Trong hậu đường cũng không thấy bóng dáng phụ nhân và thiếu niên vừa mới
đi vào, nơi này chỉ có một ngọn đèn, một cái bàn và một người đàn ông đeo
guốc gỗ như kẻ lang thang ngồi ở sau bàn bóp đậu phộng răng rắc, nhàn nhã
nhét hạt vào trong miệng nhai, rất thích thú nhìn Hoắc Lãng đang sững người
như bị sét đánh.
Dựa vào cách ăn mặc và hành vi cử chỉ của người này, Hoắc Lãng thật khó để
không nhận ra được đây là ai.
Kỳ thực, trong lòng Thanh Nha cũng không bình tĩnh, y đang âm thầm mắng
cha mắng mẹ, chỉ thử một lần liền biết, kẻ này thực sự là tên chết tiệt Hoắc
Lãng đó. Người âm thầm nhét tờ giấy nhắc nhở cẩu Thám Hoa không khỏi quá
đáng sợ đi, ngay cả điều này cũng biết.
Sau một lúc lâu yên tĩnh, Thanh Nha lên tiếng trước, “Mẹ con bọn họ không
biết gì cả, chỉ cho là trượng phu hoặc phụ thân phái người đón bọn họ đến đây
chơi. Phụ mẫu của ngươi xem như sống thọ. Trưởng tử và nàng dâu mới vào
nhà của ngươi đi đường xa mệt mỏi, đã đi nghỉ ngơi trước rồi. À! Hình như là
đã…” Y quay đầu nhìn sang một bên, hỏi: “Có thai rồi?”
Thủ hạ ở một bên cười gật đầu đáp: “Đúng vậy, đã có thai, có người dường như
sắp làm gia gia rồi.”
Hoắc Lãng không kìm nén được nữa, chuyện diễn ra đến giờ gã làm sao còn có
thể không biết một thân phận khác của Thanh Nha, gã cũng không ngờ tới tổ
chức lại đáng sợ như vậy, dù gã đã được thực hiện nhiều thao tác đánh lạc
hướng như thế nhưng vẫn bị lôi ra. Gã ôm lấy vạt áo ngực, run giọng nói:
“Thanh gia, ta đã sai rồi. Có chuyện gì hãy đổ lên ta, không liên quan gì với bọn
họ.”
Thanh Nha bóc đậu phộng, thờ ơ nói: “Thế nhân hiểu lầm ta thật sâu, thực ra ta
không thích máu tanh, ngươi cũng đã nhìn thấy đó, lão tử thích ăn chay.
Bọn họ không biết gì cả, chỉ đến đây vui chơi mà thôi. Ta hi vọng bọn họ có thể
đi chơi vui vẻ, sau đó có thể bình an trở về, từ đầu đến cuối không gặp phải bất
kỳ chuyện gì sợ hãi, như không có chuyện gì xảy ra. Sau khi trở về còn có thể
nhớ đến người nhà, tiếp tục an ổn sống hết đời này.
Về phần ngươi có muốn nhìn thấy bọn họ bình an trở về hay không thì chúng ta
không thể ép buộc được. Nhân sinh vô thường a! Ta là người ăn chay, ngươi
xem đó mà làm.”
Giọng điệu bình tĩnh ôn hòa, nhưng trong mắt Hoắc Lãng, khuôn mặt dưới ánh
đèn mờ ảo đó lại giống như một ác ma, khiến gã không rét mà run, bình bịch
quỳ xuống…
Khi Hoắc Lãng ra khỏi căn nhà đó, quay trở lại trên đường phố rực rỡ ánh đèn
thì gã dường như đã bình thường trở lại…
Thanh Nha ngồi sau bàn bóc xong một củ đậu phộng cuối cùng trên tay, rồi
cũng đứng dậy, đi thẳng đến một ngóc ngách, nơi đó có một cái đường hầm, y
trực tiếp nhảy xuống.
Có người thu dọn vỏ đậu phộng trên bàn, xử lý ổn thỏa hiện trường, y chỉ việc
bước đi trong địa đạo.
Địa đạo rõ ràng mới được đào ra, rất nhỏ hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua.
Thanh Nha vừa đi vừa hỏi: “Khi đào hầm, không có kinh động đến người ở bên
trên chứ?”
Người đi theo phía sau đáp: “Thanh gia yên tâm, những người ở bên trên đi hết
rồi chúng ta mới bắt đầu đào. Bọn họ sẽ không quay về trước khi chúng ta xong
việc, sẽ có người giữ bọn họ lại.”
Không bao lâu sau, Thanh Nha bước ra từ một căn nhà khác, nơi này đất đá
chồng chất khắp nơi.
Y leo lên khoang xe ở trong sân, vén màn che lên dặn dò, “Lấp lại cho sạch sẽ,
cần phải nhanh, để tránh đêm dài lắm mộng.”
“Vâng.” Người đứng dưới mái hiên chắp tay nhận lệnh.
Cổng mở ra, xe chạy ra ngoài, nhanh chóng hòa vào khung cảnh ban đêm trên
đường phố, nhưng xe không có chạy về Tri Hải các mà đi đến một nơi bờ biển
hẻo lánh.
Sau khi xuống xe, Thanh Nha lại trốn vào trong biển, lặn đến một nơi nào đó
trên biển rồi nhô đầu lên chờ đợi. Khi một chiếc thuyền lướt nhanh qua, y thuận
tay nhảy lên thuyền, đây chính là chiếc thuyền mà y đã đi.
Chiếc thuyền này đi dạo quanh một vòng Hổ Phách hải, thưởng thức cảnh đêm
rồi sau đó mới thay đổi đường đi và cập bờ. Lúc này Thanh Nha mới xuống
thuyền trở về Tri Hải các nghỉ ngơi…
“Khả Mễ…”
Nhìn nội dung theo dõi được từ kho hàng bến tàu mà Đầu To viết ra giấy, đám
người Dữu Khánh nhìn chằm chằm vào một cái tên trên giấy và cất tiếng lẩm
bẩm.
Dữu Khánh sờ trán thì thầm, “Tên của lão Khâu là ‘Khả Mễ’ sao? Trong giới tu
hành có cao thủ chơi cổ trùng tên là ‘Khả Mễ’ ư?”
Mọi người đều rất nghi hoặc, đều đang nghi ngờ.
Bách Lý Tâm đột nhiên hỏi: “Chẳng lẽ là ‘Kha Mật’? Trước đây, trong giới cao
thủ chơi đùa cổ trùng có người tên như vậy.”
Đối với cái tên này, mọi người đều không xa lạ, thực sự là danh tiếng quá lớn,
kẻ dám chạy đến Thiên Lưu sơn ăn trộm đồ, sao có thể không được mọi người
nhắc lui nhắc tới, hành động của lão hồi đó đã gây chấn động toàn bộ Tu hành
giới, đến bây giờ lão vẫn là nhân vật thường được mọi người lấy ra làm đề tài
nói chuyện.
Nam Trúc: “Không thể có điều đó. Không phải lão ta đã bị Đại thánh giết chết
rồi sao? Lão ta không thể sống lại từ cõi chết, đúng không?”
Mọi người nghĩ lại thấy cũng đúng.
Dữu Khánh ngẫm nghĩ, “Sẽ là ai chứ… Xem ra phải tìm cơ hội hỏi thăm một
chút.”
Bên trong một chỗ lầu các với chiếc đèn lồng, Sô Vũ im lặng đứng tựa lan can,
nghe thủ hạ báo cáo.
“Đó là một nơi đến mới, trước đây hắn chưa từng đến. Có thể cảm nhận được rõ
ràng, hắn có phản ứng không bình thường đối với tiểu hài tử và phụ nhân đó.
Không biết vào trong nói chuyện gì. Chúng ta đã đặt nơi đó vào tầm ngắm, tạm
thời không có đánh rắn động cỏ, đang kiểm tra xem tình hình nhân sự trong căn
nhà…”
“Tứ động chủ.” Có người đi lên lầu, không chút do dự cất lời cắt đứt báo cáo,
giao tin tức lên, giọng điệu nghiêm trọng: “Có thông tin quan trọng, tin tức
trong kho hàng bến tàu đã được đưa tới.”
Thông tin quan trọng gì có thể khiến người của mình thất thố? Sô Vũ cầm lấy tờ
tin tức, hơi nghiêng người soi ánh đèn nhìn xem.
Không nhìn không sao, khi thấy rõ nội dung, ánh mắt y chấn động, thất thanh
thốt lên: “Kha Mật? Làm sao có thể như vậy?”
Ngay cả người báo cáo tình hình trước đó cũng giật nảy mình, hỏi: “Kha Mật
nào?”
Không ai để ý đến gã, người đến sau giải thích với Sô Vũ: “Từ việc lão Khâu
không để cho Lê Hoa nói ra tên của mình, tình hình quả thực không đơn giản.”
Sô Vũ nhìn chằm chằm tờ giấy, lắc đầu nói: “Điều này không có khả năng, Đại
thánh làm sao có thể thất thủ?” Sau khi trầm mặc một lúc, y lại cất tiếng lẩm
bẩm, “Cao thủ chơi đùa cổ trùng…” Dường như đã rơi vào trạng thái bối rối
nào đó. Y đi qua đi lại, đi tới đi lui một hồi, rồi chợt xoay người lại nói: “Trước
tiên gửi tin tức đến cho Đại thánh, ghi chú rõ tạm thời chưa biết thật hay giả.”
“Vâng.” Người đến sau nhận lệnh rời đi.
Người này vừa mới xuống lầu, lại có một người đi lên bẩm báo: “Thanh Nha
đến.”
Sô Vũ gấp tờ tình báo trong tay lại, nói: “Để hắn lên.”
Thanh Nha vừa mới trở về Tri Hải các, còn chưa ngồi nóng mông đã bị triệu tập
tới đây, gã rất nhanh liền lên tới, dừng lại cúi đầu khom lưng bái kiến, “Tứ động
chủ.”
Sô Vũ lạnh lùng nhìn gã, “Thuyền của ngươi đột nhiên thay đổi tuyến đường, đi
vòng vòng Hổ Phách hải là có ý gì?”
Người giám thị của bên này xem không hiểu tình hình nên dứt khoát gọi gã đến
đây để dò hỏi.
Thanh Nha thoáng ngớ người một cái, rồi lập tức cười khổ đáp: “Tứ động chủ,
ta chỉ là muốn đi vòng vòng ngắm cảnh đêm của Hổ Phách hải a.”
Giọng điệu của Sô Vũ lạnh lùng, “Ngươi chắc chắn?”
Thanh Nha rụt cổ, vội sửa lời: “Đương nhiên còn có nguyên nhân khác, ta phát
hiện dường như có không ít người theo dõi ta, ta nhất thời bất mãn, muốn chơi
bọn họ một vố, hoàn toàn chỉ là muốn giày vò những kẻ đó một hồi, tuyệt đối
không có ý khác.”