Bán Tiên

Chương 1313: Quà tặng (2)




Nào ngờ, Lý Trừng Hổ lại nói với Tương La Sách:

“Quyết định như thế đi. Tuy nhiên, phía bên Thám Hoa lang đang vướng vào tin

đồn, hiện tại Lâm Long không tiện mang bọn họ đi cùng, tạm thời cứ tiếp tục

quản thúc tại Hổ Phách thôn đã, khi nào Lâm Long rời Hổ Phách hải thì giao

cho nó mang đi.”

Ban thưởng cho nàng nhưng tạm thời chưa thả? Trùng Nhi sững sờ tại chỗ,

không nghĩ tới còn có động tác như vậy.

Lý Trừng Hổ lại quay sang nhìn nàng, nói: “Nói đi cũng phải nói lại, Thám Hoa

lang cũng không phải kẻ ngốc, hẳn là đã nhận ra một số nguy hiểm, con ở bên

cạnh hắn chắc cũng đã cảm nhận được. Tới đây, e rằng Hổ Phách hải sẽ xuất

hiện gió to sóng lớn. Con không phải là tiểu hài tử, hẳn phải hiểu ý của nghĩa

phụ. Ta không muốn con bị cuốn vào những chuyện thị phi đó để gặp phải nguy

hiểm. Nếu không, con hãy về kinh với ta, thuận tiện đưa những Hổ phách nữ

này của con cùng đi luôn.”

Vừa nghe nói vậy, Tương La Sách mỉm cười hiểu ra, Vương gia là đang dùng

những Hổ phách nữ đó để bắt chẹt người “Nghĩa tử” này, muốn nhân cơ hội dẫn

nàng đi, kéo nàng ra khỏi vòng xoáy trước mặt, để thoát khỏi nguy hiểm có khả

năng gặp phải.

Trùng Nhi lại trở nên do dự, có thể nói đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, một

mặt, nàng rất muốn cứu ngay những Hổ phách nữ đó ra ngoài, sợ trì hoãn sẽ

sinh biến, sợ bên này nuốt lời, mặt khác, nàng cảm thấy vào thời điểm này,

mình nên ở bên cạnh công tử, nguyên nhân chính là vì gió to sóng lớn, nàng

mới cần phải đồng tâm hiệp lực cùng các sư huynh.

Điều này thật sự khiến nàng khó xử muốn chết.

Lý Trừng Hổ cũng không vội vàng, chuyện này đã giao cho nàng làm chủ, ông

ta không có thúc giục.

Tương La Sách cũng âm thầm chờ đợi quyết định của nàng.

Một lúc lâu sau, Trùng Nhi mới ấp a ấp úng nói: “Đưa bọn họ đi muộn một chút

cũng không sao. Nếu như nghĩa phụ đã ban bọn họ cho ta, bọn họ có thể ngừng

tiếp khách được chứ?”

Biết rõ đây là quyết định của nàng, Lý Trừng Hổ cảm thấy trong lòng chua chát

khó hiểu, ánh mắt nhìn sang Tương La Sách.

Tương La Sách hiểu ý: “Vương gia miệng vàng lời ngọc, chuyện đã đồng ý sẽ

không nuốt lời, ta sẽ lập tức tuyên bố với mọi người, rằng Vương gia đã ban

thưởng các Hổ phách nữ cho nghĩa tử, bắt đầu từ hôm nay, các Hổ phách nữ đó

sẽ không tiếp khách nữa. Người, ta tạm thời trông giữ giúp ngươi, ngươi muốn

đến Hổ Phách thôn tìm vui, có thể đi vào bất cứ lúc nào.”

Lý Trừng Hổ khẽ gật đầu, rất hài lòng đối với sắp xếp như vậy, khi tin tức này

truyền ra, càng có thể cho thấy ông ta coi trọng người nghĩa tử này của mình, có

thể khiến cho những kẻ có lòng dạ gây rối phải cân nhắc hậu quả.

Trùng Nhi liên tục cảm tạ vì điều này.

Cuối cùng nàng cũng không có ở lại lâu, đích thân Tương Hải Hoa đưa nàng

nàng trở về.

Sau khi bóng người đã biến mất, Lý Trừng Hổ chậm rãi nói: “Ta thực sự không

thể rời khỏi kinh thành trong thời gian dài, bản vương đã bí mật điều một nghìn

tinh nhuệ tới đây, có một trăm Đại tiễn sư, giao cho ngươi tùy theo tình hình mà

quyết định. Ngươi hẳn phải biết rõ bản vương nghĩ muốn gì.”

Tương La Sách hơi khom người đáp: “Vương gia yên tâm, cho dù tiểu nữ có

xảy ra chuyện, ắt cũng không để quận chúa có việc gì.”

Lý Trừng Hổ chợt thay đổi đề tài, “Nam nhân kia của nữ nhi ngươi e rằng

không đơn giản a.”

Tương La Sách thoáng ngẩn người rồi nhanh chóng ý thức được, nói ra lời này

vào lúc này, có lẽ liên quan đến việc lúc trước bị mất dấu tên tiểu bạch kiểm đó

của nữ nhi khi y ra ngoài, nói cách khác, vị vương gia này đã theo dõi tình nhân

của nữ nhi.

“Cùng lúc đó, Lâm Long ra khỏi cửa, người của bản vương cũng không thể theo

dấu, đây là trùng hợp sao? Chỉ mong là trùng hợp.”

“Vương gia yên tâm, nhất định sẽ chú ý cẩn thận.”

“Khu vực mà Thanh Nha đang giày vò là ở chỗ người bạn cũ của ngươi phải

không?”

“Vâng, Bàng Vô Tranh xây một căn nhà ở trên đảo đó, câu cá, dưỡng lão, tu

thân dưỡng tính, có thể nói người cũng như tên, không tranh với thế gian.”

“Ta nghe nói điều kiện trên hòn đảo đó không được tốt lắm, ngay cả một con

suối cũng không có, muốn trồng một chút hoa cỏ cũng phải vận chuyển bùn đất

từ nơi khác đến, vì sao hắn không chọn một hòn đảo có điều kiện tốt một chút,

mà lại đi chọn nơi đó chứ?”

“Vương gia, hẳn là không có liên quan gì với chuyện trước mắt, Bàng Vô Tranh

đã mua hòn đảo đó hơn mười năm trước rồi.”

“Nghe nói hắn đã mua hòn đảo đó không lâu sau khi bản vương huyết tẩy Hổ

Phách hải?”

“Nói trùng hợp cũng không tính được trùng hợp, hắn đã kinh doanh tại Hổ

Phách hải mấy chục năm, lần huyết tẩy đó quả thực khiến hắn có phần sợ hãi,

cũng từ lần đó mới khiến hắn sinh ra ý định tìm một chỗ ẩn cư, rời xa thị phi, vì

vậy hắn mới giao lại việc kinh doanh cho vãn bối.”

“Người tại giang hồ, không có mai danh ẩn tích, tìm một hòn đảo là có thể rời

xa được thị phi ư? Bản vương không có ý gì khác, chỉ muốn nhắc nhở ngươi,

địch nhân cường đại cũng đáng sợ, nhưng đáng sợ hơn chính là không biết địch

nhân tại bên cạnh mình.”

“Vương gia yên tâm, trong Bàng Thị thương hội, và cả ‘Tê Lan tiểu trúc’ ở trên

đảo đều có người của ta xếp vào.”

Thấy lão ta rất tự tin, Lý Trừng Hổ khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Đưa người về đến Tri Hải các, Tương Hải Hoa lập tức gọi thủ hạ tâm phúc của

mình đến, là phụ nhân mập mạp trắng trẻo kia, dò hỏi: “Hắn không có đi ra

ngoài chứ?”

“Hắn” chính là để ám chỉ tình yêu mới của cô ta.

Thành thật mà nói, có một người ăn cơm mềm như thế xuất hiện bên người vào

thời điểm này, chính cô ta cũng cảm thấy có phần không xác định, đối với tài

sản của cô ta, nuôi một kẻ muốn ăn cơm mềm chỉ là việc nhỏ, thậm chí cô ta

còn muốn giữ lại nuôi, cô ta thực sự thích nam nhân này, nhưng chỉ sợ có mục

đích khác.

Ban đầu cô ta không suy nghĩ nhiều, cô ta và phụ thân mình đều cho rằng đó là

một kẻ ăn cơm nhuyễn, đơn giản chỉ là muốn kiếm chút tiền, nhưng sau đó, khi

tình hình trở nên phức tạp, những ai có thể nghi ngờ đều bắt đầu bị nghi ngờ.

Khiến cô ta càng thấy bất an chính là, có mấy lần người đó ra khỏi phòng, chỉ ở

trong Tri Hải các, ngay tại trên địa bàn của cô ta, người của cô ta lại bị mất dấu.

Bị mất dấu chỉ một lần thì không sao, xảy ra mấy lần liền khiến người bất an.

“Hắn rất ít khi ra khỏi phòng, qua những lần vào phòng hắn dò xét, vẫn giống

như lúc trước, hầu hết thời gian đều ở trong phòng nhập định tu luyện. Các chủ,

phòng của hắn bị theo dõi rất gắt gao. Sau khi đảo chủ nhắc nhở về việc kim

giáp trùng, ngay cả một con ruồi chúng ta cũng không để tiếp xúc đến hắn. Có

thể khẳng định, khi ở trong phòng hắn không có khả năng liên lạc với bất kỳ kẻ

nào. Ta đoán rằng, đảo chủ khẳng định cũng bí mật phái người theo dõi hắn.

Nếu thật sự có vấn đề gì, đảo chủ không có khả năng không nói.”

Tương Hải Hoa than thở: “Chỉ mong là chúng ta quá đa tâm. Nếu như hắn thật

sự có vấn đề, đặt người ta ở ngay dưới mí mắt mình nhìn chằm chằm mà vẫn

không thể phát hiện được, vậy thì không khỏi quá đáng sợ.”