Về việc mình bí mật đi gặp Hoắc Lãng, chỉ cần không bị vạch trần, Thanh Nha
là sẽ không dễ dàng nói cho Sô Vũ biết tình huống có liên quan đến tổ chức sát
thủ kia.
Bao gồm cả việc tìm kiếm kho báu của Hổ Phách tộc, trước khi chưa được sự
cho phép của người đứng sau, y cũng sẽ không tiết lộ cho Sô Vũ.
Không phải Sô Vũ có quyền cao chức trọng tại Thiên Lưu sơn là có thể đại biểu
tất cả, trước mặt Đại thánh, không phải lời nói của Sô Vũ có tính quyết định
cuối cùng.
Huống chi, khi Can nương của y biết được y đang tìm kiếm kho báu tích lũy
mấy nghìn năm của Hổ Phách tộc thì cũng cảm thấy rất hứng thú. Y biết rõ Can
nương không phải là người có hứng thú đối với tiền tài, điều khiến bà ta cảm
thấy hứng thú có thể là dấu vết thời gian trong kho báu đó.
Can nương đã lên tiếng, đó chính là điều giúp y có niềm tin để mở mắt nói nói
dối ngay trước mặt Sô Vũ.
Những ngày sau đó, hầu như ngày nào Thanh Nha cũng đi một chuyến ra biển
rộng sóng biếc để xem quá trình khoan thăm dò tiến triển như thế nào.
Về phần tình cảnh hiện nay của mình, y cũng dần dần ý thức được, y nhận ra
rằng bởi vì mình qua lại với cẩu Thám Hoa, mọi người đều cho rằng y đang tìm
tiên phủ, nên có vô số yêu ma quỷ quái nhìn chằm chằm vào mình.
Y vốn rất muốn che giấu, lặng lẽ làm, nhưng mà tên khốn tung tin đồn kia lại
nói cẩu Thám Hoa đang tìm kiếm tiên phủ, khiến cho ánh mắt mọi người trong
thiên hạ đều bị thu hút đến đây, hành động khoan thăm dò tìm kiếm của bên y
lại rõ ràng ra đó, không thể tránh được bị mọi người phát hiện.
Y cũng không ngờ tới có một ngày mình lại được muôn người giới Tu hành chú
ý như vậy.
Cho dù bị ánh mắt của biết bao người trong thiên hạ nhìn chằm chằm như vậy, y
vẫn rất bình thản, bởi vì y biết rõ kẻ đứng sau muốn làm thịt cẩu Thám Hoa là
ai, y biết rõ hoàn toàn không tồn tại chuyện tìm kiếm tiên phủ gì đó, và biết là
kẻ nào đang cố ý tung tin đồn để hãm hại cẩu Thám Hoa, trong lòng y không có
gì mờ ám, y biết rằng mình không đạp lên lằn ranh đỏ đó, tự nhiên sẽ không có
việc gì, kẻ nào thích theo dõi thì cứ theo dõi đi.
Lại trôi qua mấy ngày, trong con thuyền lớn nhất trên vùng biển rộng xanh lam
này, gã thủ hạ không nhịn được cất lời lải nhải, “Thanh gia, ngài xác định thật
sự có kho báu sao? Cả ngọn núi phía dưới đã bị chúng ta đục xuyên qua mấy
chục đường rồi, không hề có dấu hiệu nào cho thấy có kho báu giấu ở đó, thậm
chí hiện tại ngay cả trong các lỗ thủng khắp nơi dưới nền đất cũng đã được
chúng ta khoan thăm dò ra xung quanh, phạm vi khoan thăm dò càng ngày càng
rộng, nếu như không có xác định được phạm vi của mục tiêu, chúng ta phải
khoan thăm dò tới khi nào chứ?”
Sắc mặt Thanh Nha có chút âm trầm, trên thực tế, mấy ngày nay sắc mặt của y
càng ngày càng không tốt, ngay cả đậu phộng nhai trong miệng cũng không còn
thấy ngon nữa.
Hàng ngày y đều đến đây lặn xuống xem, vì vậy không phải y không biết tình
hình diễn ra dưới đó.
Lúc này nghe thủ hạ nói ra một đống lời, kỳ thực là để phàn nàn, cùng với việc
hàng ngày đều tới đây ngồi thuyền lắc lư mà không được gì, cuối cùng y cũng
không nhịn được nữa, đột nhiên quát lớn: “Thông báo cho các huynh đệ dừng
lại đi!”
Gã thủ hạ ở bên cạnh kinh ngạc hỏi: “Dừng lại? Dừng ngay lập tức ư?”
“Ừ, dừng ngay lập tức.”
“Không tìm kiếm nữa sao?”
“Nói các huynh đệ tạm thời chờ đã.” Nói vừa dứt lời, Thanh Nha lập tức phi
thân bay lên, hạ xuống một chiếc thuyền khác nhỏ hơn, hét to: “Trở về.”
Hải yêu tuân lệnh, ở trong nước kéo sợi dây thay đổi phương hướng, lôi thuyền
nhỏ cưỡi sóng vượt gió lướt nhanh đi.
Lắc lư ở tại mũi thuyền, Thanh Nha vẻ mặt u ám, y vốn định tự mình tìm tới
kho báu và lấy đi, là muốn giấu Dữu Khánh để độc chiếm cho mình, đến bây
giờ kết quả thực sự vô nghĩa, nghĩ tới nghĩ lui, gã thấy vẫn phải đi tìm Dữu
Khánh hỏi xem đến cùng là chuyện gì xảy ra.
Y có phần nghi ngờ không biết mình có phải đã bị Dữu Khánh lừa gạt rồi hay
không.
Hiện tại y ở trên thuyền ngẫm nghĩ lại về mình, đã biết rõ cẩu Thám Hoa không
phải là thứ gì tốt, đã không chỉ một lần bị thiệt thòi vì hắn, tại sao còn phải tin
vào chuyện ma quỷ của hắn chứ?
Y mang theo lửa giận đầy bụng trở về Tri Hải các, hỏi thăm gã thủ hạ canh
chừng, xác định Dữu Khánh vẫn còn ở trong phòng.
Hừ, tên này trái lại tự tại, ăn uống miễn phí, ngày nào cũng trốn ở trong phòng
tu luyện, không tìm kho báu nữa sao?
Bộ dạng này hoàn toàn không giống như là đang muốn tìm kho báu, Thanh Nha
càng nghĩ càng thấy không thích hợp, càng cảm thấy mình đã bị lừa, lửa giận
trong lòng càng lớn thêm. Y đi thẳng đến căn phòng của Dữu Khánh, đến trước
cửa vào, giơ nắm đấm lên định đập cửa.
Tuy nhiên, nắm đấm vừa vung lên đã khựng lại, có một số việc cần phải đối
diện với hiện thực, sau khi cửa mở ra, đối diện với cẩu Thám Hoa, mình nên nói
như thế nào?
Nói là sau khi có được thông tin mình liền bỏ rơi cẩu Thám Hoa lại tự làm một
mình, muốn độc chiếm, nên giấu người ta lén lút đi tìm kho báu?
Kết quả không tìm được, bây giờ đến oán trách người ta ư?
Nghĩ đến đây, y chợt nhận ra rằng mình dường như không có tư cách tới đây
khởi binh vấn tội.
Sau một lúc do dự, y bỏ nắm đấm xuống, quay lại phất phất tay với mấy người
đi theo, ra hiệu cho bọn họ lùi ra một chút, tránh để người ta thấy mình như đến
đây khởi binh vấn tội, sẽ không hay.
Sau đó y mới giơ tay gõ vang cửa phòng theo cách bình thường.
Người ra mở cửa chính là Mục Ngạo Thiết, Thanh Nha không quan tâm đến y,
giống như vào nhà của chính mình, trực tiếp đẩy cả cửa và người ra, vừa vào
liền gọi to: “Thám Hoa lang, ra đi.”
Mục Ngạo Thiết thoáng nhìn những người khác ở bên ngoài, thấy không có ai
có ý định theo vào, liền đóng cửa lại.
Vừa mới lấy được một đống Nghiễm Linh đan, Dữu Khánh đang tranh thủ thời
gian rảnh rỗi để tu luyện, tự nhiên là bị tiếng gọi to làm tỉnh lại, vừa nghe tiếng
liền biết là Thanh Nha đến, không biết người này tới đây tìm mình có chuyện gì,
nhất định phải đi ra ngoài gặp mặt, vì vậy hắn đứng dậy ra khỏi phòng.
Vừa nhìn thấy nụ cười chủ động tỏ vẻ thân thiện của Thanh Nha, trong lòng
Dữu Khánh chợt động, mơ hồ nhận ra điều gì đó, lập tức khách khí chắp tay
chào: “Thanh gia.”
Khi hắn đưa tay ra hiệu mời ngồi, Thanh Nha đè tay hắn xuống, không nói
chuyện tào lao với hắn mà đi thẳng vào chủ đề, “Thám Hoa lang, ta đặc biệt đến
đây để báo cho ngươi một tin vui, trong lúc tình cờ người của ta đã phát hiện
được nơi ngươi muốn tìm.”
Dữu Khánh chớp chớp mắt, giả vờ mờ mịt hỏi: “Nơi nào?”
Thanh Nha quay đầu nhìn nhìn những người trong phòng, giơ ngón tay cái lên
chỉ tới, ám chỉ trong im lặng, để những người này nghe được không sao chứ?
Dữu Khánh: “Đều là người của mình, cứ nói đi, không sao cả. Thanh gia,
chuyện gì vậy? Làm gì mà thần thần bí bí thế?”
Thanh Nha tắc lưỡi, ghét bỏ trí nhớ của hắn, nhắc nhở: “Cổ Thai khư, di tích cổ
mà ngươi đã nói tới.”
Dữu Khánh giật mình kinh ngạc, “Hả? Ngươi đã tìm được Cổ Thai khư sao?
Thật không? Ở đâu?” Ngay sau đó hắn ra vẻ hoài nghi, “Thanh gia, ngươi chắc
chắn là đang đùa ta đúng không? Nếu ngươi thật sự tự tìm được, ngươi có thể
tới nói cho ta biết sao? Ta không tin!”
Thanh Nha trợn mắt lườm hắn, “Thanh gia ta ra ngoài lăn lộn, dựa vào chính là
nghĩa khí, ta là người ăn mảnh sao? Chúng ta có phúc cùng hưởng. Đi, đi xác
nhận xem đó có phải là Cổ Thai khư hay không.” Y cũng không chờ Dữu
Khánh đồng ý, trực tiếp chụp tay hắn, lôi đi.
“Thanh gia, Thanh gia…” Dữu Khánh giả vờ phản kháng một chút, nhưng cuối
cùng cũng không từ chối quá mức, bởi vì không thể nào giải thích được nếu
không hăng hái với kho báu nha.
Hai nữ nhân ở lại, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết hăng hái cầm vũ khí đuổi
theo…
“Đưa Thám Hoa lang đi, tất cả cùng nhau ra biển?”
Hướng Lan Huyên làm cưu chiếm tổ thước đang tự rót trà tự uống, nghe báo
cáo vậy thì vụt ngẩng đầu lên xác nhận lại.
Thủ hạ của nàng gật đầu, “Đúng vậy, đã cùng nhau lên thuyền rời bến.”
Hướng Lan Huyên lập tức đứng lên, truy hỏi: “Mấy người Thám Hoa lang có
mang theo bao bọc, hành lý gì đó hay không?”
Thủ hạ suy nghĩ một chút, lắc đầu đáp: “Không có, thực sự không có, mỗi
người chỉ mang theo bội kiếm mà thôi.”
“Ngươi chắc chắn?”
“Chắc chắn, chắc chắn.”
Nghe được lời này, Hướng Lan Huyên đột nhiên căng thẳng lại thả lỏng người,
chậm rãi ngồi xuống, tiếp tục nhâm nhi trà của mình, “Ừ, đã biết rồi, tiếp tục the
dõi đi.”
Nàng biết rất rõ, nếu thật sự tìm được tiên phủ, để mở ra được, nhóm người
Dữu Khánh tất nhiên phải đem theo “Củ cải trắng” kia, bọn hắn không đem
Linh căn theo vậy thì không cần sốt ruột.
Nàng không sốt ruột nhưng lại có người sốt ruột, việc đoàn người Dữu Khánh
và Thanh Nha rời bến đã nhanh chóng gây ra một phản ứng dây chuyền khá lớn,
trong lúc nhất thời một lượng lớn người vừa công khai vừa bí mật cùng nhau lũ
lượt ra biển…