Bán Tiên

Chương 1329: Tiểu cầu nhi (2)




Bàng Vô Tranh, tu vi Thượng Huyền cảnh giới, ở tại Hổ Phách hải đã năm

mươi năm, Bàng Thị thương hội tại Hổ Phách hải chính là do một tay lão ta gầy

dựng và phát triển, có mối quan hệ cá nhân rất tốt với Tương La Sách, trong đó

liệt kê ra một loạt thông tin có liên quan đến Bàng Vô Tranh.

Dữu Khánh tạm thời cũng không biết trong những thông tin này có giấu giếm

điều gì hay không, ngược lại hắn cảm thấy quái lạ vì tựa như Hướng Lan Huyên

đã dự đoán hắn sẽ đến tìm, chắc hẳn không phải là biết mình cần thông tin về

việc này nên nơi đây đã chuẩn bị sẵn a, hắn chợt ngẩng đầu hỏi: “Ngươi cũng

hoài nghi vụ tập kích đó có liên quan với Bàng Vô Tranh sao?”

Hướng Lan Huyên: “Không phải như vậy, chỉ là có chú ý tới hắn, đúng lúc phái

người thu thập thông tin về hắn xem sao. Theo lời phía bên Tương La Sách nói,

không có nhiều khả năng nghi ngờ Bàng Vô Tranh. Vấn đề lớn nhất hiện nay là,

tạm thời không rõ hung thủ là ai, và mục tiêu mà hung thủ nhằm vào là ai.”

Dữu Khánh suy nghĩ một chút, hỏi: “Có khả năng là nhằm vào Bàng Vô Tranh

không?”

Hướng Lan Huyên khẽ lắc đầu, “Sẽ không, hung thủ là tu sĩ cảnh giới Cao

Huyền, Bàng Vô Tranh chỉ có cảnh giới Thượng Huyền, lại trường kỳ ẩn cư

trên một hòn cô đảo, nếu hung thủ muốn ra tay với Bàng Vô Tranh, đó là

chuyện rất dễ dàng, không cần phải mạo hiểm chạy đến động thủ ngay phía

dưới mí mắt của Tương La Sách, không có lí do gì để tự tìm rắc rối như vậy.

Các chuyên viên của Đại Nghiệp ty đã đến điều tra hiện trường, cảm thấy hung

thủ không giống như muốn giết người, mà là muốn bắt người.”

“Bắt người?”

“Ừ. Nhưng trong việc này có rất nhiều điểm kỳ lạ. Một tu sĩ cảnh giới Cao

Huyền không ngần ngại mai phục sẵn, chắc hẳn phải nắm được thông tin chính

xác của mục tiêu từ trước, đặc biệt là động thủ ngay tại dưới mí mắt của Tương

La Sách, nếu như thất thủ sẽ không có khả năng có cơ hội lần thứ hai. Cho nên,

nếu không ra tay thì thôi, một khi ra tay, cơ bản không có khả năng sai lầm mục

tiêu, nhưng kết quả cuối cùng lại tựa như đã sai lầm. Chuyện gì đã xảy ra? Thực

sự quá mức kỳ lạ.”

Nói đến đây, Hướng Lan Huyên xoay người, hai chân thả xuống sàn, đứng lên,

cất bước đi chân trần, hừ lạnh một tiếng, “Vào thời điểm này, bất kỳ điều gì kỳ

quặc hay che giấu, bất kể là làm trò quỷ gì, chỉ cần đã nhảy ra, tám chín phần

mười đều là cùng phương hướng.” Nói đến đây, nàng quay đầu lại, ánh mắt lạnh

lùng nhìn chằm chằm vào Dữu Khánh.

Dữu Khánh trầm tư suy nghĩ, đúng vậy, rất có thể cũng là nhằm vào tiên phủ…

Cánh cổng sân sau của Bàng Thị thương hội mở rộng ra, một chiếc xe tiến vào,

mấy chưởng sự của thương hội dồn dập có mặt chào đón.

Bàng Vô Tranh xuống xe, khoát tay áo ra hiệu miễn lễ cho những người đối

diện, ánh mắt đảo qua hiện trường, có vẻ thuận miệng hỏi một câu, “A Ngọc đã

về đây chưa?”

Mấy người nhìn nhìn nhau, rồi đều lắc đầu thể hiện không thấy.

“A Ngọc trở về thì nói cô ta đến gặp ta.” Bàng Vô Tranh dặn dò một câu rồi đi

về nơi ở của mình.

Mặc dù bây giờ lão ta rất ít khi đến đây ở lại, nhưng nơi này luôn có một căn

tiểu viện dành riêng cho lão ta.

Sau khi vào đình viện u tĩnh của mình, lão ta từ chối bị quấy rầy bởi bất kỳ ai,

nói rằng muốn được yên tĩnh một mình.

Ngồi một mình bên trong căn nhà, sắc mặt lão ta trở nên âm trầm, người che

mặt động thủ tập kích bên ngoài cung thành là người của lão ta, chính là Thanh

y phụ nhân A Ngọc kia.

Đó là một kế hoạch rất tốt, cũng không có biến cố nào có thể khiến cho phải

trực tiếp thay đổi kế hoạch, vậy mà lại thất bại rồi.

Hiện tại, điều lão ta lo lắng nhất là đến bây giờ A Ngọc vẫn chưa có trở về, có

phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?

Lão ta biết rất rõ, nếu như A Ngọc thực sự rơi vào trong tay người khác, lão ta

cũng không thể chạy thoát được.

Nhưng lão ta không hề nghe thấy có xuất hiện động tĩnh đánh nhau nào cả, với

tu vi của A Ngọc, muốn khống chế được cô ta, đoán chừng động tĩnh không thể

nhỏ.

Mà không có động tĩnh mới là điều đáng sợ nhất, thực lực có thể khiến cho A

Ngọc không gây ra được động tĩnh nào, chỉ nghĩ đến hậu quả cũng khiến lão ta

trong lòng run sợ.

Nếu không có chuyện gì xảy ra, vì sao đến bây giờ vẫn chưa trở về, cô ta đã đi

đâu?

Vào lúc này, đối với lão ta mà nói, không có tin tức gì mới là sự giày vò lớn

nhất, giống như đang chờ đợi phán xét cuối cùng…

Bên trong Tri Hải các, trên tầng lầu tập trung các cửa hàng, đây cũng là tầng

náo nhiệt nhất, Trùng Nhi một mình đi lang thang ở đây, lần lượt ra ra vào vào

các cửa hàng đủ mọi quy mô.

Nhìn cảnh phồn hoa trước mắt, đôi mắt nàng cũng sáng lên, chỉ là, mặc dù nàng

đang ở nơi đây nhưng nàng rất ít đến nơi này, bởi vì nàng luyến tiếc tiêu tiền,

hơn nữa nàng cảm thấy giá cả nơi này quá đắt. Đương nhiên, nàng cũng không

có bao nhiêu tiền, các sư huynh chỉ bảo nàng đi làm việc, mà không cho nàng

bao nhiêu tiền, và nàng cũng không biết đấu tranh để có được.

Ngoài ra, nàng cũng biết hiện tại là thời kỳ khác thường, không muốn gây rắc

rối.

Vả lại, tộc nhân vẫn còn đang chịu đau khổ, nếu như nàng ở đây hưởng thụ,

nàng sẽ cảm thấy mình có lỗi.

Ở một mức độ nào đó, nàng là một người rất hiểu chuyện.

Nếu không phải sư phụ của nàng muốn nàng ra ngoài đi dạo thì nàng thực sự sẽ

không ra ngoài lang thang một mình.

Cho nên nàng cũng chỉ ngắm nghía, chỉ nhìn mà không mua, mặc dù nhìn thấy

được không ít thứ mình thích.

Trong lúc đang đi dạo, phía trước đột nhiên xuất hiện một người che mặt giấu

mình trong chiếc áo choàng đi về phía nàng. Trùng Nhi không có để ý đến, kiểu

ăn mặc che giấu thân phận này rất phổ biến tại Tu hành giới, thường xuyên nhìn

thấy trên đường đi.

Khi hai người lướt ngang qua bên nhau, người che mặt chợt ngẩng đầu, ánh mắt

dưới vành mũ nhìn tới Trùng Nhi, cất lên một tiếng gọi khàn khàn, “Tiểu cầu

nhi.”

Lời này vừa được nói ra, Trùng Nhi như bị sét đánh, ánh mắt chạm đến ánh

nhìn trong mắt đối phương, khi nàng muốn nhìn cho rõ ràng thì người ta đã lướt

qua rồi. Nàng đột nhiên dừng bước, vụt quay người lại nhìn theo bóng lưng

người đó.

Người che mặt cảm nhận được phản ứng khác thường của Trùng Nhi, ánh mắt

đầy kích động và phức tạp, đảo mắt nhìn hai bên, nhận ra có điều bất thường,

bước chân đột nhiên nhanh hơn.

Trùng Nhi hơi thở dồn dập, nàng rất muốn đuổi theo hỏi xem đối phương là ai,

“Tiểu cầu nhi” là nhũ danh của nàng khi còn nhỏ, bởi vì khi còn nhỏ nàng rất

tròn, trắng trẻo và mủm mỉm.

Nhưng nàng lại không dám, nàng lo lắng đó là động tác thăm dò, lo lắng mình

sẽ bộc lộ ra điều gì đó.

Nàng không để ý rằng diễn biến vừa rồi đã tác động tới rất nhiều bóng người

thấp thoáng xung quanh, không biết có bao nhiêu người vừa công khai vừa bí

mật đang truy đuổi theo hướng đi của người che mặt kia, bởi vì bọn họ đều phát

hiện thấy sự khác thường khi Trùng Nhi và người che mặt đó đi lướt qua cạnh

nhau.

Cửa sổ mở rộng ra, trong căn phòng buông rũ những tấm lụa lơ lửng, tiểu sư

thúc đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa đột nhiên mở mắt ra, lần này y một mực

dùng Thính Tự quyết theo sát hành tung của Trùng Nhi. Tiếng bước chân của

Trùng Nhi, tiếng gọi “Tiểu cầu nhi” khiến cho Trùng Nhi có phản ứng khác

thường, hít thở dồn dập, tim đập nhanh hơn, đều khiến đôi mắt sáng của y lấp

lóe.

Đôi mắt chỉ mở ra một cái rồi nhanh chóng nhắm lại, Thính Tự quyết đã ngừng

định vị Trùng Nhi và chuyển sang tập trung theo dõi động tĩnh của người cất lên

tiếng gọi “Tiểu cầu nhi” kia, bất kể người đó di chuyển, tránh né như thế nào,

trong tư thế ngồi khoanh chân đả tọa giống như bức tượng, dưới những tấm lụa

mỏng buông rũ làm nền, khí độ và hình dáng của y đều tuấn tú như tiên.