Trong không trung, sau khi xác định động tĩnh truy sát không còn nữa, Tương
La Sách mới phiêu nhiên hạ xuống, đứng ở bên cạnh Tương Hải Hoa và Trùng
Nhi quần áo ngổn ngang, đầu tóc rối bù, ánh mắt quan sát hai người, hỏi: “Các
ngươi không có sao chứ?”
Tương Hải Hoa lắc đầu, “Không sao.”
Trùng Nhi cũng lắc đầu, lòng vẫn còn sợ hãi.
Xác nhận hai người này không có việc gì, Tương La Sách mới chân chính thở
phào nhẹ nhõm, một người là nữ nhi của mình, một người là nữ nhi của Lý
Trừng Hổ, bất kể là ai xảy ra chuyện, ông ta cũng không thể đối mặt.
Trong mắt ông ta toát ra sát cơ lẫm liệt, rất muốn biết kẻ nào to gan lớn mật như
vậy, dám làm loạn ngay dưới mí mắt của mình.
Đám hộ vệ ở xung quanh đứng lên sau một hồi sợ bóng sợ gió, cũng có kẻ bị
mũi tên bắn ngược ra gây thương tích.
Một đám Đại tiễn sư xách theo cung tên từ trong rừng bay ra, tất cả đều mặc y
phục đen, toát ra khí tức lạnh lẽo nghiêm nghị, lần lượt tụ tập lại bên cạnh
Tương La Sách, có một số người được khiêng tới, bị người che mặt dùng đòn
gậy ông đập lưng ông bắn ngược mũi tên về phản kích.
Người cuối cùng bay tới là một Đại tiễn sư mái tóc hoa râm, đưa tay kiểm tra
một người được khiêng tới, phát hiện người này đã chết, sắc mặt lập tức trở nên
âm trầm.
Nhìn thấy đột nhiên xuất hiện một lượng lớn Đại tiễn sư như vậy, Bàng Vô
Tranh đứng trong đám người ánh mắt lấp lóe bất định.
Tương La Sách hỏi: “Hung thủ đâu?”
Đại tiễn sư mái tóc hoa râm quay đầu lại đáp: “Chỉ dựa vào chúng ta là không
bắt được hắn, đã chạy thoát rồi.”
Tương La Sách trầm giọng hỏi: “Nhiều Đại tiễn sư như vậy đồng loạt ra tay,
vậy mà cũng không bắt được?”
Tương Hải Hoa lên tiếng: “A cha, không thể trách họ, cảnh giới của hung thủ ít
nhất là Cao Huyền, đối phương vừa ra tay, chúng ta căn bản không thể nhúc
nhích. Nếu không có uy lực từ mũi tên của Ngao Định tiên sinh hỗ trợ, e rằng
chúng ta đã gặp bất trắc.”
Cô ta là cảnh giới Thượng Huyền, vừa giao đấu liền biết sâu cạn của đối
phương.
Lời của nữ nhi tự nhiên sẽ không có sai, Tương La Sách nhìn những người khác
xung quanh, thấy những người có mặt tại hiện trường đều dồn dập gật đầu tán
đồng.
Đại tiễn sư mái tóc hoa râm được gọi là Ngao Định nói: “Nhìn thân thể, hẳn là
cái nữ nhân.”
“Nữ nhân? Nữ nhân cảnh giới Cao Huyền…” Tương La Sách cau mày, trong
đầu lóe lên một bóng người, lập tức quay đầu ra hiệu ánh mắt cho một thủ hạ ở
bên cạnh. Gã thủ hạ nhanh chóng rời đi.
Lão cung thủ Ngao Định tiên sinh chuyển dời ánh mắt tới Tương Hải Hoa và
Trùng Nhi, “Mục tiêu của đối phương hình như không phải là bọn họ, nếu
không, với tu vi của người tập kích, hơn nữa còn là tập kích có chủ mưu trước,
dựa vào thực lực của chúng ta, rong lúc vội vàng hoàn toàn không có khả năng
ngăn cản.”
Nghe nói như thế, Tương Hải Hoa dường như cũng nghĩ tới điều gì đó, “Quả
thực như thế, sau khi hất tung thùng xe, kẻ tập kích phát hiện thấy là hai chúng
ta, rõ ràng sửng sốt ngẩn người, có vẻ nằm ngoài dự đoán của hắn, sau đó giống
như không còn hứng thú động thủ, nếu không…” Cô ta nhìn tới đám người
Ngao Định.
Ngụ ý là, nếu không, với những Đại tiễn sư tại đây chỉ sợ chưa chắc đã có thể
cứu được bọn họ.
Đứng trong đám người, Bàng Vô Tranh mặt không biểu cảm, cúi đầu rũ mắt,
giống như một pho tượng.
Tương La Sách a một tiếng, “Nếu như không nhằm vào các ngươi, vậy thì bố trí
mai phục ở đây để nhằm vào ai chứ?”
Mọi người nghe vậy cũng cảm thấy quái lạ, mạo hiểm lẻn vào trong rừng núi ở
ngoại vi cung thành, nơi có bố trí nhiều trạm gác ngầm, nếu không phải nhằm
vào chuyến này, vậy thì định hạ thủ với ai chứ?
Ít nhất có thể khẳng định một điều, đó là đối tượng muốn nhằm vào sẽ đi qua
con đường này.
Bất kể như thế nào, hung thủ đã chạy thoát, sau khi lưu lại một số người ở lại
điều tra, những người còn lại quay về cung thành.
Dù xảy ra chuyện như vậy nhưng vẫn không làm lỡ bữa tiệc chiêu đãi của
Tương La Sách. Trong bữa tiệc, Tương La Sách cũng giới thiệu Bàng Vô Tranh
cho Trùng Nhi quen biết, đồng thời còn giới thiệu phu phụ Ngao Định cho
Trùng Nhi cùng làm quen. Ông ta đặc biệt giới thiệu phu phụ hai người đều là
Đại tiễn sư cảnh giới Thượng Huyền, vốn là hộ vệ bên cạnh Đoan thân vương,
cho nên sau này nếu chợt nhìn thấy, Trùng Nhi cũng không cần cả kinh thốt lên,
hoàn toàn có thể tín nhiệm phu phụ hai người.
Trùng Nhi không biết tầm quan trọng trong chuyện này, nhưng khi nghe thấy,
Bàng Vô Tranh âm thầm kinh hãi, không nhịn được nhìn kỹ Trùng Nhi mấy lần.
Và lẽ đương nhiên, Bàng Vô Tranh cũng lấy viên bảo châu kia ra tặng cho
Trùng Nhi, coi như là lễ gặp mặt.
Sau khi yến tiệc kết thúc, phu phụ Ngao Định đích thân quay về Tri Hải các
cùng với Tương Hải Hoa và Trùng Nhi. Bàng Vô Tranh cũng cáo từ rời đi.
Tương La Sách đang đứng nhìn theo, một gã thủ hạ xuất hiện bên cạnh, nhỏ
giọng bẩm báo: “Phía bên chúng ta đã tự xác nhận, và cũng đã xác minh với bên
Đại Nghiệp ty, Lê Hoa lão yêu vẫn một mực ở tại địa điểm ẩn nấp, không chỉ
không rời đi khi sự việc xảy ra, mà vẫn luôn ở đó trước và sau khi xảy ra
chuyện. Có thể khẳng định, người che mặt động thủ tuyệt đối không phải bà ta.”
Tương La Sách chắp tay sau lưng lầm bẩm, “Không phải bà ta, vậy là ai chứ?
Trong Tu hành giới, nữ nhân cảnh giới Cao Huyền cũng chỉ có mấy người đó
mà thôi. Xem ra Hổ Phách hải này đúng là đã trở thành nơi phong vân tế hội.
Những kẻ có năng lực đã bắt đầu từng người ngoi lên. Đúng là yêu mà quỷ quái
gì đều tới rồi…”
Trở về phòng trong Tri Hải các, Tương Hải Hoa còn chưa kịp ngồi xuống đã có
người gõ cửa đi vào. Vị Tình nhân tuấn tú tiêu sái kia đã tới.
Chỉ với việc có thể trực tiếp gõ cửa đi vào mà không ai ngăn cản liền biết mối
quan hệ giữa tiểu sư thúc và Tương Hải Hoa như thế nào.
Vừa nhìn thấy là y tới, trên mặt Tương Hải Hoa liền nở một nụ cười ngầm hiểu.
Không còn cách nào, ngôn ngữ cử chỉ của nam nhân này toát ra vẻ phóng
khoáng hào hiệp, hơn nữa ngoại hình coi được, chỉ riêng khuôn mặt đã có thể
làm cho người ta cảm thấy vui mắt, khiến cô ta nhịn không được lộ tình cảm
ngọt ngào.
Hai người nhìn nhau đi đến, rất tự nhiên ôm lấy nhau, trông thật tình đầu ý hợp,
bộ dáng vui vẻ và hạnh phúc.
Phụ nhân mập mạp trắng trẻo ở bên cạnh mỉm cười, nhanh chóng ra ngoài lảng
tránh.
Không còn người khác, tiểu sư thúc hơi chút quan sát bộ dạng của Tương Hải
Hoa, rồi hỏi: “Thấy thần sắc của nàng không ổn, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi
hay không?”
Y có thể ngay tại lúc đối phương vừa mới trở về liền đi tới đây, nhìn như trùng
hợp, nhưng thực tế không phải như vậy, Tương La Sách đột nhiên mở tiệc chiêu
đãi Trùng Nhi đã khiến cho y chú ý.
“Không có gì, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn…” Tương Hải Hoa thuận
miệng kể lại đại khái mấy câu, tình hình cụ thể vẫn để trong lòng, không có tiết
lộ quá nhiều.
Nói trắng ra là, vẫn lưu lại một chút điểm mấu chốt để đề phòng.
May mà tiểu sư thúc vẫn rất phóng khoáng, không có ép buộc, thấy cô ta không
muốn nói nhiều thì không hỏi thêm nữa, nói thêm mấy lời nồng ấm rồi để cho
cô ta đi làm việc của mình, dù sao cũng mới xảy ra chuyện, hẹn sẽ gặp lại khi
cô ta rảnh rỗi.
Tương Hải Hoa thích thái độ hiểu biết tình hình và ung dung của y, trong ngôn
ngữ và cử chỉ luôn có thể mang lại cho người ta cảm giác thư thái, vui vẻ, cô ta
tự mình đưa tiễn y ra cửa phòng, hẹn sẽ gặp lại sau khi xử lý xong hết mọi việc.