Bán Tiên

Chương 1316: Ăn chay (1)




Hoàng hôn đẹp vô cùng, ráng chiều ửng đỏ phủ biển xanh.

Đang thả câu bên bờ biển, lúc này Bàng Vô Tranh thu cần câu, đứng dậy, chậm

rãi quay vào trong trang viên, thằng nhóc đứng chờ ở cổng nhanh chóng chạy

đến xách giùm đồ vật.

Bàng Vô Tranh cởi nón xuống đưa cho nó rồi đi thẳng tới hậu viện, đến trước

một căn phòng đóng cửa, trực tiếp đẩy cửa ra đi vào, nhìn thấy Thanh y phụ

nhân đang đi qua đi lại trong phòng, tâm thần có vẻ hoang mang lo sợ đích cái

kia thanh y phụ nhân.

“Ngươi không ở lại trong biển theo dõi tình hình, chạy về làm gì?” Bàng Vô

Tranh hỏi với vẻ bất mãn.

Thanh y phụ nhân nhìn chằm chằm lão ta, “Nếu không phải ta trở về một

chuyến mới nghe được tin tức, Lý Trừng Hổ ban Hổ phách nữ cho nghĩa tử, có

phải ngươi sẽ một mực giấu giếm ta không?”

Bàng Vô Tranh phất tay vẫy qua, cánh cửa phòng tự động đóng lại dù không có

gió. Sau đó lão ta mới đến bên cạnh phụ nhân, cầm lấy tay bà ta, nói: “Một

chuyện công khai và gây ra chấn động lớn như vậy tại Hổ Phách hải làm sao có

thể một mực giấu giếm được ngươi, và ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện giấu

giếm ngươi, chỉ vì tính cách của ngươi từ trước đến nay luôn có chút nóng nảy,

hấp tấp. Mọi việc đều phải có phân biệt nặng nhẹ. Hiện tại, việc tìm được tiên

phủ mới là quan trọng nhất, có lẽ đã đến thời khắc mấu chốt nhất, không thể bỏ

lỡ vì chuyện gì khác.”

Thanh y phụ nhân hất tay lão ta ra, cả giận nói: “Tiên phủ cũng không quan

trọng bằng tộc nhân của ta. Tộc nhân của ta mới là quan trọng nhất.”

Bàng Vô Tranh vội vàng dựng thẳng ngón tay lên trước miệng, ra hiệu im lặng,

“Nhỏ giọng một chút, ngươi sợ Tương La Sách không nghe được sao?”

Sau đó, lão lại nắm lấy tay bà ta, thở dài: “Tộc nhân của ngươi là quan trọng,

nhưng đối với ta, ngươi mới là quan trọng nhất. Nếu không phải vì ngươi, ta

làm sao có thể ẩn cư trên hòn đảo trống không chẳng có gì này nhiều năm như

vậy. Nếu không phải vì ngươi quan tâm đến tộc nhân của ngươi, ta làm sao có

thể nghĩ đủ mọi cách để tìm tiên phủ đó. Vấn đề là, hiện tại ngươi lo lắng cũng

đâu có tác dụng gì?”

Thanh y phụ nhân nôn nóng nói: “Chỉ cần tộc nhân của ta thoát khỏi sự khống

chế của Tương La Sách, ta sẽ lập tức cứu tộc nhân của ta đi.”

Bàng Vô Tranh đặt tay lên hai vai bà ta, lắc lắc nói: “Ngươi đừng có xung động

như vậy được không? Người nằm trong tay nghĩa tử của Lý Trừng Hổ có gì

khác với việc bị Tương La Sách khống chế sao? Nhiều nhất là cứu đi dễ dàng

hơn một chút. Vấn đề là ngươi cướp được người từ trong tay nghĩa tử của Lý

Trừng Hổ đưa đi thì sau đó phải làm thế nào? Lý Trừng Hổ có thể thờ ơ không

quan tâm sao? Với thân thủ của ngươi còn không thể thoát khỏi sự truy sát của

Lý Trừng Hổ, ngươi dẫn theo một đám tộc nhân già trẻ lớn bé thì có thể trốn đi

đâu? Ngươi là muốn cứu bọn họ, hay là muốn hại bọn họ?

Nếu không phải lo lắng những điều đó, chúng ta cần gì phải mệt mỏi tìm kiếm

lối vào tiên phủ chứ? Chỉ có tìm được tiên phủ để tăng cường thực lực của

chúng ta, chúng ta mới có thể không sợ hãi thế lực của Lý Trừng Hổ, mới có thể

rửa sạch sỉ nhục trước đây cho Hổ Phách tộc, mới có thể để cho tộc nhân của

ngươi không sợ bất kỳ thế lực nào, từ đó mới yên tâm sinh sôi và phát triển.

Việc chúng ta đang làm là kế hoạch lâu dài chứ không phải sính niềm vui nhất

thời. Chúng ta đã ẩn nhẫn rất nhiều năm như vậy rồi, há có thể bởi vì sự kích

động nhất thời mà hủy hoại kế hoạch trong chốc lát, há có thể để cho truyền

thừa mấy nghìn năm của Hổ Phách tộc bị hủy trong tay ngươi?”

Thanh y phụ nhân bật khóc, nước mắt chảy dài, tựa vào ngực lão ta, “Nghĩ đến

việc các tộc nhân hàng ngày hàng đêm bị giày vò, nghĩ đến nỗi tủi nhục mà các

nàng phải chịu đựng mỗi ngày, ta cũng rất đau khổ, ngươi hiểu không?”

Bàng Vô Tranh ôm bà ta, vuốt ve lưng bà ta, “Bọn họ còn nằm trong tay Tương

La Sách, hơn nữa Tương La Sách đã đưa ra thông báo, tộc nhân của ngươi đã

không cần phải tiếp khách nữa rồi.”

Thanh y phụ nhân khóc nấc lên, nói: “Ngươi không hiểu, Lý Trừng Hổ muốn

toàn bộ tộc nhân của ta chỉ đi hầu hạ một nam nhân. Vì sao hắn độc ác như vậy

chứ? Đã qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn muốn thay đổi phương pháp giày vò

Hổ Phách tộc ta.”

Bàng Vô Tranh nhẹ nhàng an ủi: “Ta biết, ta hiểu hết, nhưng cả ngươi và ta đều

không chịu đựng nổi hậu quả nếu hành động kích động. Ngươi cũng không thể

hành động thiếu suy nghĩ với truyền thừa mấy nghìn năm của Hổ Phách tộc.

Việc đã đến nước này, chúng ta cần phải bình tĩnh, cần phải có kế hoạch làm

từng bước. Chính là vì Lý Trừng Hổ hung ác, nên chúng ta càng phải nỗ lực tìm

được tiên phủ mới có thể giải quyết triệt để được vấn đề này từ gốc rễ. Hiện tại

không phải lúc làm theo cảm tính. Chờ đợi nhiều năm như vậy, giờ đã đến thời

điểm mấu chốt, cần phải kiềm chế tâm tình mình. Nơi đó cần phải đích thân

ngươi đến trông chừng mới không xảy ra sự cố…”

Bầu trời dần dần tối, một chiếc khoái thuyền vượt sóng vượt gió lướt đi rất

nhanh trên mặt biển.

Thanh Nha mở cửa sổ ra quan sát bên ngoài một lượt rồi đột nhiên xoay người

lướt ra, nương theo con sóng cuốn cao lên che chắn, y chui vào trong biển, đồng

thời biến mất theo y còn có hai gã thủ hạ tùy tùng…

Trên đường phố sáng rực ánh đèn, không tránh khỏi có những ngóc ngách lờ

mờ tối tăm, Hoắc Lãng từ trong một cửa hàng nơi hẻm nhỏ bước ra ngoài, nhìn

trái nhìn phải, không phát hiện thấy có điều gì bất thường liền nhanh chóng rời

đi.

Vai trò hiện tại của gã là phụ trách kết nối các bên, thay lão Khâu truyền đạt các

chỉ lệnh đến các nhân thủ mới khống chế được.

Bước ra khỏi hẻm nhỏ, đối diện chính là biển rộng, trong đêm tối, sóng biển ào

ào vỗ vào bờ, ngọn sóng vỗ lên mặt đường, có người đi đường giơ chân tránh

né.

Hoắc Lãng đã quá quen với điều này nên không quan tâm, gã theo thói quen

đảo mắt quan sát xung quanh, vẫn duy trì cảnh giác.

Chợt có một vị thiếu niên giơ chân tránh nước biển cười ha hả nói: “A nương,

sóng tới rồi, sóng tới rồi, tránh nhanh.”

Hoắc Lãng đảo mắt nhìn tới người thiếu niên kia, tức thì ngẩn người, tiếp đó

nhìn chăm chú về phía người thiếu niên nói chuyện, đó là một chỗ dưới mái

hiên, có một phụ nhân xinh đẹp xách váy nhảy sang một bên để tránh. Trong

mắt Hoắc Lãng toát ra nét khó thể tin nổi, vẻ mặt kinh ngạc.

Sau đó chính là một chiếc xe chạy đến, một nam tử mời phụ nhân và thiếu niên

lên xe.

Chiếc xe chở hai người rời đi.

Hoắc Lãng ngẩn người một lúc rồi thay đổi lộ tuyến dự kiến, bám theo phía sau

chiếc xe đó ở khoảng cách không xa không gần.

Sau khi dần dần ổn định lại tâm thần, gã mơ hồ nhận ra được điều gì đó, nhưng

khi gã quan sát xung quanh thì không phát hiện thấy điều gì, gã lo lắng tình

hình trước mắt là cạm bẫy, có phần không dám tiếp tục bám theo. Nhưng hiện

thực là, nếu như đây thật sự là một cạm bẫy, gã còn có lựa chọn nào khác sao?

Gã không thể không tiếp tục bám theo sau, trong lòng chỉ có thể âm thầm cầu

khẩn, hi vọng chỉ là trùng hợp.

Xe dừng lại đầu một ngõ hẻm, khoang xe quá to vào không được, phụ nhân và

thiếu niên bước xuống xe, theo nam tử dẫn đường đi đến trước cửa một cửa

tiệm ở giữa ngõ hẻm, bên cười bên nói cùng tiến vào.

Hoắc Lãng đến sau, do dự một lúc lâu rồi nhấc tay gõ vang cánh cửa đã đóng

lại.

Cửa mở ra ngay khi vừa gõ, không có cài then, bên trong không có ánh đèn,

hoàn toàn tăm tối, phía hậu đường thì có ánh đèn mơ hồ.

Cảnh tượng quỷ dị này khiến gã nhận ra được điều gì đó, trong lòng cảm thấy

thê lương, nhanh chóng bước vào, cất tiếng gọi, “Phân nương.”

Bên trong không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại, gã cất bước chạy về phía hậu

đường, cánh cửa tự đóng lại dù không có ai. Gã quay đầu lại nhìn một cái,

không có lòng quan tâm đến nữa.