Bán Tiên

Chương 1328: Tiểu cầu nhi (1)




Tạm thời chỉ có những dặn dò này, Trùng Nhi nhận lệnh, dọn dẹp phòng mình

thêm một chút nữa rồi ra khỏi phòng. Nàng phát hiện ba vị sư huynh của mình

vẫn còn đang vây quanh bảo châu thưởng thức và định giá. Nàng thoáng nhìn

qua Bách Lý Tâm ở bên cạnh, đi đến cất lời xin lỗi, mời nàng ta tránh đi một

chút.

Nghe nói vậy, ba người Dữu Khánh đều quay đầu nhìn Trùng Nhi.

Bách Lý Tâm đã quen thuộc với điều này, nàng cũng không cảm thấy có vấn đề

gì, nàng biết chính mình mới là người có vấn đề, bởi vì nàng không chịu nói ra

người phía sau mình là ai, mọi người có thể để cho nàng ở bên cạnh là rất bao

dung rồi.

“Đúng lúc định đi hỏi xem tình hình phía bên kinh thành.” Bách Lý Tâm nói

xong liền tự giác rời đi.

Người rời đi, cửa đóng lại, ánh mắt của ba sư huynh đệ đồng loạt đổ dồn vào

Trùng Nhi.

Trùng Nhi cũng không dông dài, đi tới trước mặt ba người, yếu ớt nói: “Viên

bảo châu này cần phải đưa cho sư phụ.”

Nghe được lời này, ba người nhìn nhau, Dữu Khánh vội ho một tiếng, bày ra

mặt mũi của chưởng môn, nói: “Trùng Nhi, ta có thể hiểu được hiếu tâm của

ngươi đối với sư phụ ngươi, nhưng ta có phương án riêng để xử lý viên bảo

châu này. Ngươi không nên quan tâm tới nữa.”

Nam Trúc cũng hùa vào: “Ừ, Trùng Nhi, cứ giao bảo châu lại cho chưởng môn

xử lý đi.”

Mục Ngạo Thiết cũng gật đầu hùa theo.

Về điểm này, bọn họ đều biết rõ lợi và hại trong đó, nếu đồ vật rơi vào trong tay

tiểu sư thúc, bọn họ sẽ rất khó có phần, ở trên tay lão Thập Ngũ, hắn không thể

độc chiếm đồ vật có nguồn gốc như vậy.

Trùng Nhi khó xử nói: “Trước lúc đến đây sư phụ đã nói rồi, khi tới Hổ Phách

hải này, bất kể ta có được thứ gì, sau khi trở về đều phải giao cho ông ấy. Sư

phụ còn bảo ta nói với các huynh, ai dám chen tay vào, ông ấy sẽ đánh gãy chân

người đó.”

Bầu không khí trong phòng tức thì có thể nghe được tiếng kim rơi, mấy sư

huynh đệ bọn hắn quá quen thuộc với phong cách nói chuyện này.

Bọn hắn cũng không cho rằng là Trùng Nhi nói dối, bởi vì bọn hắn biết rõ tính

cách của Trùng Nhi, chắc chắn không dám bịa đặt lời tiểu sư thúc nói.

“Hừ hừ.” Dữu Khánh chợt phát ra hai tiếng hừ hừ giọng mũi, thả bảo châu lại

vào trong tráp, không vui nói: “Ta nói nha Trùng Nhi, ngươi lúc này một câu sư

phụ lúc trước nói, lúc kia một câu sư phụ nói lúc trước, đến cùng thì trước đây

sư phụ ngươi đã dặn dò ngươi những gì, có thể nói ra hết một lần hay không

hả?”

Trùng Nhi nói tiếp đề tài, “Sư phụ nói là, khi tới đây nếu gặp một người tên là

Bàng Vô Tranh thì nói công tử nhanh chóng tìm Hướng Lan Huyên hỏi thăm

thông tin chi tiết về người đó.”

“Hỏi thăm thông tin về Bàng Vô Tranh?” Dữu Khánh sửng sốt.

Nam Trúc cũng ngạc nhiên hỏi: “Tiểu sư thúc tìm hiểu thông tin về Bàng Vô

Tranh để làm gì?”

Trùng Nhi đáp một câu cho qua, “Ta không biết.”

Bộ dạng cho thấy, các ngươi có hỏi ta cũng vô ích và nàng thực sự cũng không

biết.

Ba người đàn ông đều cau mày, một lúc lâu sau, Nam Trúc chỉ có thể tự tìm lí

do nói: “Tiểu sư thúc làm như vậy chắc hẳn phải có lí do của mình?”

Dữu Khánh vuốt vuốt chút ria mép bên khóe miệng, lẩm bẩm: “Trước lúc đến

đây, từ trong lời ông ấy nói, ta đã có cảm giác ông ấy có mối liên quan không rõ

ràng nào đó với Hổ Phách hải này. Quỷ mới biết được ông ta đang làm trò trống

gì, còn nhất định phải muốn dẫn theo lão Thập Lục tới.”

Ánh mắt hắn quay lại trên mặt Trùng Nhi, “Sau khi tìm hiểu được thông tin về

Bàng Vô Tranh, tiếp đó phải làm thế nào?”

Trùng Nhi lắc đầu, nàng chỉ có thể lắc đầu mà thôi, quả thực không biết làm thế

nào.

Dữu Khánh thực sự không nói nên lời, đông dặn một câu, tây dặn một lời, khiến

người ta không hiểu ra sao, chuyện gì vậy chứ?

Ánh mắt hắn dừng lại trên bảo châu, Bàng Vô Tranh xuất hiện đưa tặng thứ này,

tiểu sư thúc lại dặn dò gặp Bàng Vô Tranh thì tìm hiểu thông tin về người đó,

trong chuyền này đến cùng là như thế nào chứ? Hắn nghĩ không ra rốt cuộc là

có chuyện gì. Tuy nhiên, có một điều hắn có thể khẳng định, tiểu sư thúc sẽ

không hại bọn họ.

Hỏi thăm thông tin cũng không phải là chuyện khó khăn.

Sau khi có suy luận này, hắn không có lề mề, trực tiếp nói với mấy người:

“Được rồi, ta muốn biết tiểu vì sao sư thúc lại muốn tìm hiểu thông tin về Bàng

Vô Tranh này. Để ta đến chỗ Hướng Lan Huyên tìm hiểu thông tin đã rồi nói

tiếp.”

Dứt lời, hắn liền xoay người rời đi.

Tại phía bên Hướng Lan Huyên, hắn dường như đã nhận được sự cho phép đặc

biệt nào đó, bởi vì khi thấy hắn tới, không người nào của Đại Nghiệp ty ngăn

cản hắn, hoặc có thể nói là nhìn như không thấy, để mặc cho hắn đến gõ cửa

phòng Hướng Lan Huyên.

Nhìn thấy hắn chủ động tìm tới cửa, Hướng Lan Huyên khá ngạc nhiên,

nghiêng người tựa ở trên ghế dài, ngồi đó lẳng lặng nhìn Dữu Khánh đi tới hành

lễ chào.

Khách đến đột ngột, nàng còn chưa kịp trang điểm, trạng thái có vẻ khá lười

biếng, thậm chí còn không đeo giày, chân trần quỳ gối.

Cũng không mời khách ngồi, nhìn chằm chằm một lúc khiến cho Dữu Khánh

cảm thấy không được tự nhiên, rồi nàng mới lên tiếng hỏi: “Mấy ngày nay

giống như tiểu thư khuê các, một mực đóng cửa không ra ngoài, sao bây giờ lại

có nhàn rỗi tới chỗ ta vậy hả?”

Dữu Khánh ha hả cười khan hai tiếng, rồi cũng không quanh co lòng vòng, chắp

tay nói: “Muốn nhờ Đại hành tẩu giúp một việc.”

Không quen nhìn bộ dạng lịch sự giả tạo đó, Hướng Lan Huyên nói: “Có

chuyện nhanh nói, có rắm mau thả.”

Dữu Khánh: “Bàng Vô Tranh, không biết Đại hành tẩu có biết người này hay

không, ta muốn nhờ Đại hành tẩu hỗ trợ tìm kiếm thông tin về người này.”

Hướng Lan Huyên nghi hoặc, “Ngươi điều tra hắn làm gì?”

Để ứng phó những vấn đề như thế này, đầu óc Dữu Khánh rất nhanh nhạy, “Xảy

ra chút chuyện, sáng nay, Tương La Sách thiết yến tại cung thành, trên đường đi

dự tiệc, Lâm Long của chúng ta bị tập kích trong rừng cây. Ngươi tai thính mắt

tinh, sẽ không phải là không biết việc này chứ?”

Hướng Lan Huyên: “Ngươi nghi ngờ có liên quan với Bàng Vô Tranh?”

Dữu Khánh mượn cớ nói: “Cũng không thể nói là nghi ngờ, chỉ là đột nhiên

xuất hiện một người như vậy, lại đúng lúc xảy ra chuyện. Ta muốn biết nhiều

hơn về người này.”

Hướng Lan Huyên duỗi một chân ra, ở cuối ghế có một tờ giấy, nàng dùng ngón

chân kẹp tờ giấy lên, khua chân trong không trung đưa ra, còn hất hất cằm, ra

hiệu hắn cầm lấy.

Có ý gì chứ? Dữu Khánh có chút không nói nên lời, hắn đã phục nữ nhân này,

dùng chân đưa đồ, chưa nói tới chuyện không tôn trọng người khác, cô ta không

sợ khung cảnh dưới váy lộ ra ngoài sao? Hắn thuận tiện nhìn thoáng qua, bên

trong có mặc quần dài. Hắn nỗ lực giữ vẻ đứng đắn, đi đến cầm lấy tờ giấy kia.

Vừa nhìn xem, hắn liền phát hiện nội dung bên trên rõ ràng là thông tin về Bàng

Vô Tranh.