Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết ngoi lên mặt biển theo sát phía sau, Thanh Nha
phá nước lao lên lại chưa vừa lòng, y đưa tay đẩy hai người ra, áp sát đến bên
cạnh Dữu Khánh, nhìn chằm chằm vào mặt Dữu Khánh, sắc mặt âm trầm hỏi:
“Thám Hoa lang, chuyện kho báu đó, ngươi không phải đùa giỡn ta chứ?”
Dữu Khánh kỳ quái hỏi: “Ngươi cảm thấy có cần phải lấy việc này ra đùa giỡn
sao?”
Thanh Nha nói:
“Nhưng vì sao ta càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp? Ngươi rời đi vội
vàng như thế, ta thấy ngươi dường như không có hứng thú gì với kho báu đó.
Hơn nữa, vừa rồi, theo ta quan sát, ngươi hình như hoàn toàn không có biểu
hiện nào muốn tìm kho báu.”
Dữu Khánh cười hắc hắc vui vẻ, bộ dạng có vẻ kỳ quái với nghi vấn của Thanh
Nha, “Thanh gia, ngươi làm sao biết được ta không bỏ công sức vì chuyện kho
báu chứ? Ta vì sao phải để cho ngươi biết được những gì ta đã âm thầm làm ra?
Ngươi cho rằng Lý Trừng Hổ có thể vô duyên vô cớ ban thưởng những Hổ
phách nữ đó cho nghĩa tử của ông ta sao? Phía sau tất cả những điều này đều
phải bỏ công bỏ sức, ngươi có hiểu hay không?”
Thanh Nha thoáng sửng sốt một chút rồi ngay lập tức như bừng tỉnh hiểu ra,
chuyện kho báu chính là do Hổ phách nữ tiết lộ, nói cách khác, những Hổ phách
nữ đó biết rõ nhất về kho báu. Lúc trước y vẫn luôn thắc mắc vì sao Lý Trừng
Hổ lại đột nhiên ban Hổ phách nữ cho nghĩa tử, thì ra là vì cẩu Thám Hoa giở
trò quỷ ở sau lưng.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, nghi hoặc vương vấn trong lòng tức thì tiêu tan, y
chậc chậc ra tiếng nói: “Ta tự hỏi lúc trước vì sao ngươi không có động tác gì
với việc tìm kho báu, thì ra là đang thầm lén dùng biện pháp này. Ý của ngươi
là, trở về tìm những Hổ phách nữ đó để tìm hiểu tình hình?”
Hay a! Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết quay nhìn nhau, nhận ra rằng cuối cùng
cũng phải cần đến bộ não đưa hấu của lão Thập Ngũ, ngay cả việc này cũng có
thể vo nó vào đây, hợp tình hợp lý như thật vậy, nếu là bọn họ khẳng định
không nghĩ ra được.
Dữu Khánh vẻ mặt khinh thường nói: “Thanh gia, ta không giống các ngươi, ta
là người đi học, ta sẽ không làm việc ngu ngốc kiểu mò kim đáy biển, ta tự có
cách của ta. Biện pháp của ta đã được nói rõ ràng với ngươi ngay từ đầu. Lúc
đầu ta đã nói ngươi hỗ trợ ta cứu những Hổ phách nữ đó ra, chỉ là ngươi hàm
hàm hồ hồ không muốn làm như vậy.”
Đối với điều này, Thanh Nha cũng chỉ có thể tiếp tục hàm hàm hồ hồ, y lấy một
củ đậu phộng ra bóc ăn, nghĩ thầm, quỷ mới biết rõ có tìm được Cổ Thai khư
cũng chỉ phí công.
Trải qua một lần này, y phát hiện thấy những Hổ phách nữ đó cũng không có
ngốc, chắc hẳn đã chừa lại một tay.
Nghĩ lại thấy cũng đúng, người ta bị vây khốn trong nhà tù, ngươi chưa giúp
người ta thoát thân, vì sao người ta phải giũ ra gốc gác nhà mình cho ngươi
biết?
Quả thực là mình đã suy nghĩ quá đẹp, quá háo hức đoạt được, ngẫm lại, cẩu
Thám Hoa trầm ổn hơn mình nhiều, mưu người trước khi mưu sự, trước tiên ổn
định đường lui cho mình, cũng không biết hắn dùng biện pháp gì, vậy mà có thể
để cho Lý Trừng Hổ nhả những Hổ phách nữ đó ra, ban cho tên người làm kia.
Bây giờ thông tin ban thưởng đã đưa ra, họ cũng không cần tái tiếp khách nữa,
có thể tưởng tượng ra được thái độ của những Hổ phách nữ đó đối với cẩu
Thám Hoa và cũng có thể tưởng tượng được sẽ giao tiếp với nhau như thế nào.
Thanh Nha đã tìm ra lí do mình không tìm được kho báu, y lại tiếp tục lấy cớ
nói: “Không phải là ta không muốn cứu, bọn họ nằm trong sự khống chế của Lý
Trừng Hổ, đâu có dễ cứu như vậy. Vẫn là tài tử đệ nhất thiên hạ nhà ngươi có
biện pháp. Ta tâm phục khẩu phục.”
Dữu Khánh không có ý định để cho y dễ dàng lừa gạt, hắn nhìn chằm chằm
động tác nhét hạt đậu phộng vào trong miệng của y, nhíu mày nói: “Ta nói nha
Thanh gia, nhìn tình trạng hiện trường như vậy, thật sự là mới tìm được sao?
Không phải là ngươi muốn ăn một mình, len lén tìm kho báu sau lưng chúng ta
đó chứ?”
Thanh Nha lập tức trừng mắt phủ nhận, “Ta đi ra lăn lộn giang hồ, chú ý chính
là nghĩa khí. Ngươi đừng có lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Tình huống
hiện trường như vậy, trước ánh mắt nhiều người nhìn chằm chằm như thế, ngươi
cảm thấy ta có thể ăn mảnh được sao? Được rồi, ngươi không nên suy nghĩ
nhiều, gây ra hiểu lầm thì không hay ho gì cả. Trước tiên trở về tìm những Hổ
phách nữ đó hỏi xem rồi nói tiếp. Bên ta sẽ xuất lực khiểm chứng thông tin giúp
ngươi.”
Tiếp đó y quay đầu lại phất tay với phía sau, hét lên: “Quay thuyền lại, trở về.
Mọi người rút hết đi.”
Nếu Hổ phách nữ đã có giữ lại, y cảm thấy phía bên mình cũng không cần phải
ở lại nơi đây.
Vì vậy, những con thuyền phía bên này lần lượt xuất phát, lũ lượt cưỡi sóng
vượt gió theo cùng một hướng rời đi.
Đám người Long Hành Vân ngoi lên mặt biển, thấy vậy lại đuổi theo.
Không bao lâu sau, đột nhiên có rất nhiều người từ dưới mặt biển lũ lượt ngoi
lên, tất cả đều có vẻ há hốc mồm, không biết người của Thanh Nha giày vò thật
nhiều ngày như vậy lại đột nhiên rút hết đi là có ý gì.
Bây giờ tình thế bọn họ phải đối mặt là có nên ở lại hay không…
Sau khi trở về phòng của mình trong Tri Hải các, Trùng Nhi nhìn thấy bọn hắn
an toàn trở về thì thở phào nhẹ nhõm.
Nam Trúc lôi kéo Dữu Khánh nhỏ giọng hỏi thầm, “Lão Thập Ngũ, có phải là
chúng ta đã tìm được lối vào hay không?”
Đối với bọn hắn, những người biết rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ cần nhìn thấy
hành động quan sát của Dữu Khánh dưới đáy biển là có thể hiểu được.
Trùng Nhi và Bách Lý Tâm kinh ngạc, chỉ đơn giản như vậy liền tìm được lối
vào tiên phủ sao?
Dữu Khánh khẽ lắc đầu, “Nếu như hình ảnh điêu khắc trên tường không có vấn
đề gì, hẳn là đã tìm được rồi. Hiện tại, chỉ sợ những hình ảnh đó chỉ là hình thức
được tạo ra để lắp ráp lại cho có nội dung. Là cái trước hay là cái sau, còn cần
chúng ta mang đồ tới hiện trường đích thân xác minh.”
Hai người Nam, Mục đương nhiên biết rõ cần mang đồ gì đến đó để xác minh.
Nam Trúc hỏi: “Lúc nào đi, hôm nay sao?”
Dữu Khánh: “Quá nhanh sẽ không lừa gạt được phía bên Thanh Nha, ít nhất
phải để cho Trùng Nhi đi Hổ Phách thôn hai chuyến. Dù sao, bây giờ Trùng Nhi
đã có thể đến đó bất cứ lúc nào. Việc còn lại chính là thuận tiện quan sát thái độ
của các bên. Nếu như vấn đề không lớn, vậy thì trực tiếp ẫn theo người của Tam
Tiên bảo cùng đi…”
Nói đến đây, hắn hơi lộ vẻ trầm ngâm, chính hắn cũng không biết đến lúc đó sẽ
có bao nhiêu người đi theo.
Lí do hắn chưa vội đến đó cũng là muốn để cho các thế lực có nhiều chút thời
gian phản ứng. Ý nghĩ của hắn là, căn cứ vào kinh nghiệm dĩ vãng, số người đi
vào càng nhiều càng tốt, lực lượng càng lớn càng an toàn. Cho dù tiến vào đó
chỉ là một đám heo, khi gặp phải nguy hiểm thì cũng có thể phân tán một phần
nguy cơ bị truy sát.
Ý nghĩ này có phần ích kỷ, nhưng hắn không có chút nào không nỡ, hắn cho
rằng đó đều là bọn họ tự tìm, bao gồm cả chính bọn hắn, nếu bị chết cũng đáng
đời.
Hắn quay lại nói với Trùng Nhi: “Trùng Nhi, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày
ngươi đến Hổ Phách thôn thăm những Hổ phách nữ đó một lần.”