Bán Tiên

Chương 1322: Quyết đoán (1)




Bọn hắn trở về còn chưa ngồi nóng mông, Hướng Lan Huyên đã phái người

đến, nói dễ nghe là mời Dữu Khánh đi uống trà.

Nghe có vẻ không giống là việc mà nữ nhân đó có thể làm, Dữu Khánh không

muốn đi, nhưng hắn có thể từ chối được sao? Hiển nhiên là không thể, vì vậy

hắn đành phải cắn răng đi gặp.

Khi đi đến căn phòng vốn thuộc về Các chủ của Tri Hải các, Dữu Khánh không

chú ý rằng hôm nay Hướng Lan Huyên đã cẩn thận trang điểm qua. Trên thực

tế, các nam nhân thông thường cũng không quá chú ý đến chuyện này, hắn chỉ

phát hiện thấy hôm nay Hướng Lan Huyên không có bá đạo như bình thường,

đúng là mời hắn uống trà, còn đích thân châm trà rót nước, khiến cho Dữu

Khánh có phần thụ sủng nhược kinh.

Sau nhiều lần liên tục cảm tạ, hắn cảm thấy có chút lúng túng, nhịn không được

chủ động mở miệng nói: “Có việc gì phân phó, Đại hành tẩu cứ việc nói ra là

được.”

Ngụ ý là không cần phải khách khí như vậy.

Hướng Lan Huyên nâng cốc lên môi, chậm chạp không uống, híp mắt, hít nhẹ

một hơi ngửi một hồi rồi mới nói: “Phế tích mà Thanh Nha tìm được dưới đáy

biển đó hẳn là rất cổ xưa. Ta đã đến hỏi thăm người của Hổ Phách tộc, bọn họ

tựa hồ cũng không biết nó có từ lúc nào, hoặc nói cách khác là bọn họ căn bản

không biết có phế tích như vậy, có thể tưởng tượng nó cổ xưa như thế nào.”

Nàng có vẻ như chỉ đơn giản đang nói ra một chuyện vô cùng bình thường. Vì

sao lại nói ra chuyện đó vào lúc này? Trong lòng Dữu Khánh biết rõ ràng, đối

phương biết quá nhiều, có một số việc có thể suy đoán ra được, hắn hơi chút cân

nhắc, sau đó trả lời: “Lối vào Cự Linh phủ có khả năng ở khu vực đó.”

Trong số những thế lực lớn, nàng là người đầu tiên biết được Dữu Khánh đến

đây để tìm tiên phủ, cho dù đã có suy đoán từ trước nhưng nàng vẫn bộc lộ rõ

sự kinh ngạc, hỏi: “Có chắc chắn không?”

Dữu Khánh nói: “Ngươi đã biết phương pháp mà Cửu vĩ hồ chuẩn bị để mở ra

Cự Linh phủ, vẫn cần phải dùng đến biện pháp đó thử một lần mới biết được kết

quả cuối cùng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc hẳn là ở nơi đó.”

Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý nhưng Hướng Lan Huyên vẫn hít một hơi thật

sâu, sau đó chậc chậc mấy tiếng, nhấp một ngụm nước trà rồi khẽ lắc đầu nói:

“Ở một nơi phức tạp như thế, trước ánh mắt nhiều người nhìn chằm chằm như

vậy, cũng không thấy ngươi có hành động gì, hầu hết thời gian chỉ ở lì trong

phòng, nhưng chỉ với một chút manh mối như vậy, ngươi lại có thể tìm ra vị trí

đại khái nhanh như thế. Ngươi thật sự rất có năng lực a.”

Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt đối phương, có vẻ đây là một lời tán thưởng xuất

phát từ đáy lòng.

Dữu Khánh cười khổ, “Bất đắc dĩ mà thôi.”

Hướng Lan Huyên: “Nếu nói như thế, Thanh Nha quả thực là đang tìm kiếm

tiên phủ giúp ngươi?”

Dữu Khánh nâng cốc trà nhấp một ngụm, “Coi như vậy đi.”

Hướng Lan Huyên hiếu kỳ nói: “Vậy thì thật kỳ quái! Thanh Nha lấy dũng khí

từ đâu mà dám giúp ngươi làm việc này, chán sống rồi sao? Một khi tiên phủ

mở ra, người của Thiên Lưu sơn nhất định cũng sẽ xông vào theo, cho dù hắn

có tiến vào tiên phủ hay không, Thiên Lưu sơn có thể buông tha cho hắn mới là

lạ. Lẽ nào hắn không nghĩ đến số phận của mình? Trừ khi trước đó hắn đã thông

báo cho Thiên Lưu sơn biết mình đang tìm kiếm tiên phủ.

Nhưng theo sự quan sát của ta, Thiên Lưu sơn không giống như đã biết được

tình hình. Nếu thật sự biết được, lực lượng mò kim đáy bể của Thanh Nha lúc

trước sẽ không mỏng manh như vậy. Sô Vũ hoặc cấp cao của Thiên Lưu sơn

đích thân tiếp xúc với ngươi cũng là điều khó tránh khỏi, nhất định cần phải gặp

trực tiếp ngươi để xác nhận tình hình. Chẳng lẽ ngươi đã bí mật tiếp xúc với Sô

Vũ ở ngoài tầm mắt của chúng ta?”

Nàng đưa ra một mớ nghi vấn, nhưng câu trả lời của Dữu Khánh lại rất đơn

giản, “Thanh Nha không biết mình đang tìm tiên phủ.”

Chậm rãi nâng chén lên trước môi, Hướng Lan Huyên khựng lại, ngước mắt

nhìn chằm chằm vào hắn, “Không biết? Vậy tại sao hắn lại chịu khó như thế?”

Câu trả lời của Dữu Khánh vẫn rất đơn giản, “Ta nói ta đang tìm kho báu của

Hổ Phách tộc, muốn hợp tác với hắn, nhưng hắn lại muốn ăn một mình, bỏ ta ra,

lén lút tìm một mình.”

Hướng Lan Huyên lại lần nữa không nói nên lời, rất nhanh liền hiểu rõ nguyên

nhân đại khái trong chuyện đó. Sau đó nàng không cầm yên được cốc trà trong

tay, cười run cả người, nước bắn tung tóe, “Ha ha ha ha, ngươi tên này, thực sự

quá cay độc. Ta luôn tự hỏi vì sao ngươi có thể yên ổn đóng cửa ở trong phòng,

thì ra đã có người làm thay. Sau này, Sô Vũ nhất định lột da hắn.”

Về vấn đề này, Dữu Khánh không muốn giải thích cái gì, chỉ im lặng uống trà.

Sau một lúc cười đã đời, Hướng Lan Huyên bình tĩnh lại, chợt hỏi: “Nếu thật sự

tìm được, ngươi xác định phải đi vào sao?”

Dữu Khánh suy nghĩ một chút, hỏi: “Ngươi có đi vào không?”

Hướng Lan Huyên hỏi ngược lại: “Ngươi hi vọng ta đi vào sao?”

Cả hai người đều rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau, Hướng Lan Huyên phá vỡ

sự yên lặng, nói: “Địa sư đã đến Hổ Phách hải, hắn càng cảm thấy hứng thú đối

với người thần bí nhét tờ giấy kia. Vị kia của Thiên Lưu sơn hẳn là đã đến trước

một bước.”

Dữu Khánh hơi kinh ngạc, “Tại trong Tri Hải các?”

Hướng Lan Huyên lắc đầu, “Không biết ở đâu, từ tốc độ liên lạc và phản hồi,

chứng tỏ người đang ở vùng này. Ta cũng không tiện vận dụng nhân thủ đi thăm

dò vị trí của hắn. Năng lực phát hiện của bọn họ không phải bình thường. Phía

bên ngươi cần phải hành động cẩn thận hơn. Phía bên Địa Mẫu thì có chút quái

lạ, đến nay vẫn ở tại kinh thành Cẩm quốc, còn chưa có dấu hiệu rời đi, cảm

giác có chút không bình thường.”

Dữu Khánh như có điều suy nghĩ, đoán rằng bên đó hẳn là sẽ động thủ với Mai

Tang Hải.

Một bên khác, Thanh Nha cũng phái người để mắt tới nhất cử nhất động của

đám người bên Dữu Khánh…

Hổ Phách hải đổ mưa, thiên địa sắc biến, cuồng phong bão táp.

Biển động gió lớn khiến việc gửi nhận tin tức không thuận tiện, nhưng những

thông tin liên quan vẫn được chuyển đến Tê Lan tiểu trúc trên đảo kịp thời.

Tiếng gió thổi vù vù tựa như muốn thổi tung nóc nhà, ở trong phòng, Bàng Vô

Tranh đưa thông tin mình đã xem qua cho Thanh y phụ nhân, sau đó nhắm mắt

lẩm bẩm, “Trên biển sóng lớn, sẽ không có người nhân cơ hội này đề hành động

chứ?”

Đang xem thông tin trong tay, Thanh y phụ nhân thuận miệng trả lời: “Dưới đáy

biển vẫn luôn có người trông chừng, nếu có tình huống gì sẽ kịp thời báo cáo.”

Sau khi xem hết nội dung trên tay, bà ta quay đầu nhìn sang Bàng Vô Tranh,

“Thanh Nha và vị Thám Hoa lang đó đến cùng đang làm trò gì? Tại sao lại hoàn

toàn không còn động tĩnh gì nữa?”

Bàng Vô Tranh lẩm bẩm nói: “Bọn hắn vẫn không có dấu hiệu rời đi. Nếu

không phải là sự yên tĩnh trước cơn dông bão thì là vì có quá nhiều ánh mắt

đang nhìn chằm chằm nên chuyển sang hành động bí mật, mà chúng ta lại hoàn

toàn không biết gì cả, điều này thật không tốt. Sau nhiều năm trông chừng như

vậy, chúng ta thật sự phải thất bại trong gang tấc sao?”

Thanh y phụ nhân bĩu môi nói: “Theo ta thấy, trực tiếp bắt người về, cạy miệng

hắn ra, mọi việc lập tức sẽ rõ ràng.”

Bàng Vô Tranh khẽ gật đầu, “Sau khi vị Thám Hoa lang đó tới một lần, nhóm

người Thanh Nha liền lập tức rút khỏi. Xem ra, vị Thám Hoa lang đó mới thực

sự là mấu chốt. Bộp!” Hai tay lão ta bất chợt vỗ lên tay vịn ghế, đột nhiên đứng

lên.

Thanh y phụ nhân bị phản ứng của lão ta làm giật nảy mình.