Sau khi gió dừng mưa nghỉ, Tương Hải Hoa hỏi thăm thủ hạ về tình hình sau
khi đối mặt với thiên tai, rồi chạy đến cung thành Hải đô, vừa để báo cáo tình
hình phía bên mình cũng là muốn tìm hiểu tình hình trên đảo từ chỗ phụ thân.
Khi cô ta đến, Tương La Sách lại đang xử lý tiêu bản một con Hải ngư, Cô ta đã
quen thuộc với điều này từ lâu, đứng ở bên cạnh nói ra tình hình của Tri Hải
các, không có vấn đề gì, chỉ có một số nơi cần phải tiến hành tu sửa.
Cô ta vừa mới nói xong, Tương La Sách còn chưa nói một câu nào, liền có
người đưa tới một bức thư.
Nghe nói là thư của Bàng Vô Tranh, Tương La Sách có phần ngạc nhiên, nhìn
ra ngoài, thấy bầu trời vẫn còn chưa hoàn toàn trong xanh, cất tiếng lẩm bẩm,
“Lão già đó không phải đang nghỉ ngơi trên đảo sao? Gió bão chỉ vừa mới qua,
tại sao lại đưa thư tới rồi? Đã xảy ra chuyện gì hay sao?”
Ông ta dừng lại công việc đang làm, cầm lấy bức thư mở ra xem, vừa xem khóe
miệng vừa nhếch lên một nét tươi cười, rồi phất tay ra hiệu cho thủ hạ đến đưa
thư lui ra.
Cảm thấy trong nét tươi cười của phụ thân có ẩn ý sâu xa, cô ta thử hỏi: “Bàng
tiên sinh có chuyện gì sao?”
Vừa đúng lúc xem xong, Tương La Sách thuận tay đưa bức thư cho cô ta, để nữ
nhi của mình tự xem, còn ông ta thì tiếp tục xử lý tiêu bản con hải ngư kia.
Sau khi biết rõ nội dung bức thư, Tương Hải Hoa à một tiếng, “Bàng tiên sinh
vẫn là ‘Khách sáo’ như thế, đây là muốn nịnh nọt Lâm Long a.”
Tương La Sách sửa lại, “Là Vương gia.”
Tương Hải Hoa gật đầu đồng ý, nhưng lại khinh thường nói: “Vương gia không
cần loại người lấy lòng này, Vương gia cần là người gắn bó làm chỗ dựa, cứ
luôn làm chuyện hư tình giả ý như vậy, thảo nào Vương gia một mực không
muốn để ý tới lão ta. Cũng chỉ có cha thu chút lễ của người ta mới làm bằng
hữu với loại người này. Cha còn thiếu chút lễ vật đó sao?”
Cô ta rất không thích loại người nịnh nọt như vậy.
Tương La Sách không ngừng động tác trên tay, không có phản ứng gì, chỉ nhàn
nhạt nói: “Hổ Phách hải trong mắt chúng ta không giống với Hổ Phách hải
trong mắt người khác, nghe nhiều bên mới rõ. Về phương diện này, cần phải
học hỏi thêm từ Vương gia.”
Người nào đều biết nói đạo lý, và cũng có thể hiểu, nhưng Tương Hải Hoa vẫn
bĩu môi, không đồng tình, cô ta thuận tay ném bức thư lên cái bàn ở bên cạnh,
rồi xoay người rời đi.
Giọng nói của Tương La Sách vang lên ở sau lưng cô ta, “Ngày mai Lâm Long
có đi Hổ Phách thôn không?”
Tương Hải Hoa dừng bước quay đầu lại đáp: “Con làm sao biết được. Khi nào
hắn đi, con sẽ sắp xếp người hộ tống.”
Tương La Sách: “Vậy con trở về báo cho hắn, nói là trưa mai ta thiết yến khoản
đãi hắn ở đây.”
“Con biết rồi.”
“Ngoài ra…”
Thấy phụ thân đột nhiên có vẻ do dự, Tương Hải Hoa hỏi: “Gì cơ?”
Tương La Sách cầm tiêu bản trong tay, buông tiếng thở dài, “Ngày nào con
cũng quấn lấy tên tiểu bạch kiểm đó, sẽ không có thai chứ?”
“Cha, cha đang nói bậy bạ gì vậy chứ?” Tương Hải Hoa rất hiếm có mà mặt đỏ
lên, vung tay áo bất mãn nói.
“Giữa nam nữ chỉ có chuyện đó, con cũng không phải là trẻ con, và ta cũng
không muốn can thiệp vào sở thích cá nhân của con, ta chỉ muốn nhắc nhở con
một câu, đối với tên tiểu bạch kiểm đó, con là muốn vui chơi hay thật sự muốn
ở chung với nhau, tự con phải cân nhắc cho rõ ràng, đừng có làm ra chuyện hồ
đồ.”
Tương La Sách dường như đã nói hết lời, có thể nói ra những lời như vậy là bởi
vì ông ta cảm thấy có lẽ lần này nữ nhi của mình đã thật sự động tâm.
Đối với việc này, ông ta cũng rất bất đắc dĩ, với người đã có thân phận và địa vị
như ông ta, rất nhiều chuyện khó thể nhìn bằng ánh mắt bình thường…
Khi Tương Hải Hoa đến tìm Trùng Nhi truyền lời mời tham dự tiệc trưa thì
Thanh Nha đang ở trong phòng Dữu Khánh.
Đối với việc có nên nhận lời mời ăn trưa hay không, Trùng Nhi là không muốn
đi, nàng không giỏi giao tiếp xã giao qua lại như vậy, huống chi bữa tiệc chỉ
mời một mình nàng, với tính cách của mình, nàng cũng không giỏi đưa ra quyết
định, nên nàng chỉ có thể dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của Dữu Khánh.
Tương La Sách là chủ nhà, mình đang ăn ở trên địa bàn của người ta, không cho
người ta thể diện thì không thích hợp, hơn nữa, hiện tại tạm thời bọn hắn cũng
không có chuyện gì, đồng thời rất khó tìm được cớ từ chối ở ngay dưới mí mắt
phía của người ta, ngoài ra, Dữu Khánh cũng muốn biết Tương La Sách mời
tiệc là có ý gì.
Hiện tại hắn án binh bất động là vì muốn trước tiên nhìn xem phản ứng của các
bên, vì vậy hắn đã đồng ý thay cho Trùng Nhi.
Tương Hải Hoa vừa rời đi, Thanh Nha lập tức kéo Dữu Khánh vào trong phòng
ngủ của hắn, đóng cửa lại, và cũng không quan tâm tới Tam Túc ô Tiểu Thanh,
lôi kéo Dữu Khánh đến bên cạnh Tiểu Thanh, khe khẽ hỏi nhỏ, “Chuyện như
thế nào rồi? Đã qua mấy ngày rồi, tại sao còn chưa có phản hồi gì? Ngươi
không phải là muốn ăn một mình chứ?”
Câu này có phần lấy lòng mình đo lòng ngời ta, suy bụng ta ra bụng người.
Dữu Khánh: “Ngươi suy nghĩ nhiều. Không nói chuyện khác, chỉ với mặt mũi
của Can nương, nếu tìm được bảo tàng, nàng cũng sẽ có một phần. Không phải
là ta không muốn phản hồi, mà vì phía bên Hổ phách nữ còn chưa chịu để lộ
hoàn toàn sự thật. Vì để ổn thỏa, bọn họ muốn chờ đến khi thực sự thoát thân
rồi mới nói cho chúng ta biết. Cho dù Lâm Long gần như ngày nào cũng chạy
đến đó cũng vô ích.”
Thanh Nha nửa tin nửa ngờ, “Đã công khai thông báo, ban thưởng bọn họ cho
tên người làm đó, mà bọn họ còn dám không nể mặt như thế sao? Ta nói nha,
không phải ngươi đang lừa gạt ta chứ?”
Dữu Khánh giang hai tay ra, “Lừa gạt ngươi có ích lợi gì sao? Ngươi còn nhớ
mật đạo mà chúng ta tìm kiếm lúc trước không? Ban đầu cũng nói là nơi giấu
kho báu, nhưng cuối cùng chẳng có gì cả, cũng giống như bây giờ. Ngươi còn
không nhận ra ý đồ của bọn họ sao? Trước tiên ứng phó chúng ta, không thấy
thỏ không thả ưng. Đương nhiên, trước khi chưa thể thoát thân, bọn họ có điều
lo lắng cũng là chuyện bình thường.”
Nghe nói như thế, Thanh Nha thấy cũng đúng, nếu là y đứng ở góc độ của
những Hổ phách nữ đó, có lẽ cũng sẽ làm như vậy. Y không khỏi chần chừ nói:
“Lý Trừng Hổ đến cùng là có ý gì? Nói ban thưởng những Hổ phách nữ đó cho
các ngươi, tại sao còn chậm chạp không thả? Người ở trên tay ngươi thì dễ làm
rồi.”
Dữu Khánh: “Quỷ mới biết rõ là có ý gì. Một tỷ rưỡi kia cũng không thấy có
dấu hiệu gì muốn đưa cho ta. Hiện tại ta cũng làm biếng đi đoán tâm tư của lão,
ai biết lão có nuốt lời hay không? Ai cho rằng là thật người đó là kẻ ngốc. Dựa
vào chính mình mới ổn thỏa nhất. Dù sao, ta vẫn sẽ nói Lâm Long đi nhiều
thêm mấy chuyến, suy nghĩ thêm chút biện pháp.”
Thanh Nha có phần lo lắng, “Tên người làm đó của ngươi trông có vẻ quá an
phận, sợ là không đủ cơ trí để cạy miệng những Hổ phách nữ kia.” Y sờ cằm
lầm bẩm, “Nếu như có thể nghĩ cách đưa người ra trước được thì hay. Đưa
nhiều người như vậy ra ngoài ngay dưới mí mắt của Tương La Sách, quả thực
rất không dễ…”