Tiểu sư thúc trở về tới phòng mình, vừa đùa nghịch cây quạt xếp trên tay vừa
cất bước đi giữa những tấm màn lụa trắng như tuyết buông thõng xuống sàn, rồi
đột nhiên nhắm mắt lại tập trung tinh thần, trước tiên thi triển Thính Tự quyết
im lặng lắng nghe khắp trong phòng mình một lần.
Đây là điều y luôn làm mỗi lần trở về sau khi rời khỏi phòng.
Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, y lập tức thi pháp giải phóng thính thức,
tức thì có vô số tạp âm vọt tới.
Tại trước khi chưa thể nhanh chóng nắm bắt được thanh âm có đặc điểm nhất
định, bình thường y sẽ không sẽ không lắng nghe và phân tích tất cả những âm
thanh có thể nghe được, với tu vi hiện nay của y, làm như vậy sẽ không thể kéo
dài, phương thức phân tích và sàng lọc toàn bộ âm thanh như vậy khiến trí não
phải làm việc với cường độ rất kinh khủng, đầu tiên là trí não không chịu nổi,
thứ hai là thời gian kéo dài, cho dù đầu óc không nổ tung thì cũng có khả năng
sẽ khiến bản thân bị điên.
Tuy nhiên, sau khi đột phá đến cảnh giới Thượng Huyền, năng lực kiểm soát
Thính Tự quyết quả thực đã tốt hơn rất nhiều, trước tiên là phạm vi kiểm soát
được mở rộng không ít.
Y không gặp khó khăn gì trong việc xác định vị trí gian phòng của Trùng Nhi,
việc này đã rất quen thuộc. Thính giác và ý thức của y bỏ qua những âm thanh
hỗn loạn, trực tiếp khóa chặt căn phòng của đám người Dữu Khánh, những
giọng nói chuyện quen thuộc của bọn hắn lập tức xuất hiện trong thính giác của
y.
Trùng Nhi vừa mới trở về đang kể lại cho mấy người Dữu Khánh nghe về
chuyện bị tập kích, trước hết, việc này đương nhiên phải báo cho đám người
Dữu Khánh biết, thứ hai là đám người Dữu Khánh tất nhiên cũng sẽ hỏi thăm
quá trình đi dự tiệc.
Sau khi nghe kể lại, đám người Dữu Khánh cũng khá ngạc nhiên, không nghĩ
tới lại xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy, cho nên không tránh khỏi hỏi kỹ hơn
một số tình huống lúc đó.
Thừa dịp đang thi triển Thính Tự quyết, tiểu sư thúc cũng tập trung lắng nghe
cẩn thận, bởi vì y cũng không biết chi tiết về sự việc đã xảy ra.
Lúc trước, sở dĩ y biết được có chuyện đã xảy ra là bởi vì nghe trộm nội dung
nói chuyện trong bữa tiệc tại cung thành, biết rằng trên đường đi đã xảy ra biến
cố.
Ban đầu, y thật sự không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, cho nên không có
dùng Thính Tự quyết để theo dõi Trùng Nhi ngay từ khi nàng ra khỏi cửa.
Sau khi nghe xong sự việc đã xảy ra, đám người Dữu Khánh đều cảm thấy quái
lạ, đều tán đồng với nhận định của mấy người Tương La Sách, mục tiêu của kẻ
tập kích hẳn không phải là Tương Hải Hoa và Trùng Nhi, nếu không sẽ không
dễ dàng bỏ qua như thế.
Nhưng tiểu sư thúc lại không nghĩ như vậy, cũng có thể nói là đã nảy sinh lòng
nghi ngờ đối với việc này.
Có đôi khi, không biết một số điều mà người khác cố ý để cho ngươi biết, loại
bỏ đi một số thủ thuật che mắt, có lẽ sẽ càng dễ dàng nhận ra sự thật.
Bởi vì Tương La Sách biết rõ những chuyện xảy ra trước và sau yến tiệc, cho
rằng mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát, cho rằng mình là người quyết
định thời gian, địa điểm và đối tượng tham gia bữa tiệc này, cho nên ông ta
không nghi ngờ bữa tiệc có vấn đề gì.
Nhưng trong mắt tiểu sư thúc thì chuyện này có điểm khả nghi, Trùng Nhi đột
nhiên nhận được lời mời dự tiệc không rõ lí do, sau đó tình cờ bị tập kích trên
đường đi dự tiệc, lẽ nào cần phải dùng kết quả để phán đoán đây là một sự trùng
hợp ư?
Y đa nghi như vậy là bởi vì mục đích đến đây là để âm thầm bảo vệ cho những
tiểu bối trong môn phái được an toàn. Y sẽ không dễ dàng bỏ qua bất kỳ một
điểm khả nghi nào.
Rất nhiều khi, mọi người đều biết một việc nào đó có thể có vấn đề, nhưng
không có ai nghi ngờ kết quả của nó, cơ bản là do không thể đối mặt khi tìm
hiểu sâu hơn, bởi vì không có năng lực để làm rõ cho nên chỉ có thể chấp nhận
hiện thực như vậy.
Nhưng tiểu sư thúc thì khác, y có năng lực đó, cho nên y không ngần ngại để
nghi ngờ bất kỳ điều gì khả nghi.
Đây chính là lí do y dám đơn thương độc mã, một mình đứng bên bờ vực nguy
hiểm.
Cho nên y muốn tìm hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu cứ mơ mơ hồ hồ,
y không có cách nào bảo đảm an toàn cho những tiểu bối của mình.
Tuy nhiên, sự chú ý của đám người Dữu Khánh nhanh chóng chuyển dời đến
việc Bàng Vô Tranh tặng bảo vật.
Còn có thể là gì, bọn hắn nói Trùng Nhi nhanh mở hộp ra nhìn xem là bảo bối
gì.
Khi bảo vật vừa lộ ra, một đám người lập tức kinh ngạc xôn xao, người này cầm
xem, người kia muốn lấy xem, sau một hồi trầm trồ hâm mộ lại biến thành tranh
luận xem thứ này có thể đáng giá bao nhiêu, lúc này Trùng Nhi dường như
không còn liên quan gì nữa.
Thấy đám người này chỉ còn suy nghĩ đến chuyện bán được bao nhiêu tiền, tiểu
sư thúc thầm mắng một đám chết tiệt không biết tương lai, làm như chưa từng
thấy tiền vậy.
Trùng Nhi không quan tâm đến chuyện này, nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc
độc chiếm bảo vật cho riêng mình, nàng cũng cảm thấy có được đồ tốt giao cho
Dữu Khánh xử lý là lẽ đương nhiên, đây là chưởng môn sư huynh của mình,
không giao cho công tử thì giao cho người nào?
Nàng không có hào hứng tham gia vào cuộc thảo luận giá cả nên đi vào phòng
của Dữu Khánh, dọn dẹp phòng giúp hắn. Đây là thói quen của nàng từ khi ra
ngoài trở về.
Tiếp đó, nàng lại về dọn dẹp phòng của mình, đây cũng là thói quen hình thành
khi ở bên cạnh Hứa Phí, nàng không muốn để người khác cảm thấy nàng quá
mức luộm thuộm.
Vào lúc này, sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng tiểu sư thúc cách không nói với
nàng: Trùng Nhi.
“Vâng…” Trong lúc dọn dẹp, Trùng Nhi vô thức đáp lại một tiếng rồi nhấc đầu
lên nói: “Sư phụ…” Nhưng lời vừa mới nói ra miệng, nàng chợt nhận ra điều gì
đó, trong căn phòng đóng chặt này không còn ai khác ngoại trừ nàng ra. Nàng
vội vàng nhìn xung quanh, còn nằm úp xuống nhìn dưới giường.
Tiểu sư thúc nói tiếp: Trùng Nhi, không cần ngạc nhiên, đây là công pháp
truyền âm của vi sư. Con còn nhớ chiếc chuông nhỏ đó không?
Trùng Nhi lập tức nhớ đến lời nói kỳ quái của sư phụ khi đưa cho mình chiếc
chuông nhỏ đó, nói là có thể dùng chuông nhỏ để liên hệ, nàng lập tức hiểu ra
một chút, nhưng vẫn vô cùng kinh ngạc, đây là thuật pháp gì? Nàng không khỏi
nhẹ nhàng hỏi một câu, “Sư phụ, có thể… Có thể nghe được không?”
Nếu không phải trước đó từng có dặn dò, nàng thật sự không thể tin được, dù
vậy, nàng vẫn cực kỳ kinh ngạc.
Tiểu sư thúc: Ta có thể liên hệ với con là có thể nghe được. Tạm thời đừng cho
người khác biết được ta nói chuyện với con, kể cả lão Thập Ngũ. Ta đã biết
chuyện con bị tập kích trên đường đi dự tiệc. Con hãy kể lại chi tiết cụ thể
những gì đã xảy ra, đừng có bỏ sót bất kỳ chi tiết nào mà con nhìn thấy và có
thể nhớ được.
Vừa rồi khi nghe bọn hắn nói chuyện thì y chỉ nghe từ giữa chừng.
Trùng Nhi lập tức nhớ lại sự việc, nhỏ giọng kể lại những gì đã xảy ra, nàng rất
nghe lời, lần này thật sự kể lại đầy đủ chi tiết.
Kỳ thực toàn bộ sự việc xảy ra rất ngắn ngủi, khi đang kể lại được một nửa, tiểu
sư thúc đột nhiên xen vào, hỏi: Chờ chút, con nói là ánh mắt người che mặt nhìn
con có phần kỳ lạ sao?
Trùng Nhi: “Sư phụ, đó là cảm giác của con. Con thấy hắn nhìn con chằm chằm
một lúc.”
Tiểu sư thúc: Con xác định là nhìn chằm chằm vào con, mà không phải là nhìn
chằm chằm vào con và Tương Hải Hoa?
Trùng Nhi: “Sư phụ, con đối mặt với hắn.”
Tiểu sư thúc: Sau đó hắn không tiếp tục động thủ với các con nữa, mà bỏ chạy
ư?
Trùng Nhi: “Bị một đám Đại tiễn sư xuất thủ, khiến hắn kinh sợ bỏ chạy…”
Lần này nàng kể lại một mạch toàn bộ những gì đã xảy ra mà không bị gián
đoạn, sau một lúc kể xong nàng mới nhận ra rằng cuộc nói chuyện đã dừng lại,
rơi vào yên tĩnh.
Một lúc sau, Trùng Nhi mới quan sát xung quanh, dò hỏi: “Sư phụ, ngài còn ở
đây không?”
Tiểu sư thúc đáp lại: Trùng Nhi, có ba chuyện ta cần con đi làm. Một, nói lão
Thập Ngũ đến chỗ Hướng Lan Huyên hỏi thăm thông tin chi tiết về Bàng Vô
Tranh, kẻ tặng lễ vật cho con. Hai, con không nên cứ ru rú ở trong phòng, cũng
nên ra ngoài đi dạo đi.
Trùng Nhi: “Không sao đâu sư phụ, con không cần ra ngoài, ở trong phòng
cũng rất tốt, con không cảm thấy khó chịu.”
Tiểu sư thúc: Cứ làm theo lời ta nói đi, ra ngoài đi dạo đi. Đừng đi xa, chỉ cần
loanh quanh tại những nơi sôi động bên trong Tri Hải các là được. Đã hiểu
chưa?
Trùng Nhi: Vâng, sư phụ. Còn chuyện thứ ba thì sao?
Tiểu sư thúc: Nói với mấy người lão Thập Ngũ, nói là trước khi đến đây, ta đã
dặn dò con, khi đến Hổ Phách hải này, bất kể có được thứ gì, khi trở về đều phải
đưa cho ta. Ai dám táy máy giữ lại, ta đánh gãy chân kẻ đó!
Được rồi, khi nghe lời này, một chút nghi ngờ cuối cùng còn lại trong lòng
Trùng Nhi liền biến mất, nàng xác định người cách không nói chuyện này chắc
chắn là sư phụ của mình, không còn gì phải nghi ngờ nữa.