Sau khi Trùng Nhi trở về, nàng còn chưa kịp mở miệng nói gì, Nam Trúc đã vội
vàng hỏi thăm xem tình hình thế nào, trong ánh mắt mọi người đều lộ ra sự
quan tâm cho nàng, đều lo lắng không biết bữa tiệc đó tốt hay xấu, điều này
cũng là vì nàng có nhân duyên tốt, nàng đối xử với mọi người trong Đào Hoa cư
đều rất tốt, tất cả đều thích nàng.
Xét đến cùng, nàng là người chịu thiệt thòi nhất trong nhóm, không chiếm lợi
ích của mọi người, bình thường cũng không ngại gian khổ, hầu như nói cái gì
làm cái đó, là một người làm việc vặt mà ai cũng có thể sai khiến. Hơn nữa bản
thân nàng là một người siêng năng, không nổi giận với bất kỳ người nào, mọi
người đều có cảm giác rất tốt về nàng.
Cho dù bọn hắn không hỏi, Trùng Nhi cũng sẽ nói ra, diễn biến bữa tiệc không
có gì để nói, trừ việc cắm cúi ăn uống ra, nàng không nói lời nào với Lý Trừng
Hổ, cho nên chủ yếu chỉ nói về việc Lý Trừng Hổ đồng ý với yêu cầu của nàng,
ban thưởng Hổ phách nữ cho nàng làm lễ vật.
Khi nghe được những lời này, mọi người tại đây đều sửng sốt, không ai ngờ
được.
“Hắc hắc, trượng phu Vương gia này của Thiết Diệu Thanh thật là thú vị nha,
hứa hẹn không ít chỗ tốt cho người ngoài, hứa xong rồi lại chậm chạp không
đưa cho người ta, tật xấu gì vậy chứ?” Nam Trúc tươi cười có phần mỉa mai.
Mọi người cũng biết gã có ý gì, lúc trước đã đồng ý đưa một tỷ rưỡi trong ba tỷ
vẫn chưa có đưa, bây giờ lại lấy Hổ phách nữ làm quà tặng, nhưng trước mắt
vẫn chưa đưa cho, quỷ mới biết được sau này ông ta có thay đổi hay không.
Nói đến điều này, Dữu Khánh lại nhớ tới việc mình bị ăn chặn mất năm trăm
triệu tại Côn Linh sơn, hắn cũng cảm thấy lão già Lý Trừng Hổ đó không đáng
tin.
Nhưng bọn hắn không làm gì được Lý Trừng Hổ, càng không hiểu được Lý
Trừng Hổ có ý gì, vì vậy bọn hắn chỉ có thể bỏ qua.
Sau khi mỗi người trở về phòng của mình giết thời gian một lúc thì có người gõ
cửa, An Di và Tô Thu Tử đến. Bọn họ mang đến một tin tức không nhỏ tại Hổ
Phách hải, Tương La Sách công khai đưa ra thông báo, nói rằng Đoan thân
vương Lý Trừng Hổ đã ban những Hổ phách nữ đó cho nghĩa tử mình mới
nhận, từ hôm nay trở đi, những Hổ phách nữ đó sẽ không tiếp khách nữa.
Nghe được thông tin này, mọi người lại đồng loạt quay nhìn Trùng Nhi, mặc dù
trước đó bọn hắn đã biết được thông tin này từ Trùng Nhi, nhưng vẫn không
ngờ tới Lý Trừng Hổ như đùa mà làm thật.
Dữu Khánh nhịn không được vuốt vuốt ria mép cất tiếng lẩm bẩm, “Loại người
như Lý Trừng Hổ rất xem trọng thể diện, đã công khai thông báo rồi, chắc chắn
sẽ không nuốt lời. Đã giam cầm nhiều năm như thế, vậy mà…” Hắn nhìn Trùng
Nhi, rất muốn nói, lại bởi vì một câu nói của ngươi mà thực sự thả ra ư?
Bách Lý Tâm cũng cau mày, “Vị Đoan thân vương này đang làm trò quỷ gì vậy
chứ?”
Những người ở đây đều không tin Lý Trừng Hổ làm vậy vì tình nghĩa giữa
nghĩa tử và nghĩa phụ, thậm chí còn không tin loại vương hầu như vậy lại có thể
có tình nghĩa gì đó với ngoại nhân.
Nhưng Trùng Nhi là thật sự vui mừng.
“Về sau, nếu có thêm nhiều nữ nhân như vậy, sắp xếp ăn ở như thế nào thực sự
là vấn đề a.” Nam Trúc bất chợt chắp tay sau lưng, cảm khái lắc đầu, hai mắt
sáng rực đảo quanh, thậm chí có chút hưng phấn, không biết trong đầu đang
nghĩ tới chuyện đẹp gì đó.
Vấn đề chưa nghĩ ra, Dữu Khánh tạm thời không nghĩ tới, lại hỏi hai người tới
báo tin, “Thanh Nha đã trở lại chưa?”
An Di nói: “Vẫn chưa, nhưng có thể khẳng định, chắc chắn chưa có rời đi, một
số nhân viên đi theo hắn vẫn còn ở đây, chưa rời khỏi căn phòng của hắn.”
Vào lúc này, mọi người trong ngoài Tri Hải các cũng đang bàn tán xôn xao về
việc Lý Trừng Hổ thông báo ban thưởng Hổ phách nữ cho nghĩa tử của mình.
Mọi người phát hiện thấy vị vương gia đó thực sự rất tốt đối với người nghĩa tử
mới nhận này.
Trên đường phố cũng có rất nhiều bình luận tương tự. Một người giấu mình
trong chiếc áo choàng đen không hề để tâm đến những lời bàn tán đó, một mực
xuyên qua đám người.
Những người ăn mặc tương tự như vậy có rất nhiều trên đường phố Hổ Phách
hải.
Nhìn thấy phía trước có một đội tuần tra của Hổ Phách hải đang vừa đi vừa tra
hỏi về phía này, người khoác áo choàng nhìn trái nhìn phải rồi vội tiến tới mấy
bước rẽ vào một con hẻm nhỏ, nhanh chóng băng qua con hẻm.
Thật không may, chỉ vừa mới bước ra ngõ hẻm, người này lại gặp phải một đội
tuần tra khác phía bên này, người khoác áo choàng theo bản năng muốn lùi lại
vào trong hẻm để tìm lối đi khác.
Nào ngờ có một gã nam tử trong đội tuần tra chú ý đến, lập tức nhấc tay chỉ tới,
quát lớn: “Ngươi, đến đây!”
Người khoác áo choàng hơi dừng lại một chút, cuối cùng vẫn phải chậm rãi đi
đến, lấy ra một tấm thẻ chứng minh của khách sạn, đây là kết quả từ quy định
mới của Hổ Phách hải.
Nam tử tuần tra cầm lấy thẻ chứng minh kiểm tra, sau đó nhìn chằm chằm vào
khuôn mặt ẩn dưới chiếc mũ trùm đầu của chiếc áo choàng, lắc lư tấm thẻ để ra
hiệu và nói: “Bỏ mũ ra, lộ mặt.”
Người khoác áo choàng không hề phản kháng, nhấc tay vén chiếc mũ trùm lên,
kéo khăn che mặt xuống, để lộ ra khuôn mặt lạnh lùng của một thiếu nữ, rõ ràng
là một nữ nhân, không phải ai khác, chính là Lê Hoa nương nương.
Vẻ mặt Lê Hoa rất bình tĩnh, để mặt cho nam tử kiểm tra tùy ý thưởng thức
khuôn mặt mình, bình tĩnh và ung dung đối mặt.
Đầu tiên, bà ta quả thực có sức lực để không e ngại, cho dù bị nhận ra, dựa vào
thực lực của những nhân viên tuần tra trước mắt này, bọn họ cũng không thể giữ
được bà ta.
Thứ hai là, bà ta không tin tình cờ đụng một nhân viên tuần tra là có thể nhận ra
được mình.
Đương nhiên, ít nhiều trong lòng cũng có chút buồn bực, bà ta đã ẩn nấp trong
Tri Hải các được một khoảng thời gian, chỉ vừa mới ra ngoài một lần liền bị
chặn lại, may mà trước đó đã có một số chuẩn bị, làm giả một tấm thẻ chứng
minh nơi ở tại Hổ Phách hải, nếu không, gặp phải việc này khẳng định sẽ gây ra
động tĩnh.
Với tu vi của bà ta, bị vây kín như vậy cũng không còn cách nào, đi ra ngoài
vào ban ngày ban mặt, bà ta cũng không thể cho rằng mọi người đều là người
mù, không thể trực tiếp bay ra khỏi tầng lầu của Tri Hải các, làm như vậy không
nói bản thân có bị phát hiện hay không, ít nhất rất có thể sẽ bộc lộ gian phòng
mà bà ta ẩn náu, sẽ ảnh hưởng đến công việc làm tai mắt của mình.
Kết quả đúng như bà ta dự liệu, sau khi nhìn mặt kiểm tra, nhân viên tuần tra trả
tấm thẻ lại cho bà ta, vung tay lên cho đi.
Lê Hoa kéo khăn che mặt lên, chụp mũ trùm đầu lại che giấu khuôn mặt, rồi
không nhanh không chậm rời đi.