Bán Tiên

Chương 1325: Phục kích (2)




Sáng ngày hôm sau, sau cơn bão, bầu trời trong xanh như giặt, Bàng Vô Tranh

nghe theo kêu gọi, vượt biển từ Tê Lan tiểu trúc đi tới cung thành, có người dẫn

lão ta vào hậu cung.

Tương La Sách trông vẫn rất rảnh rỗi, chỉ lo xử lý tiêu bản.

Ôm một cái tráp, Bàng Vô Tranh cười ha hả lên tiếng chào hỏi, “Tương huynh.”

Tương La Sách quay đầu nhìn lại, ánh mắt dừng lại trên cái tráp, cũng không

khách khí, hỏi: “Mang bảo vật gì tới vậy?”

Từ biểu cảm và cử chỉ, có thể thấy rằng, mối quan hệ của hai người quả thực

tương đối thân thiết.

Bàng Vô Tranh không có giấu giếm, đến trước mặt đối phương mở tráp ra cho

ông ta chiêm ngưỡng.

Vừa nhìn thấy bảo quang, ánh mắt Tương La Sách hơi ngưng tụ, đưa tay lấy

viên bảo châu lấp loáng ánh vàng rực rỡ ở trong tráp ra, sau khi xem xét, ông ta

kinh ngạc nói: “Ngọc trai? Lớn như vậy? Đây là bảo châu đã thành khí tượng

trong truyền thuyết rồi.”

Bàng Vô Tranh cười ha hả nói: “Bảo vật để hiến cho nghĩa tử của Đoan thân

vương, làm sao có thể sơ sài, tự nhiên là phải đáng để cầm ra, nếu không,

Tương huynh làm người giới thiệu cũng sẽ không nở mày nở mặt đúng không?”

Tương La Sách thả hạt châu lại, nói đùa: “Tại sao không thấy ngươi tặng cho ta

đồ tốt như thế?”

Bàng Vô Tranh không nói gì, trong lòng nghĩ thầm mấy năm nay ta đưa cho

ngươi còn ít đồ tốt hay sao? Đương nhiên ngoài miệng vẫn hùng hồn đầy lý lẽ:

“Vừa mới tìm được không bao lâu, hôm nay hiến cho nghĩa tử của Đoan thân

vương, hiện tại trong tay ta cũng chỉ có thứ này là có thể lấy làm lễ vật, lần sau

nếu ta lại tìm được thứ gì tốt, tất nhiên sẽ không thiếu ngươi.”

Trong khi hai người đang ở đây tán gẫu, Trùng Nhi cũng bước ra khỏi Tri Hải

các, lại là đích thân Tương Hải Hoa đưa đi.

Đầu tiên là đi thuyền vượt sóng, sau khi cập bờ thì đổi sang xe.

Trong núi rừng bên ngoài cung thành, giữa khe hở cây cỏ trên một ngọn đồi, có

một đôi mắt dõi nhìn ra xa, nhìn chằm chằm vào một tòa lầu các cao vút trong

thành.

Đột nhiên, trên lầu các rủ xuống một tấm màn đỏ.

Đối với người trong thành mà nói, bọn họ không biết điều này có ý nghĩa gì,

nhưng đôi mắt đám cỏ lại lập tức chuyển hướng, nhìn chăm chú về phía sơn đạo

yên tĩnh.

Chẳng mấy chốc, một tràng âm thanh bánh xe phá vỡ sự yên tĩnh nơi này, một

chiếc xe với bảy tám người hộ tống xuất hiện trên sơn đạo.

Khe hở đám cỏ chậm rãi mở rộng ra một ít, âm thầm chờ đợi.

Khi chiếc xe đến gần, ở gần chân ngọn đồi nhất thì thảm cỏ đột nhiên bị hất

tung ra, một thân ảnh bay vọt ra như một bóng ma.

Hai gã hộ vệ cảnh giới phương hướng đó lập tức phát hiện thấy dị thường, khẩn

cấp rút vũ khí ra, đồng thời lớn tiếng cảnh báo, “Địch…”

Hai chữ “Địch tập” còn chưa nói ra hết, những người tại hiện trường đã khựng

lại giống như hóa đá, ngay cả âm thanh cũng không thể phát ra, chiếc xe cũng

bất động tại chỗ.

Người nhìn thấy địch nhân tập kích, và những người vừa mới quay đầu nhìn tới

đều không thể nhúc nhích được nữa, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, nhận ra được

người tập kích có tu vi đáng sợ.

Ở trong khoang xe, mặc dù không nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng Tương

Hải Hoa cũng nhận ra có điều gì đó không ổn. Cô ta vừa mới quay đầu lại liền

bị một áp lực cường đại siết chặt. Trùng Nhi còn chưa kịp ý thức được chuyện

gì đang xảy ra thì cũng đã không thể nhúc nhích, nàng có cảm giác hít thở

không nổi.

Trong nháy mắt, người che mặt đã vọt tới, một chân dẫm lên vai một gã hộ vệ,

tay vung lên, khoang xe tức thì sụp đổ vỡ tan, gần như không có âm thanh vỡ

vụn nào vang lên, hai người ngồi bên trong bộc lộ ra ngoài.

Mái tóc của Tương Hải Hoa và Trùng Nhi bay lên, xõa tung ra phất phới theo

mảnh vỡ khoang xe bùng nổ.

Người che mặt đánh lén dường như nhận biết Tương Hải Hoa, ánh mắt trực tiếp

bỏ qua cô ta, nhanh chóng khóa chặt Trùng Nhi với mái tóc dài lay động.

Trùng Nhi vốn có ngoại hình nữ tính, hơn nữa lúc này tóc dài tung bay, trông

càng giống nữ nhân.

Ngay vào lúc này, đôi mắt nhìn chằm chằm Trùng Nhi của người che mặt đột

nhiên mở to, nghĩ đến việc Lý Trừng Hổ thu nhận người này làm nghĩa tử, bất

chợt nghĩ tới điều gì đó, trong mắt toát ra nét khó tin, nhất thời ngây dại tại chỗ,

sững sờ ngơ ngẩn, tựa như đã quên mình đến đây làm gì.

Đột nhiên, hàng loạt tiếng sấm sét không ngừng nổ vang.

Tiếng gió rít vù vù kéo tới, gần như là đồng loạt từ xung quanh vọt tới, gần một

trăm mũi tên sắc nhọn rít gào bắn tới cùng một chỗ, mục tiêu chính là người che

mặt đánh lén kia.

Người che mặt ánh mắt lấp lóe, hai tay vung lên, pháp lực cường đại cách

không cố định gần trăm mũi tên nhọn phóng tới, hầu hết đều không thể đến gần

một trượng quanh người đối phương.

Tuy vậy, vẫn có sáu mũi tên nhọn giống như tia sét lóe lên lao tới, mạnh mẽ

xuyên thủng tầng pháp lực phòng ngự, muốn đoạt mệnh truy hồn đối phương.

Người che mặt hơi kinh, lại là Đại tiễn sư cảnh giới Thượng Huyền, ít nhất phải

có hai người.

Đại tiễn sư cảnh giới Thượng Huyền toàn lực bắn ra là có thể gây ra mối đe dọa

nhất định cho tu sĩ Cao huyền.

Thân thể người che mặt xoay tròn rất nhanh lên không trung giống như con

quay, sáu mũi tên mới vọt tới lập tức bị quét bay, lại có những âm thanh sét

đánh liên tiếp kéo tới.

Người che mặt ở trên không trung một lần nữa quay đầu lại nhìn Trùng Nhi trên

xe, không làm gì nữa nhằm vào mục tiêu, mà lóe lên lướt nhanh rời đi như một

bóng ma.

Hơn một trăm mũi tân vây công người che mặt cũng bị quét bay ngược ra ngoài,

mạnh mẽ bắn nổ không ít cây cối ở xung quanh, khiến một vùng cây cối rộng

lớn sụp đổ tan tác.

Bóng dáng người che mặt tập kích vừa mới biến mất, trong không trung lập tức

có một bóng người lướt tới, không phải ai khác, chính là Tương La Sách. Ông

ta mở to mắt lạnh lùng quét nhìn xung quanh, các hộ vệ đổ nhào nằm tan tác

dưới đất.

Phía xa xa vẫn còn âm thanh mũi tên truy bắn, đó hẳn là phương hướng hung

thủ chạy trốn, Đại tiễn sư vừa là đang truy sát, cũng là đang chỉ rõ phương

hướng truy đuổi. Tương La Sách muốn đuổi theo nhưng không dám hành động

hấp tấp, sợ trúng phải kế điệu hổ ly sơn, dù sao sự an toàn của nữ nhi mình và

Lâm Long mới là ưu tiên hàng đầu.

Ông ta chính là nghe được tiếng dây cung nổ vang như sét đánh, mới nhận ra có

chuyện đã xảy ra, nên khẩn cấp đuổi tới.

Chỉ chốc lát sau, từ phía cung thành lao tới một đám người đằng đằng sát khí,

trong số người đuổi tới đây có cả Bàng Vô Tranh.

Nhìn thấy Trùng Nhi vẫn còn ở trên xe, Bàng Vô Tranh rõ ràng có chút sửng

sốt, sau đó nhanh chóng quan sát xung quanh, chỉ nhìn thấy những bóng người

phân tán ra cảnh giới.