Tại kinh thành Cẩm quốc, cuộc sống kinh doanh của người dân vẫn như cũ với
các quầy hàng buôn bán nhỏ, các tửu quán cửa tiệm, người qua người lại nhộn
nhịp, nhưng người dân bình thường không biết rằng, đằng sau sự bình tĩnh đó
đã nổi lên sóng to gió lớn, toàn độ triều đình, các phủ nha đều hoang mang lo
sợ.
Mai phủ, cũng là phủ Hữu Thừa tướng phủ hiện nay, người gác cổng bình
thường đã được thay thế bằng mấy người áo xám trông coi, toàn bộ trong ngoài
Mai phủ đều bị rất nhiều người áo xám canh giữ.
Người của Ty Nam phủ đã bỏ qua triều đình, trực tiếp bao vây Mai phủ. Sáng
sớm, Hữu Thừa tướng Mai Tang Hải chuẩn bị thượng triều nhưng lại bị chặn lại
ở trong phủ. Bất kỳ người nào trong Mai phủ đều không được ra ngoài, vua và
dân chấn động.
Rất nhiều người đều muốn biết đã xảy ra chuyện gì, rất nhiều người đang quan
sát tình hình diễn ra.
Hầu hết người trong Mai phủ đều bị quản thúc tại trong căn phòng của mình,
bọn họ cũng không hiểu ra sao, nhưng nhìn chung, toàn bộ Mai phủ vẫn tương
đối yên tĩnh.
Trong đại sảnh, Mai Tang Hải với khuôn mặt đầy dấu vết của thời gian đã thay
triều phục ra, mặc một thân thường phục nhưng vẫn bộc lộ rõ sự cao quý, phong
thái thoải mái tự nhiên, đang ngồi trước bàn đánh cờ với người khác, khí độ
trầm ổn như có núi lở tại trước mặt cũng không biến sắc.
Một người khác có mái tóc dài buông xõa ra sau, vầng trán sáng ngời, mép tóc
tụt ra phía sau rất dữ, khuôn mặt sạch sẽ không râu, tướng mạo hiền lành, đây là
Hậu Ty tiên sinh Sở Thiên Giám của Ty Nam phủ.
Cờ qua cờ lại một hồi, nhìn thấy Mai Tang Hải do do dự dự, Sở Thiên Giám nở
nụ cười, một lời nói hai ý nghĩa: “Mai tướng, còn chưa nghĩ ra hạ cờ như thế
nào sao?”
Mai Tang Hải tiện tay hạ xuống một con cờ, “Ngươi là đang khi dễ lòng ta rối
loạn nha. Trong Ty Nam phủ, hình như ngươi không có trách nhiệm bắt người
thẩm vấn đúng không?”
Sở Thiên Giám đáp trả một con, “Ta chủ động xung phong. Ngươi và ta kết giao
nhiều năm, ta cũng nhận được không ít chỗ tốt từ ngươi. Nhìn tại phần tình cảm
trước kia, ta muốn dành cho ngươi chút thể diện. Ta biết ngươi đang chờ đợi cái
gì, vô ích thôi. Ta khuyên ngươi nên khai ra đi, nếu còn tiếp tục lề mề nữa sẽ
phải tổn thương hòa khí. Nếu như kéo dài đến khi trời tối, vậy thì thực sự sẽ rất
đen tối.”
“Khai cái gì? Ta cũng không biết Ty Nam phủ vì sao vây khốn ta, ngươi không
có hỏi ta cái gì, chỉ nói ta khai, ta phải khai thế nào?”
“Mai tướng là cột trụ của quốc gia, cũng là bộ mặt của triều đình, nếu không
xác nhận được tình huống nhất định thì sẽ không có khả năng đụng đến ngươi.
Điều gì lại khiến Ty Nam phủ trực tiếp đụng đến ngươi chứ? Cho nên, cần khai
điều gì, trong lòng Mai tướng biết rất rõ, không cần ta phải nói lời vô dụng.
Không có trực tiếp ném ngươi vào nhà tù mà chỉ đóng cửa phủ giữ ngươi là đã
cho ngươi thể diện, và cũng là để cho ngươi có đường lui. Chỉ cần ngươi chủ
động nói rõ ra mọi việc, có thể sự việc cũng sẽ dễ dàng trôi qua.”
“Ta thực sự nghĩ không ra ta phải khai điều gì. Hậu Ty tiên sinh có lòng tốt như
thế, có lẽ cũng đang chờ điều gì đó a?”
“Mai tướng, cùng tới đây canh chừng còn có hai con hổ báo đã đói khát mấy
ngày. Ngươi con đàn cháu đống, có nhiều con cái nối dõi tông đường, nhưng
mấy con súc sinh đó không biết cái gì gọi là tình cảm và cũng không biết nể
nang thân phận địa vị, nếu thật sự trở mặt, quá trình sẽ vượt quá sức tưởng
tượng của ngươi, ngươi không chịu nổi.”
Mai Tang Hải buông tiếng thở dài, “Thực sự không hiểu ra sao.”
Rồi tiếp tục ung dung hạ cờ.
Đúng vào lúc này, quản gia Khổng Thận từ bên ngoài nhanh chóng bước vào, đi
đến bên cạnh lão ta, nhìn thấy Sở Thiên Giám đang ở đây đánh cờ, y do dự
muốn nói gì đó rồi lại thôi, không có hé răng.
Sở Thiên Giám liếc nhìn thủ hạ dừng lại ngoài cửa, thấy gã khẽ gật đầu ra hiệu,
liền thản nhiên nói: “Tin tức đã tới rồi sao? Không hổ là Mai tướng quyền cao
chức trọng nhiều năm xây dựng thế lực tại kinh thành, Mai phủ đã bị Ty Nam
phủ bao vây đến như vậy rồi mà vẫn có cách lấy được tin tức từ bên ngoài. Xem
ra, bình thường Mai tướng bỏ ra không ít công sức với Ty Nam phủ a.”
Vẫn nhìn chằm chằm bàn cờ, Mai Tang Hải nhíu mày, “Ta tự hỏi vì sao không
thẩm vấn ta mà chỉ vây giữ ta ở nơi này, thì ra là muốn tạo ra cục diện chó cùng
rứt giậu, quan sát xem có người nào, động tĩnh gì xuất hiện. Xem ra lần này Ty
Nam phủ là thật sự muốn đem ta nhổ tận gốc. Khổng Thận, việc đã đến nước
này, không cần cấm kỵ, nói đi, tình hình phía bên Huyền Quốc công như thế
nào?”
Khổng Thận vẻ mặt cay đắng đáp: “Khi biết được tình hình của đại nhân, đích
thân Bệ hạ đến Ty Nam phủ, nhưng lại bị Địa Mẫu từ chối gặp gỡ. Sau khi về
cung, bệ hạ lại truyền triệu Huyền Quốc công, tuy nhiên, Huyền Quốc công cáo
ốm, án binh bất động!”
Lạch cạch, tay Mai Tang Hải run lên, quân cờ rơi xuống trên bàn cờ, cũng thu
tay lại tựa vào lưng ghế, không còn vẻ bình thản chơi cờ nữa, đã có phần thất
thố rồi.
Trong tình huống bình thường, nếu như Ty Nam phủ bỏ qua triều đình làm ra
chuyện vi phạm kỷ cương triều đình như vậy, Huyền Quốc công Ứng Tiểu
Đường tất nhiên sẽ nhảy ra đối nghịch.
Tuy rằng lão ta không phải đứng cùng phía với Ứng Tiểu Đường, nhưng hiện
nay, Ứng Tiểu Đường quả thực là chỗ dựa cuối cùng để lão ta có thể vững vàng
đối diện Ty Nam phủ.
Sau một lúc trầm mặc, lão ta thở dài yếu ớt, “Ta đã hiểu rồi, chuyện ám sát A Sĩ
Hành đã bại lộ.”
Khổng Thận trợn tròn mắt kinh ngạc.
Sở Thiên Giám đùa nghịch quân cờ trên tay, “Nói cách khác, Mai tướng đã thừa
nhận rồi. Xem ra, tiếp theo không cần phải vòng vo nữa, chúng ta đã có thể
thẳng thắn nói chuyện với nhau.”
Mai Tang Hải nhìn chằm chằm vào ông ta, “Chỉ là một tên A Sĩ Hành, cho dù
có yếu tố đệ tử của Địa Mẫu ở trong đó, nhưng dù sao A Sĩ Hành vẫn chưa chết,
lẽ ra, nhiều nhất chỉ cần cảnh cáo ta không được tiếp tục động đến hắn, Ty Nam
phủ không đáng phải hưng sư động chúng như thế.”
Sở Thiên Giám: “Ngươi nói không sai, với thân phận và địa vị của ngươi, xác
thực nên là như thế. Tất cả đều nằm trong tính toán của ngươi, thảo nào ngươi
không có sợ hãi. Chỉ là, ngươi ngàn vạn lần không nên cuốn vào chuyện của Tu
hành giới.”
“Tu hành giới cùng thế tục gắn bó cùng tồn tại. Người đã đến cấp độ như ta,
làm sao có thể không bị cuốn vào trong đó, nếu không, ngươi và ta làm sao có
khả năng cùng ngồi ở đây chơi cờ…” Đang trút ra những lời oán hận, Mai Tang
Hải đột nhiên ngẩn người, tựa hồ chợt hiểu ra chuyện gì đó, kinh ngạc hỏi: “A
Sĩ Hành thật sự đang tìm tiên phủ?”
Sở Thiên Giám sắc mặt hơi trầm xuống, “Xem ra Mai tướng đã thừa nhận tin
đồn đó là do ngươi lan truyền ra.”
Sau một lúc sửng sốt, Mai Tang Hải bỗng nhiên cười ha hả, ngửa mặt lên trời
cười to, cuồng tiếu không ngừng, tay vỗ lên bàn cờ khiến quân cờ nhảy lên lách
cách, còn có một số quân cờ đồm độp rơi xuống, “Hắn thật sự đang tìm kiếm
tiên phủ, ta vậy mà lại bị thua vì điều này, ta vậy mà lại bị thua như vậy…”
Sở Thiên Giám cắt đứt tiếng cười của lão ta, “Nếu đã nhận tội, vậy thì nói đi,
ngươi làm sao biết được hắn đang tìm kiếm tiên phủ?”
Mai Tang Hải cười đến chảy nước mắt, lắc đầu, giơ tay áo lau nước mắt, rồi thở
vắn than dài đồng thời liên tục xua tay, tựa như muốn nói rằng ngươi không nên
hỏi nữa, ta không muốn nói gì cả.
Sở Thiên Giám vẻ mặt không vui đứng lên, cất bước đi tới cửa, ra hiệu bằng
ánh mắt với người bên ngoài.
Chẳng bao lâu, một con báo ánh mắt hung dữ và một con mãnh hổ màu sắc sặc
sỡ bị buộc xích sắt lôi kéo đến bên ngoài, theo sát phía sau là hai tiểu hài tử
được người ôm đi.
Đồ buộc miệng của hai con thú được tháo ra, trong khu nhà tức thì vang lên
tiếng thú dữ gào rống, khiến cho hai tiểu hài tử sợ hãi khóc thét lên.
Ngồi ở trong phòng, sắc mặt Mai Tang Hải tái nhợt, hô hấp gấp gáp…