Thuyền dừng lại trên biển, tụ tập cùng với mấy chiếc thuyền đang neo đậu ở đó.
Dữu Khánh nhìn những người trên con thuyền đi theo ở phía sau, đó là nhóm
người Long Hành Vân, bọn họ không chút nào che giấu, công khai bám theo
không buông.
Trên đường đi, Thanh Nha cũng có hỏi Dữu Khánh đã xảy ra chuyện gì, được
biết bọn họ đến đây vì tiên phủ, ngoại trừ lắc đầu cảm thán ra, y cũng không thể
nói thêm được gì. Đối với người được Đại thánh Thiên Lưu sơn xem là vãn bối
như Long Hành Vân, y cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể mặc kệ.
Đối với việc này, Dữu Khánh không có phản ứng gì, biển không phải là hồ nước
của nhà hắn, hắn không có quyền can thiệp vào chuyện đi đứng của người ta.
Hắn nhìn những khuôn mặt trên các con thuyền khác ở gần đây, chắc hẳn đều là
thủ hạ của Thanh Nha. Sau đó hắn nhìn ra biển rộng bao la xung quanh, ánh mắt
tập trung vào một hòn đảo ở khá xa. Sau một lúc quan sát hiện trường, hắn mới
quay đầu lại hỏi Thanh Nha, “Bậc cấp lớn ở đâu, đưa ta đi xem đi.”
Hắn cũng rất mong đợi và nóng lòng muốn nhìn thấy nó.
Đối với Thanh Nha mà nói, hắn nóng lòng là được rồi, như vậy mới không có
vấn đề, y vẫy tay, “Ở dưới này, đi theo ta.”
Hai người lần lượt ào ào nhảy xuống nước, phàn lớn người trên thuyền cũng
nhảy xuống theo, tạo ra những bong bóng khí và nhanh chóng lặn xuống đáy
biển.
Đám người Long Hành Vân nhìn nhau, sau đó cũng nhanh chóng nhảy xuống
biển đi theo, thể hiện rõ sẽ bám chặt lấy Dữu Khánh không buông, đây cũng là
mục đích đến Hổ Phách Hải.
Ánh sáng loang loáng dần dần mờ đi, một nhóm bóng người lần lượt đáp xuống
trên bậc cấp của ngọn núi phế tích.
Xác thực đây là một cầu thang rất lớn, mỗi một bậc đều cao hơn thân người.
Mặt nước phía trên loang loáng ánh sáng, ánh sáng dao động, xung quanh u tối
mờ ảo, kết hợp với phế tích cổ xưa tĩnh mịch nơi đây khiến người ta có cảm
giác hoang vắng quỷ dị, xung quanh có nhiều loài cá to to nhỏ nhỏ linh hoạt
sống động, và còn có những Hải yêu kích thước to lớn đi theo Thanh Nha bơi
lượn vây quanh.
Dữu Khánh ngồi xổm xuống sờ sờ lên bậc cấp cổ xưa, sau khi tự tay mình kiểm
tra, xác nhận đây không phải giả tạo, hắn thầm thấy vui mừng, hắn chỉ định thử
xem mà thôi, không ngờ tới thực sự đã bị tên địa đầu xà này tìm được.
Căn cứ vào những dấu vết còn sót lại tại hiện trường, có thể thấy được, những
bậc cấp cổ xưa này lúc trước đã bị vùi lấp, nhưng không biết bằng cách nào đó
đã được bọn họ moi ra.
Với tình trạng như vậy, nếu là hắn đi tìm, sợ rằng không biết phải tìm đến ngày
tháng năm nào.
Quan sát xung quanh một lúc, hắn nhẹ nhàng bơi lên trên, bơi đến một bậc cấp
vẫn còn được cố định tại trên thân chính của ngọn núi, hắn đứng trên bậc cấp và
xoay người nhìn thẳng ra phía trước cầu thang, căn cứ vào những hình ảnh được
khắc trên tường của cung điện dưới lòng đất, cầu thang to lớn này được làm ra
để tiếp đón cự nhân, đối diện với lối ra vào tiên phủ.
Nói cách khác, hướng hắn đang nhìn lúc này chính là nhìn tới vị trí cổng vào
tiên phủ, trừ khi hình ảnh trên tường được sáng tạo ra chỉ vì để có nội dung, nếu
không, đại khái sẽ không khác biệt lắm, nhiều nhất là vị trí lối vào có sai lệch
một chút về hai bên, và như vậy, chỉ cần phương hướng đại khái không sai, đi
qua đi lại thử mấy lần là có thể giải quyết được vấn đề sai lệch vị trí.
Sau khi đã xác định được phương vị, hắn nhìn khung cảnh xung quanh dưới
nước, ghi nhớ đặc điểm địa hình và hoàn cảnh đáy biển để làm mốc, tăng thêm
một tầng bảo đảm.
Thanh Nha đến gần hắn, hỏi: “Ngươi đang nhìn cái gì vậy?”
Dữu Khánh lấy cớ hỏi: “Nơi đó tại sao lại có lỗ thủng vậy?” Hắn cố ý tùy tiện
chỉ tối một lỗ thủng xuyên qua bậc cấp.
Thanh Nha nhìn tới, sửng sốt, đó hẳn là lỗ thủng bên bọn họ đào ra để thăm dò.
Y còn đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào thì Dữu Khánh Thanh đã tò mò
đi đến đó. Hắn vừa mới đến cửa hang, còn chưa kịp xem xét gì thì đã phải khẩn
cấp quay người tránh né, bởi vì đột nhiên có một người từ bên trong chui ra.
Người đó quan sát đám người bọn hắn một cái, rồi cắm đầu cắm cổ bỏ đi.
Lúc đầu, Dữu Khánh còn tưởng rằng đó là người của Thanh Nha, nhưng sau khi
đi kiểm tra mấy vòng, phát hiện thấy trên núi có không ít hang động tương tự,
còn có không ít người ra ra vào vào những hang động đó, rõ ràng là đang tìm
kiếm cái gì đó. Hắn nghi ngờ có thể có liên quan tới tiên phủ, nên cũng chui vào
xem thử.
Không xem không biết, xem rồi mới biết có thật nhiều đường hầm đào xuyên
qua thân núi, còn có một điều có thể khẳng định, những đường hầm này rõ ràng
đều mới được đào ra. Sau khi nhận ra điều này, hắn lập tức hiểu được có chuyện
gì xảy ra, phát hiện thấy tên địa đầu xà này da mặt thực sự dày, đã như vậy còn
không biết xấu hổ gọi hắn đến xem.
Nhưng điều này cũng không nằm ngoài dự đoán, nếu không phải vì tìm kiếm
khắp nơi vẫn không tìm được gì, y làm sao có thể đến tìm hắn.
Thanh Nha vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn, cũng luôn tập trung quan sát phản
ứng của, để xem hắn có thể phát hiện manh mối gì về kho báu hay không. Khi
nhìn thấy hắn rõ ràng có biểu hiện nghi ngờ về những đường hầm này, chính y
cũng có chút xấu hổ.
Sau khi lại chui ra khỏi một con đường hầm, Dữu Khánh đã biết rõ còn cố ý
hỏi, “Thanh gia, vì sao nơi này có nhiều đường hầm xuyên qua thân núi như
vậy?”
Trải qua một hồi suy nghĩ, Thanh Nha đã tìm được lí do để giải thích, y hất hất
cằm ra phía ngoài, “Ừm, chắc hẳn là do đám người lang thang khắp nơi đó đào
ra.”
Dữu Khánh hơi giật mình, “Những người đó không phải người của ngươi ư?”
Thanh Nha: “Ta làm gì có nhiều người như vậy. Quỷ mới biết đám người đó là
ai. Lúc đầu ta còn có thể không cho họ đến gần, về sau càng ngày càng nhiều, ta
thế đơn lực bạc, chỉ có thể để mặc bọn họ.”
Dữu Khánh không nói nên lời, chắc hẳn đó là đám yêu ma quỷ quái bị thu hút
tới đây và người của các thế lực lớn kia, còn phía bên hắn, thực sự không phái
bất kỳ ai đến nơi này, lí do rất đơn giản, hắn không muốn để cho Thanh Nha
biết được hắn đã biết đối phương đang lén lút tìm kho báu. Hắn không nghĩ tới
các bên khác lại không kiêng nể gì cả như thế.
Càng là như vậy, hắn càng cảm thấy lúc trước mình thay đổi quyết định là đúng
đắn.
“Ai! Được rồi, đi thôi.” Dữu Khánh buông tiếng thở dài, phất tay ra hiệu cho
mọi người rời đi.
Hắn vừa định bơi lên trên thì lập tức bị Thanh Nha kéo lại, Thanh Nha kinh
nghi hỏi: “Ngươi đi đâu vậy? Đã tìm được Cổ thai khư rồi, ngươi không tìm
kho báu nữa sao?”
Tìm cái rắm, Dữu Khánh đã tìm được thứ mình muốn tìm, hắn chỉ chỉ xung
quanh, “Còn cần tìm nữa sao? Nơi này đã bị đám khốn khiếp đó đào thành cái
sàng rồi, nếu thật sự có kho báu, còn có thể giấu được ư?”
Nói xong lời này, hắn hất tay Thanh Nha ra, tung người nhảy lên, nhanh chóng
ngoi lên trên, rất nhanh liền chui ra khỏi mặt biển, phi thân trở về trên thuyền.