Bán Tiên

Chương 1312: Quà tặng (1)




Tê Lan tiểu trúc, Bàng Vô Tranh đội nón che nắng vẫn ngồi bên bờ biển thả

câu, thanh y phụ nhân lại lần nữa nhô lên khỏi những con sóng bên bờ biển.

Trên người không có vết nước, bà ta nhìn bóng dáng mấy chiếc thuyền trên mặt

biển xa xa, “Tên Thanh Nha gì đó đã đến rồi, người của bọn họ đang khoan vào

thăm dò trong lòng ngọn núi phế tích dưới biển, dường như đang tìm kiếm thứ

gì đó.”

Bàng Vô Tranh đang nhìn sợi dây câu trôi nổi cũng ngẩng đầu nhìn về phía

bóng những chiếc thuyền xa xa, trên khuôn mặt hiền lành lộ ra vẻ kinh ngạc,

“Khoan vào trong lòng núi làm gì? Lẽ nào trong lòng núi đó có cái gì hay sao?

Chẳng lẽ bọn họ đền đây không phải vì tiên phủ ư?”

Thanh y phụ nhân: “Thám Hoa lang đến đây tìm tiên phủ, bên ngoài lan truyền

ầm ầm, Thanh Nha và hắn tụ tập với nhau, lại còn tìm được nơi này, chắc hẳn

không phải trùng hợp, hẳn là đến vì tiên phủ. Mặc dù chúng ta đã tìm kiếm

nhiều năm như vậy, nhưng không biết làm sao để mở ra tiên phủ, vị Thám Hoa

lang đó không chỉ một lần mở ra, bọn họ khẳng định không phải vì ăn no rửng

mỡ mới làm như vậy, tất nhiên là có nguyên nhân, hành vi khoan thăm dò này

tám chín phần mười có liên quan với phương pháp mở ra tiên phủ, chỉ là chúng

ta không hiểu mà thôi.”

Bàng Vô Tranh khẽ gật đầu, “Nói có lý… Không biết trong lòng núi phế tích đó

đến cùng ẩn giấu điều gì liên quan.”

Thanh y phụ nhân: “Ta sẽ theo dõi chặt chẽ, trước tiên để xem làm trò gì rồi tính

tiếp. Nếu như không được, vậy thì cũng chỉ có thể cướp người về cạy miệng

rồi.”

Bàng Vô Tranh thở dài: “Nói dễ hơn làm! Cướp người thì đơn giản, nhưng để

không bị lộ lại rất khó. Hiện tại không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm

chằm vào tên đó. Lão phu thực sự không hiểu, không phải hắn là tài tử đệ nhất

thiên hạ sao? Sao lại ngu ngốc đến vậy. Loại chuyện tìm kiếm tiên phủ này, tại

sao lại không biết giữ bí mật, sao lại để lan truyền khắp nơi, người người đều

biết, như vậy chẳng phải là tự rước lấy phiền toái cho mình ư? Bây giờ thì hay

rồi, chính hắn cũng phải co mình trong Tri Hải các không dám tùy ý ra ngoài.”

Thanh y phụ nhân khẽ gật đầu, nếu không phải lo lắng về điều này, bọn họ đã

sớm đi bắt vị Thám Hoa lang đó về rồi, nhưng mà e ngại những thế lực kinh

khủng kia, trong trường hợp chưa thể nắm chắc, bọn họ thực sự không dám

hành động thiếu suy nghĩ.

Trên thực tế, những kẻ yêu ma quỷ quái muốn bắt cóc, muốn cạy miệng Khánh

miệng đâu chỉ có bọn họ, nhưng tất cả đều phải kiềm chế bản thân vì e sợ những

thế lực kinh khủng đang bí mật nhìn chằm chằm vào hắn.

Bữa tiệc trưa bên trong cung thành Hải đô, một bàn tiệc vừa đắt tiền vừa cầu kỳ

với đầy rượu ngon và mĩ vị, đáng tiếc chỉ có ba người vây quanh thưởng thức

một bàn tiệc hoàng tráng như thế.

Gồm có hai người được gọi là phụ tử, Lý Trừng Hổ và Trùng Nhi, được người

làn chủ nơi đây, Tương La Sách bồi tiếp.

Sự quan tâm của Lý Trừng Hổ và Tương La Sách đều không đặt vào những

món ngon đầy bàn, Tương La Sách không nhấc chiếc đũa, chỉ cầm ly rượu

chậm rãi thưởng thức từng ngụm nhỏ, và gần như không hé răng, lão ta tựa như

một người ngoài cuộc, nhìn xem hành động của hai người còn lại.

Trong ba người, chỉ có một mình Trùng Nhi là chăm chăm ăn uống, nhưng

không phải kiểu mải mê ăn uống để thỏa mãn cơn thèm mà là cúi đầu chậm rãi

nhai từng miếng nhỏ, chiếc đũa hầu như chưa từng đặt xuống. Nàng dùng việc

ăn để bịt miệng mình lại, nàng thực sự không muốn nói chuyện với Lý Trừng

Hổ và cũng không biết nên nói gì với đối phương.

Lúc ban đầu Lý Trừng Hổ nói rất nhiều, có thể nói đã hạ thấp phong thái bản

thân để trò chuyện với Trùng Nhi về những chuyện gia đình, tuy nhiên Trùng

Nhi không có tiếp lời, chỉ ấp a ấp úng ừm ừm hai tiếng, hoặc là lắc đầu hoặc là

gật đầu để đáp lại, vì vậy, hai “Phụ tử” tự nhiên không thể nói chuyện gì với

nhau được nữa.

May mà hiện tại Lý Trừng Hổ không có lên mặt, ông ta rất kiên nhẫn, nụ cười

trên mặt không có mất đi vì tình trạng bối rối này, nếu “Nhi tử” này đã thích ăn,

ông ta liền đích thân cầm đũa gắp đồ ăn cho nàng, thỉnh thoảng còn hỏi xem

mùi vị như thế nào? Tương La Sách khóe mắt giật giật khi nhìn cảnh này.

Đối với Trùng Nhi mà nói, với việc nhận nghĩa phụ này, nàng luôn cho rằng chỉ

là cái cớ để ông ta giữ lại ba tỷ kia, và trong suy nghĩ của nàng, Lý Trừng Hổ

cũng là một ác nhân tội ác tày trời, nàng thực sự không ngờ Lý Trừng Hổ lại đối

xử tốt với mình như vậy.

Nàng mơ hồ cảm thấy, tình cảm tốt đẹp mà ông ta dành cho mình không phải là

giả vờ.

Sau khi rời khỏi Hổ Phách hải lưu lạc khắp nơi, chỉ có duy nhất công tử mới đối

xử với nàng tốt như vậy, chỉ có hắn mới quan tâm tới chuyện ăn uống của nàng,

không ngờ Lý Trừng Hổ trước mặt cũng như vậy.

Nàng âm thầm tự nhắc nhở mình, ông ta là một người xấu, ông ta không có lí do

gì để đối xử tốt với mình, nhất định phải cảnh giác, không nên bị mặt ngoài của

người ta lừa gạt.

Vì vậy nàng nghĩ nên có chừng mực, thế là nàng đặt đũa xuống, đứng lên,

“Nghĩa… Nghĩa phụ, ta ăn đủ rồi, ta về đây.”

Lý Trừng Hổ tươi cười đứng lên, “Về liền bây giờ sao? Chiều nay ta sẽ khởi

hành về kinh, không tiễn ta sao?”

Trùng Nhi ấp a ấp úng, “Ta còn có việc phải làm.”

Lý Trừng Hổ cười nói: “Có muốn tranh thủ thời gian đi với ta về kinh thăm

Vương phi hay không? Nàng vẫn luôn nhớ đến con, luôn muốn gặp con đó.”

Tương La Sách cùng đứng lên theo, nói: “Đi về cũng thuận tiện, ta có thể sắp

xếp phi kỵ đưa đón.”

Trùng Nhi lắc đầu, “Không cần phiền phức như vậy, khi nào rảnh ta sẽ đến bái

kiến Vương phi.”

Lý Trừng Hổ giơ tay ngăn cản Tương La Sách đang định tiếp tục khuyên nhủ,

ra hiệu cho lão ta không nên ép buộc, “Lần này ta đến đây vội vàng, nghĩa phụ

không kịp chuẩn bị quà tặng gì cho con, con nghĩ xem mình muốn cái gì, cứ

việc nói ra, mọi thứ nằm trong khả năng, bản vương tuyệt đối không tiếc.”

Những lời này đã khiến Trùng Nhi động tâm, mặc dù lúc trước sư phụ từng

nhắc nhở tới chuyện các Hổ phách nữ, nhưng nàng vẫn một mực không dám nói

ra vì cảm thấy đó là điều không thể, thái độ của Lý Trừng Hổ lúc này đã cho

nàng dũng khí, nàng hơi chút do dự rồi cuối cùng cố gắng nói một cách mơ hồ:

“Nghĩa phụ, có thể buông tha cho những Hổ phách nữ đó không?”

Khi nói lời này, tim nàng đập rất dữ dội, nàng có cảm giác như chính mình cũng

không nghe được mình nói gì, tâm hoảng ý loạn, không dám nhìn vào mắt Lý

Trừng Hổ.

Lý Trừng Hổ dường như không chút nào kinh ngạc đối với điều này, ông ta a

một tiếng đầy thâm ý, “Là những Hổ phách nữ ngoài cung đó ư?”

Trùng Nhi gật đầu, vẫn không dám nhìn ông ta.

Lý Trừng Hổ nói:

“Nghe nói con từng đến tìm những nữ nhân đó để vui vẻ, lúc này còn có thể hỏi

đến bọn họ, xem ra con thật dự yêu thích việc này. Bọn họ đã bị giam cầm nhiều

năm như vậy, cơn giận của bản vương cũng đã tiêu tan rồi. Nếu như con thực sự

thích bọn họ, bản vương cũng không có gì cho con, vậy thì xem như bọn họ là

món quà ghi nhận việc chúng ta nhận nhau, ta ban thưởng cho con tất cả bọn họ.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là con thực sự thích, là con thực sự muốn có

bọn họ.”

Khóe miệng Tương La Sách hiện lên một nét tươi cười không dễ nhận ra.

Trùng Nhi vụt ngẩng đầu lên, nàng thực sự không ngờ được sư phụ đã nói đúng,

phát hiện thấy sư phụ quả thực là sư phụ, lại lợi hại như vậy, mình vậy mà

không sớm tin tưởng lời sư phụ nói, suýt chút nữa đã bỏ lỡ vì sự do dự của

mình.

Mấu chốt là chính nàng còn không biết nên mở miệng như thế nào, nàng chỉ

vừa nói ra, Lý Trừng Hổ liền chủ động biểu thị muốn lấy tất cả những nữ nhân

Hổ phách nữ đó làm lễ vật tặng cho nàng, quả là một niềm vui bất ngờ, nàng vui

vẻ gật đầu lia lịa, “Ta thích, ta thích, tạ nghĩa… Nghĩa phụ ban cho.” Nàng chắp

tay khom người cúi đầu cảm tạ.

Lần này thực sự là lời cảm tạ phát ra từ tận đáy lòng