tới, mà là người trên đảo?”
Gã thủ hạ đáp: “Ít nhất cũng là hiểu biết đầy đủ về hoàn cảnh địa hình khu vực
này. Sau khi phát hiện ra có điều khác thường, rõ ràng không chỉ có nhóm người
của chúng ta truy đuổi theo, rất nhiều người cũng đã hành động. Không biết các
phương khác có bám theo được hay không.”
Phụ nhân mập mạp trắng trẻo nói với Tương Hải Hoa: “Đại Nghiệp ty tai thính
mắt tinh, Các chủ không ngại đến hỏi thăm Hướng đại hành tẩu thử xem.”
Tương Hải Hoa vừa mới gật đầu, chợt có tiếng gõ cửa vang lên, có người tiến
vào cấp báo: “Các chủ, Bạch tiên sinh rời phòng rồi.”
Tương Hải Hoa ngẩn ra, vội hỏi: “Lại để mất dấu sao?”
Người này vội xua tay giải thích: “Không phải, không phải. Lần này Bạch tiên
sinh cần một chiếc xe để đi, nói là ra ngoài hít thở không khí, muốn đi dạo
quanh đảo một chút.”
Tương Hải Hoa và phụ nhân ở bên cạnh nhìn nhau không nói gì…
“Quẹo trái.”
Tiểu sư thúc ngồi trong xe nhắm mắt tập trung tinh thần, rõ ràng không nhìn
thấy gì nhưng vẫn có thể chỉ đường chính xác mỗi khi gặp giao lộ.
Trên đường đi, xa phu vẫn luôn tuân theo chỉ dẫn của tiểu sư thúc, lúc thì rẽ trái,
lúc thì rẽ phải, chỉ là cách lựa chọn đường đi này có đôi khi khiến gã xa phu
không hiểu ra sao, thỉnh thoảng có đại lộ lại không đi, cứ muốn chui vào trong
đường nhỏ.
Khi chiếc xe chở Thanh y phụ nhân tiến vào cổng tường viện Bàng Thị thương
hội không bao lâu, chiếc xe của tiểu sư thúc đi tắt chặn đường cũng đi ngang
qua trước cổng. Tiểu sư thúc mở mắt ra, biết rằng mình đã bỏ lỡ cơ hội nhìn
thấy khuôn mặt của mục tiêu. Y nhấc tay vạch mở rèm che đảo mắt nhìn qua
bên ngoài, nhìn thấy tên bảng hiệu Bàng Thị thương hội, ngay lập tức bảo xa
phu đánh xe đến đường phố gần đó.
Vì để thuận tiện cho việc vận chuyển, Bàng Thị thương hội tọa lạc tại ven biển.
Chiếc xe chở tiểu sư thúc vòng ra phía sau Bàng Thị thương hội, rồi dừng lại tại
một nơi cách một cái quảng trường. Y xuống xe, tìm một tửu lâu có khung cảnh
đẹp, lên lầu ngồi bên cạnh cửa sổ. Ngồi một mình nhìn hoa tươi nhiệt đới đặt
bên ngoài cửa sổ. Người và hoa tôn nhau lên, nửa nheo nửa tỉnh nhâm nhi rượu.
Sở dĩ y phải đích thân chạy đến nơi này, là bởi vì Thính Tự quyết ít nhiều có bị
ảnh hưởng bởi khoảng cách, sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả nghe lén, để có thể nắm
giữ rõ ràng tình thế, y cố ý chạy đền đây để điều tra.
Trở về đến thương hội, Thanh y phụ nhân đương nhiên liền trước tiên cho biết
Bàng Vô Tranh đang đợi bà ta.
Bà ta cũng biết sự việc phát triển thành như vậy, Bàng Vô Tranh nhất định đang
rất sốt ruột, sở dĩ bà ta không có lập tức trở về nói chuyện trước là bởi vì chính
bà ta càng nóng lòng hơn, bà ta rất nôn nóng làm rõ thân phận của Trùng Nhi.
Sau khi thất thủ tại bên ngoài cung thành Hải đô, vừa chuẩn bị sẵn sàng xong bà
ta liền đến Tri Hải các, nơi Trùng Nhi ở để chờ sẵn.
Tại tiểu đình viện bên trong thương hội, Bàng Vô Tranh đang sốt ruột đi qua đi
lại trong sảnh vừa nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, liền lập tức chạy đến
cửa vào nhìn xung quanh, nhìn thấy Thanh y phụ nhân vội vã trở về, nhìn thấy
bà ta vẫn còn có thể trở về, liền biết không có vấn đề gì lớn, thở phào nhẹ nhõm,
đã có thể yên tâm rồi.
Gặp mặt dưới mái hiên, lão ta hỏi ngắn gọn, “Không sao chứ?”
Thanh y phụ nhân lắc đầu, trên mặt không biểu lộ điều gì, đi thẳng vào trong
phòng.
Bàng Vô Tranh nhìn quanh bên ngoài, rồi nhanh chóng đi vào trong, đóng cửa
lại, sau đó rất nhanh đến bên cạnh Thanh y phụ nhân đang đứng đó trầm mặc,
trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao không thực hiện theo kế
hoạch, bắt tên Lâm Long đó đi. Ngươi nghìn vạn lần đừng nói với ta là thực lực
ngươi không đủ, không thể bắt người đem đi. Ta đã đến hiện trường, kế hoạch
của chúng ta không có vấn đề gì, trong tình huống lúc đó, ngươi hoàn toàn có
cơ hội đưa người đi, vì sao lại không làm theo kế hoạch?”
Thanh y phụ nhân đột nhiên bật khóc ra, đột nhiên giang tay ôm lấy lão ta, tựa
vào người lão ta mà khóc: “Là Tiểu cầu nhi, nó chưa chết. Tiểu cầu nhi chưa
chết, nó còn sống. Nữ vương linh thiêng trên trời che chở, nó vẫn sống rất tốt, ô
ô…”
Bàng Vô Tranh sửng sốt một lúc, sau đó dùng sức đẩy bà ta ra, giữ hai vai bà ta,
hỏi: “Ngươi nói là nữ nhi của Diệp Khuynh Lam vẫn còn sống ư?”
Hổ Phách tộc lênh đênh trên biển không có họ khác, tất cả đều có họ chung là
họ “Diệp”. Diệp Khuynh Lam chính là nữ vương cuối cùng của Hổ Phách tộc
trước khi sụp đổ, thực sự là một nữ nhân quốc sắc thiên hương, tuyệt sắc một
đời, được mọi người khen ngợi là người con gái của biển cả.
Thanh y phụ nhân nghẹn ngào gật đầu.
Thần sắc Bàng Vô Tranh có chút ngỡ ngàng, trong vô thức nhớ lại tình cảnh gặp
được Trùng Nhi tại trong cung thành, lúc đó lão ta cảm thấy tiểu tử này quá dễ
nhìn, cảm thấy có chút quen mặt, lúc này mơ hồ nhận ra điều gì đó, hỏi dò:
“Ngươi sẽ không nói rằng Lâm Long đó chính là nữ nhi của Diệp Khuynh Lam
chứ?”
Thanh y phụ nhân gật đầu trong nước mắt, “Lúc đó đưa nó chạy trốn, ta thực sự
không muốn bỏ nó lại, nhưng thực sự không còn cách nào khác, Tương La Sách
và Ngụy Hoàn, hai cao thủ Cao Huyền liên thủ truy sát không buông, một mực
đuổi theo không bỏ. Ta tưởng rằng mình đã chết, ta thực sự không ngờ ngươi lại
đuổi theo cứu ta. Lúc đó, vì để đánh lạc hướng bọn họ, ta mới để cho Tiểu cầu
nhi tự mình chạy trốn, nó vẫn còn nhỏ như vậy… Sau này không tìm thấy nó, ta
thật sự rất hối hận. Cha của nó huyết tẩy Hổ Phách hải chỉ vì muốn giành lại nó
chứ không phải muốn giết nó. Nhưng ta làm như vậy lại có khả năng hại tính
mạng của nó. Hải thần phù hộ, nó vẫn còn sống, thật quá tốt, ta rất vui mừng.”