Đang đi qua đi lại, Bàng Vô Tranh bất chợt dừng bước, nhìn chằm chằm bà ta,
dứt khoát nói: “Theo ý của ngươi, bắt người!”
Thanh y phụ nhân: “Đáng lẽ phải như thế từ lâu rồi. Ngươi cứ hết lo lắng cái
này lại lo lắng cái kia, quá mức thận trọng. Ngươi chờ đi, ta sẽ đích thân đi một
chuyến.”
Bà ta đúng là có vẻ nói đi là đi.
“A Ngọc, việc này sao có thể tùy tiện hạ thủ cho được.” Bàng Vô Tranh vội
vàng giữ bà ta lại.
Thanh y phụ nhân đầy tự tin nói: “Ngươi yên tâm đi, ta không có ngốc như
ngươi nghĩ đâu. Với tu vi của ta, bắt tên Thám Hoa lang đó chỉ là việc dễ như
trở bàn tay. Sau khi bắt được, ta sẽ nhanh chóng trốn xuống biển rời đi. Chỉ cần
có chuẩn bị sẵn sàng, cho dù đám người Hướng Lan Huyên cũng ở Tri Hải các,
đến khi bọn họ kịp phản ứng cũng đã muộn rồi.”
Bàng Vô Tranh cau mày nói: “Nếu như một trong số mấy vị Bán Tiên đó đã đến
đây thì sao? Một khi gây ra động tĩnh, ngươi có chắc ngươi có thể chạy thoát
được không?”
Thanh y phụ nhân lập tức sửng sốt, đúng vậy, với chuyện trước mắt này, quả
thực có khả năng mấy vị Bán Tiên đó sẽ đích thân tới đây. Bà ta tức thì không
còn tự tin nữa, “Vậy ngươi nói xem chúng ta nên làm thế nào bây giờ?”
Thấy bà ta vì lo lắng mà đã bình tĩnh lại, Bàng Vô Tranh buông bà ta ra, chắp
tay sau lưng cất bước đi qua đi lại trong phòng, chăm chú suy nghĩ.
Cho đến khi cơn bão bên ngoài yếu đi một chút, lão ta mới dừng bước, xoay
người lại, chậm rãi nói: “Tên nghĩa tử kia của Lý Trừng Hổ, hai ngày nay ngày
nào cũng đến Hổ Phách thôn ngoài thành.”
Nói đến Hổ Phách thôn, nghĩ đến chuyện mà tên nghĩa tử đó của Lý Trừng Hổ
có thể đã làm với tộc nhân của mình, Thanh y phụ nhân tức thì nghiến răng
nghiến lợi nói: “Đúng vậy, sớm muộn gì ta cũng sẽ làm thịt hắn!”
Bàng Vô Tranh hừ một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Xem ra
ta cần phải đi bái phỏng Tương La Sách một lần.”
Thanh y phụ nhân kinh ngạc, hỏi: “Hắn làm sao có thể giúp ngươi làm việc
này? Dùng tiên phủ để dụ dỗ thuyết phục hắn hay sao?”
Bàng Vô Tranh: “Thuyết phục hắn sẽ quá mạo hiểm, lỡ như không thuyết phục
được thì sao? Với loại chuyện này, ngoại trừ chính bản thân mình ra, chúng ta
không thể tin người nào. Ý của ta là, Lý Trừng Hổ đã thu nghĩa tử, và nghĩa tử
của hắn lại đang ở Hổ Phách hải, ta phải đi vỗ vỗ mông ngựa, điều này phù hợp
với nhận biết của Tương La Sách về ta.”
“Làm sao?”
“Trước tiên truyền tin cho Tương La Sách, nói là ta sưu tầm được một món bảo
vật, muốn hiến cho nghĩa tử của Lý Trừng Hổ. Hỏi xem Tương La Sách thấy
thế nào. Tương La Sách chắc chắn sẽ không từ chối. Tên Lâm Long đó ngày
nào cũng đến Hổ Phách thôn. Mặc dù nó là nghĩa tử của Lý Trừng Hổ nhưng
những cao thủ hàng đầu sẽ không quá đặt nặng, gần như không có nhiều khả
năng sẽ luôn theo sát nhìn chăm chú. Cho nên ngươi có thể mai phục trong rừng
cây gần cung thành để bắt nó đi.”
Thanh y phụ nhân không hiểu, hỏi “Bắt cóc hắn làm gì? Không phải bắt tên
Thám Hoa lang kia sao? Hơn nữa, lỡ như ngày đó tên Lâm Long kia không đến
Hổ Phách thôn thì sao?”
“Cho nên ta muốn hiến bảo cho nó, nhân tiện gặp gỡ Tương La Sách một lần.
Dựa vào giao tình giữa ta với Tương La Sách, cũng như sự hiểu biết của ta về
hắn, hắn chắc chắn sẽ không để cho ta phải chạy lui chạy tới, sẽ sắp xếp để Lâm
Long tới cung thành cùng gặp mặt ta. Thậm chí ta còn có thể đoán được, hắn
đại khái sẽ lấy lí do thiết yến khoản đãi Lâm Long để mời Lâm Long đến cung
thành dự tiệc, sau đó gọi ta xuất hiện, rồi giới thiệu ta với Lâm Long, để cho ta
có cơ hội hiến bảo.
Rừng núi bao quanh ngoài cung đã là khu vực bên ngoài cấm địa, có thể ngăn
cản rất nhiều tai mắt, hơn nữa ở tại nơi đó không có bao nhiêu người chú ý tới
Lâm Long, động thủ sẽ dễ dàng hơn nhiều. Tại Tri Hải các, có quá nhiều con
mắt luôn luôn nhìn chằm chằm vào bọn hắn. Dựa vào tu vi của ngươi, hẳn là đủ
để bắt người đem đi trước khi các bên kịp phản ứng.”
Thanh y phụ nhân vẫn còn bối rối với nghi vấn lúc trước, “Tại sao lại bắt hắn?
Để cho ta giải hận hay là dùng để áp chế Thám Hoa lang?”
“A Ngọc, trong khi còn chưa rõ ràng tình huống, muốn bắt Thám Hoa lang từ
Tri Hải các đem đi sẽ rất nguy hiểm. Chỉ có dẫn dụ hắn tới trong cung thành,
chúng ta mới có thể tránh được hầu hết rủi ro. Lâm Long bị bắt cóc, Thám Hoa
lang chắc chắn sẽ không ngồi yên, ít nhất hắn sẽ đi tới cung thành để xem xét
tình hình. Nếu như có biến cố ta sẽ nghĩ cách xử lý.
Sau khi bắt được Lâm Long, ngươi lập tức theo mật đạo lẻn vào trong cung
thành rồi âm thầm chờ đợi, một khi Thám Hoa lang xuất hiện, ta sẽ có cách
sáng tạo cơ hội cho ngươi động thủ. Với tu vi của ngươi, dư sức để nghiền ép
hắn, và có thể lặng yên không một tiếng động đưa Thám Hoa lang rời đi theo
mật đạo. Chờ đến khi các bên kịp phản ứng lại thì đã muộn. Cho dù chí tôn Bán
Tiên tới cũng vô ích, ngươi đã đi xa từ lâu.”
Nghe đến đây, Thanh y phụ nhân mới bừng tỉnh hiểu ra, vỗ tay tán thưởng:
“Phương pháp này rất tuyệt diệu, vừa có thể bắt người, còn có thể…” Đột nhiên
bà ta có phần ngập ngừng, “Ngươi có thể rũ sạch hiềm nghi không? Có khiến
ngươi bị nghi ngờ chút nào hay không.”
“Cho dù lúc đó không bị nghi ngờ, về sau cũng không thể thoát được, ai bảo lúc
đó ta có mặt tại hiện trường. Điều này không có liên quan gì đến việc ta có khả
năng gây án hoặc là có chứng cứ gì hay không. Mấy thế lực lớn đó, vì để duy trì
trật tự, bình thường sẽ thực hiện theo các quy tắc, nhưng một khi thật sự chạm
đến lợi ích của bọn họ, với loại người như chúng ta, bọn họ chỉ làm điệu bộ, còn
khi hành động sẽ không có chút đắn đo nào. Bất kể ngươi có tuân theo quy củ
hay không, bọn họ thà rằng bắt sai cũng sẽ không bỏ sót. Ngươi cho rằng chúng
ta còn có thể tiếp tục ẩn cư tại trong thôn trang này hay sao?
Cho nên, không ra tay thì thôi, chỉ cần vừa động thủ thì đừng nên suy nghĩ đến
việc sau đó mình có bị nghi ngờ hay không. Ta đại khái cũng sẽ bỏ chạy bằng
địa đạo. Nói thật, nếu không phải biết rõ nơi bọn họ giày vò quả thực có liên
quan đến lối vào tiên phủ, nếu không phải đã xác định được vị Thám Hoa lang
đó không phải ngẫu nhiên đến đây, ta cũng không dám mạo hiểm được ăn cả
ngã về không làm ra chuyện này.”
Dứt lời, lão ta đi tới một bên, ngồi xổm xuống mở một ngăn tủ ra, lấy ra một
chiếc hộp đặt lên trên bàn. Khi chiếc hộp được mở ra, bên trong lấp loáng tỏa ra
kim quang nhàn nhạt, có một viên trân châu màu vàng kim to như nắm tay đặt
trên lớp đệm lót, quầng sáng chói lọi lóa mắt.
Thứ này trước đây bọn họ vô tình phát hiện ra tại trong vùng biển này. Chính
bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy viên châu thứ hai nào có màu sắc rực rỡ và
kích cỡ to như vậy, quả nhiên là trân bảo.
Thanh y phụ nhân đã hiểu rồi, đây là bảo vật chuẩn bị tặng cho nghĩa tử của Lý
Trừng Hổ.