Bán Tiên

Chương 1315: Chú ý (2)




Sau khi nhìn theo bóng bà ta đi xa, nam tử vừa mới chặn người quay đầu lại

nhìn về phía một chiếc xe đang đậu bên đường.

Ngồi bên trong xe là một nam tử, gã ta vén một góc rèm xe mở ra một khe hở,

lắc lắc đầu với người đã chặn bà ta lạ để kiểm tra.

Lê Hoa bước đi chậm rãi, mặt ngoài nhìn như bình tĩnh nhưng trong lòng đã bị

kinh động.

Bất kể chuyện vừa rồi có phải là tình cờ hay không, nhưng đột nhiên gặp phải

chuyện như vậy, bà ta liền trở nên cảnh giác. Bà ta tập trung tinh thần âm thầm

quan sát xung quanh, thậm chí còn cố ý đi vòng vòng mấy lượt trên đường, thực

hiện các kiểu thăm dò. Sau khi đã xác nhận được không có ai theo dõi, bà ta

mới thở phào nhẹ nhõm, mới xác nhận là mình đã lo lắng quá nhiều, vừa rồi

đúng là chỉ tình cờ bị kiểm tra.

Sau đó, bà ta trực tiếp đi đến bờ biển, tìm một nơi vắng vẻ, quan sát xung quanh

một vòng rồi nhanh chóng chui xuống biển.

Nơi bà ta muốn đến thực ra cũng không xa, không cần phải đi đường thủy,

nhưng để cẩn thận, bà ta vẫn lợi dụng nước biển để che giấu.

Cho dù đã lặn vào trong biển, bà ta vẫn không có đi thẳng đến đích mà lợi dụng

địa hình dưới đáy biển để đi vòng một đường khá xa, hơn nữa bà ta còn di

chuyển với tốc độ rất nhanh trong nước, rất khó có cách nào theo kịp bà ta.

Khi đã xác nhận không còn có vấn đề gì nữa, bà ta mới lẻn đến mục đích của

mình, bến tàu của Tĩnh Viễn thuyền hành.

Trên bến tàu đã có người chuẩn bị sẵn để hỗ trợ, cố ý chồng chất một số hàng

hóa nhằm che chắn hành tung, bà ta vừa nhảy lên lên bờ liền lập tức biến mất

trong đống hàng hóa đó, đi thẳng đến bên cạnh nhà kho, lật người nhảy lên,

luồn vào trong khe hở cửa sổ đã mở sẵn chờ bà ta.

Trong lúc bà ta còn đang trốn trốn tránh tránh giữa đống hàng hóa trong nhà

kho, giông nói của lão Khâu đột nhiên vang lên, “Đừng lo lắng, mọi người đã đi

cả rồi, ta cũng đã bố trí cổ trùng ở xung quanh, không ai có thể đến gần mà

không kinh động đến ta.”

Nghe được lời này, bà ta mới lộ diện bước ra ngoài, nhưng vẫn không cởi khăn

che mặt và mũ trùm đầu ra, đi về phía lão Khâu đang ngồi sau bàn hí hoáy ghi

chép.

Khi đi đến trước mặt bàn, bà ta có chút không hài lòng, nói: “Kha Mật, có

chuyện gì mà phải gọi ta đến đây giữa ban ngày ban mặt như vậy?”

Đang nhấc bút hí hoáy viết, lão Khâu không có ngẩng đầu lên, “Trước tiên, ta

cần nhắc nhở ngươi một lần, sau này, dù ở bất cứ đâu, cũng đừng nhắc đến tên

của ta.” Lão ta là người dùng côn trùng để theo dõi người khác, cho nên tương

đối cẩn thận trong phương diện này, “Có một lô hàng hóa vừa về đến, cần phải

ghi vào sổ đăng ký, chờ ta chút, xong nhanh thôi.”

Đúng như lão ta nói, quả thực viết thêm mấy dòng nữa liền đặt bút xuống,

ngẩng đầu hỏi: “Trên đường đến đây không có chuyện gì bất thường chứ?”

Lê Hoa: “Yên tâm, ta theo đường thủy đi đến đây, vòng rất xa. Ngươi cảm thấy

có khả năng im lặng theo dõi ta ở trong nước không? Đừng nhiều lời nữa, nói

chuyện chính đi.”

Lão Khâu suy nghĩ thấy cũng đúng, liền nói cho bà ta biết: “Tai mắt của ta

truyền về tin tức, Thanh Nha phát hiện một ngọn núi dưới đáy biển, đang huy

động người khoan thăm dò, không biết hắn đang làm trò quỷ gì? Hắn và Thám

Hoa lang quấn vào một chỗ, chuyện này rất có khả năng có liên quan đến tiên

phủ.

Vấn đề là Thanh Nha bố trí Hải yêu tuần tra ở xung quanh, không dễ tới gần.

Dựa vào những tai mắt phía dưới là rất khó đến gần quan sát, nếu lỡ như bị phát

hiện và xảy ra xung đột cũng sẽ rất phiền phức. Cần phải có người tọa trấn canh

chừng nơi đó, để ứng đối với những bất trắc có thể xảy ra.

Ta vốn định tự mình đến đó nhưng lại bị thân phận quản lý kho của ta cản trở,

không thể rời đi lâu, nghĩ đi nghĩ lại, đành phải để ngươi đích thân xuất mã. Với

thực lực của ngươi, đương nhiên ổn thỏa. Thanh Nha có thể phát hiện ra gì đó

bất cứ lúc nào, thời gian không đợi ai, cần phải có người chạy đến đó nhanh hết

sức có thể, vì vậy ta mới gọi ngươi đến đây ngay ngay ban ngày ban mặt.”

Lê Hoa cũng trở nên phấn chấn, “Vị trí mục tiêu ở đâu?”

Lão Khâu chỉ tới một phương hướng, “Phía bên kia, cách đây khoảng chừng

bảy, tám dặm, trên một chiếc thuyền có treo một tấm vải vàng, là người phối

hợp với ngươi. Bọn họ sẽ đưa ngươi đến địa điểm mục tiêu.”

Lê Hoa phân biệt phương hướng, sau đó không hề có ý định dừng lại, ngay cả

một câu nói nhiều hơn cũng không có, trực tiếp xoay người rời đi.

Lão Khâu vội vàng nhắc nhở: “Ngươi không nên bộc lộ lai lịch với bọn họ,

ngươi dặn dò bọn họ, một khi bị Thanh Nha phát hiện, thấy tình hình không ổn

thì cứ nói mình là người của Đại Nghiệp ty hoặc Ty Nam phủ. Thanh Nha sẽ

không dám mạo muội bắt giữ người của hai nhà này.”

Lê Hoa không có đáp lại, đột nhiên lướt đi biến mất tại sau một đống hàng

hóa…

Bên trong Tri Hải các, trong căn phòng chiếm của Tương Hải Hoa, Hướng Lan

Huyên với đôi chân trần trắng nõn đi qua đi lại trước giường, trầm ngâm lẩm

lẩm, “Lê Hoa lão yêu, kẻ đang trốn trong căn phòng đối diện tên kia lại là Lê

Hoa lão yêu. Lão Khâu vậy mà tụ một chỗ cùng với bà ta. Lão Khâu đó rốt cuộc

là ai chứ?”

Gã thủ hạ đến báo cáo chính là người lúc trước đã trốn ở trong chiếc xe bên

đường để quan sát Lê Hoa nương nương, gã nói ra: “Lê Hoa lão yêu chắc chắn

biết rõ thân phận người này. Chỉ cần chúng ta động thủ bắt bà ta, không sợ bà ta

không khai.”

Hướng Lan Huyên khẽ lắc đầu, “Vạn nhất bà ta cũng không biết thì sao? Chẳng

phải sẽ đánh rắn động cỏ? Không gấp gáp, đã biết rõ là ai thì chạy không thoát.

Chỉ là, bà ta lộ diện ban ngày ban mặt như vậy là muốn đi đâu chứ?”

Thủ hạ đáp: “Khi phát hiện ra đó là Lê Hoa lão yêu, ta cũng không dám cho

người tiếp tục theo dõi bà ta nữa, lập tức ra lệnh ngừng theo dõi, hiện tại không

rõ tung tích của bà ta, cũng không biết bà ta có còn quay trở lại Tri Hải các hay

không.”

Hướng Lan Huyên xua tay với gã hạ thủ, “Đây không phải là lỗi của ngươi,

ngươi làm rất đúng. Trực tiếp kiểm tra bà ta, rất dễ khiến cho bà ta cảnh giác.

Với tu vi của bà ta, một khi bắt đầu cố ý điều tra, các ngươi mà còn theo dõi sẽ

rất dễ dàng bị bộc lộ.”

Đúng vào lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, nàng cất lên một tiếng cho vào, lập

tức có một nam tử đẩy cửa đi vào, bước nhanh đến trước mặt bẩm báo: “Chỗ

kho hàng bến tàu của Tĩnh Viễn thuyền hành có một người khoác áo choàng đen

trùm đầu, thân thể tương đối nhỏ gầy, đi lên từ trong biển, lẻn vào trong kho, ở

lại đó không lâu, lại trốn vào trong biển rời đi, hiện nay chưa biết tung tích.”

Hướng Lan Huyên và người đến trước quay nhìn nhau, rồi nàng hừ một tiếng,

“Thì ra là đi gặp mặt lão Khâu. Có thể khiến bà ta lộ diện giữa ban ngày ban

mặt rồi chỉ vội vã gặp mặt trong chốc lát, xem ra là có việc gấp gì đó. Hiện nay

đang có chuyện gì xảy ra ư?” Nàng suy nghĩ mộc lúc, rồi sau đó quay đầu hỏi,

“Tình hình phía bên Thanh Nha hiện tại như thế nào?”

Một người luôn khoanh tay đứng ở trong góc nói: “Hiện tại tạm thời không có

tình huống gì mới, có lẽ vẫn còn đang khoan thăm dò.”

Hướng Lan Huyên có phần không hiểu, “Tên đó rốt cuộc đang làm cái quái gì

vậy? Chẳng lẽ hắn giấu giếm Thiên Lưu sơn để tìm tiên phủ hay sao? Không có

khả năng đó a. Còn nếu hắn không lừa gạt, không lẽ Thiên Lưu sơn không có

người sao? Đáng để cho một tên địa đầu xà như hắn ra ngoài tìm tiên phủ giùm

sao?”

Người mới đến lại nói: “Phía bên bến tàu truyền đến một thông tin, phát hiện

thấy người của Thiên Lưu sơn và Ty Nam phủ cũng đang giám sát nơi đó.”

Hướng Lan Huyên hừ một tiếng, đây là chuyện nằm trong dự liệu, một cái bến

tàu chỉ lớn chừng đó, mọi nhà đều chạy đến theo dõi, không phát hiện nhau mới

là lạ…

Tri Hải các quy mô to lớn, có thể coi là một kỳ tích kiến trúc trong lịch sử, cũng

là một điểm bán hàng thu hút các phương đến đây.

Trên một tòa lầu các, Sô Vũ, vốn luôn luôn không lộ khuôn mặt, đứng chắp tay

sau lưng dựa vào lan can, nhìn Tri Hải các phía xa xa, miệng lẩm bẩm, “Lê Hoa

và lão Khâu tụ lại với nhau, lão Khâu sẽ là ai chứ?”

Phía bên Đại Nghiệp ty ép Lê Hoa nương nương phải lộ ra dung mạo, người của

phía bên này cũng đã quan sát thấy, và đã báo cáo cho y biết.

Một gã nam tử đi lên lầu các, đến gần hành lễ chào, rồi báo cáo: “Có một người

khoác áo choàng đen đi đến kho hàng bến tàu, căn cứ vào hình dáng cơ thể và

tốc độ phản ứng, rồi kết hợp với thời gian cùng các khía cạnh khác, có thể suy

đoán được đó hẳn là Lê Hoa. Thời gian gặp mặt lão Khâu cũng không dài, chỉ

trong chốc lát liền rời đi, biến mất ở trong biển, hiện tại chưa rõ tung tích.”

Sô Vũ: “Ban ngày ban mặt, mạo hiểm lộ diện, chỉ gặp mặt trong chốc lát, xem

ra là có chuyện gì đó.”

Nam tử nói: “Đã nói phía bên Thuyền hành phối hợp, đưa mấy lô hàng vào kho.

Chúng ta đã khẩn trương điều động mấy Yêu tu đặc thù nấp trong hàng hóa, nếu

không mở ra kiểm tra, sẽ không dễ phát hiện, âm thanh nói chuyện bình thường

đảm bảo sẽ không thể giấu được chúng ta, dù chỉ một chữ.”

Sô Vũ gật đầu hài lòng, “Khi nào thì có thể chuyển thông tin giám sát trong nhà

kho đến đây?”

Nam tử do dự đáp: “Việc này có khả năng sẽ không nhanh được. Người của

chúng ta nấp ở trong hàng hóa, không thể chủ động chạy ra ngoài đưa tin tức,

với sự cảnh giác và khả năng của lão Khâu, nhất định sẽ phát hiện, cho nên

chúng ta sắp xếp người kiểm tra kho hàng của bến tàu phối hợp. Về cơ bản, mỗi

ngày hắn sẽ vào kho hàng kiểm tra định kỳ một lần, người của chúng ta có thể

nhân cơ hội đó để nhờ hắn đưa tin tức ra ngoài.”

Sô Vũ: “Nói cách khác, thông tin giám thị trong kho hàng chỉ có thể truyền ra

một lần mỗi ngày.”

Nam tử đáp: “Lão Khâu quá cảnh giác và khả năng canh phòng quá mạnh, có

rất nhiều phi trùng làm tai mắt, nếu không muốn đánh rắn động cỏ, hiện tại

chúng ta cũng chỉ có thể làm như vậy.”

Sô Vũ khẽ gật đầu, thể hiện đã biết rồi.

Nam tử trầm mặc một lúc, rồi chợt cất lời nhắc nhở: “Đúng vào lúc Thanh Nha

có hành động khác thường, chẳng lẽ nhằm vào Thanh Nha hay sao? Tên Thanh

Nha đó rốt cuộc là đang làm trò quái quỷ gì chứ? Không phải là thật sự đi tìm

tiên phủ a?”

Sô Vũ bình tĩnh nói: “Không đâu, chính miệng hắn đã cam đoan không phải

ngay trước mặt ta. Nếu hắn dám gạt ta, ta sẽ đánh gãy hết răng hắn. Thách hắn

cũng không dám. Hơn nữa, hắn không có khả năng gióng trống khua chiêng đi

tìm tiên phủ như thế, hắn không có ngốc. Nhưng, chỉ sợ người khác không nghĩ

như vậy.”

Nam tử ở bên cạnh suy nghĩ thấy cũng đúng, gật đầu.

Trên biển xanh sóng biếc, gió mạnh lên, sóng cũng cao hơn, tàu thuyền lắc lư

dữ dội, Thanh Nha đi guốc gỗ lạch cạch vừa bóc đậu phộng ăn vừa bước ra khỏi

khoang thuyền, hét lên hỏi, “Sao rồi?”

Người ở mũi thuyền quay lại nhìn đến, đáp: “Thanh gia, đến nay vẫn chưa có

bất kỳ phát hiện nào.”

Thanh Nha đi tới bên cạnh gã, nói: “Không vội, với diện tích lớn như vậy, trong

khoảng thời gian ngắn rất khó có kết quả, đủ cho chúng ta khoan thăm dò một

thời gian. Về sau động viên các huynh đệ nhiều hơn chút.”

Người đàn ông: “Các huynh đệ thì dễ nói, chỉ là tình hình dưới đó rất không yên

tĩnh, xung quanh tối tăm, dường như có không ít kẻ đang rình mò. Thanh gia,

sau khi tìm được bảo tàng, chúng ta có thể mang đi suôn sẻ không?”

Thanh Nha nhai đậu phộng, cười ha hả, nét cười thật quái dị, “Yên tâm, nếu ta

đã dám làm, tất nhiên sẽ có cách lấy đi.”

Thấy y đã có tính kỹ trước, gã nam tử trở nên yên tâm.

Phía bên kia khoang thuyền chợt có người kêu gọi: “Thanh gia.”

Thanh Nha quay đầu lại nhìn, rồi đạp guốc gỗ lạch cạch bước vào trong khoang

thuyền.

Người gọi y đợi cho y đến gần mới nhỏ giọng báo cáo: “Đã đưa người nhà của

Hoắc Lãng đến đây rồi, một nhà sáu người, không thiếu người nào.”

Thanh Nha cười lạnh hừ hừ, vỗ vỗ vai gã, thể hiện đã biết rồi.