Long Hành Vân: “Đây là chuyện của Xích Lan các, không cần Thiên Lưu sơn
đồng ý.”
Dữu Khánh muốn dựng thẳng ngón tay cái chế nhạo gã, và tặng cho gã thêm ba
chữ: Ngươi có gan!
Hoàng Tu Hùng cất tiếng thở dài, “Hắn là Các chủ Xích Lan các.”
Dữu Khánh lập tức nghiêm trang nói: “Đều là đồn đại, ta không phải đến đây
tìm tiên phủ.”
Long Hành Vân nghi ngờ hỏi: “Vậy ngươi ở lại Hổ Phách hải làm gì?”
“Ta nói nha Long Hành Vân, ngươi có bệnh sao? Ta đến Hổ Phách hải làm gì,
có cần phải giải thích với ngươi không? Ngươi suy nghĩ gì vậy chứ, cũng không
thể ta ở lại nơi nào, nơi đó liền có tiên phủ, đúng không?”
“Rất có thể. Ngươi rất ít khi rời khỏi U Giác phụ, ngươi xuất hiện nơi nào, xác
suất có tiên phủ xuất hiện quả thực rất cao.”
Dữu Khánh bị lời nói của vị Long thiếu này làm cho nghẹn họng, không nói nên
lời. Hắn không ngờ được quan điểm của tên ngốc này lại là như vậy, gã ta hoàn
toàn không quan tâm trước đây hắn lau mông sạch sẽ như thế nào, gã ta không
quan tâm lý lẽ.
Vấn đề là sau khi nghe gã ta nói như thế, lại nhìn thấy thần sắc của Hoàng Tu
Hùng và Phượng Quan Vân chợt có dao động, hình như bọn họ cũng cảm thấy
có chút đạo lý.
Dữu Khánh muốn chào hỏi tổ tông nhà gã, nhưng cuối cùng lại nghẹn ra một
câu, “Ta nói không phải, ngươi không tin, vậy ngươi còn hỏi ta làm gì?”
Hắn vung tay lên, “Tiễn khách!”
Mục Ngạo Thiết lập tức bước tới ra hiệu mời về.
Nơi này dù sao cũng là Tri Hải các, nhóm người Long Hành Vân không thể cố
chấp, giải thích nói lý lẽ cũng vô dụng, cứ như vậy bị đuổi ra ngoài.
Người được cử đi theo dõi sát rất nhanh truyền về kết quả, nhóm người Xích
Lan các cũng ở lại trong Tri Hải các, hơn nữa còn ở cùng một tầng gần bên bọn
hắn. Người ta dùng thân phận bối cảnh để gây áp lực cho những khách trọ khác,
hơn nữa còn không quan tâm đến tiền bạc, đền bù gấp đôi, vì vậy liền dễ dàng
có được vị trí như ý, có thể nói là không chút nào che giấu tung tích, rõ ràng là
làm hàng xóm với bên này.
Sóng trước chưa yên sóng sau đã tới, không bao lâu sau, Tương Hải Hoa lại tới
đây, đích thân đưa ra lời mời Trùng Nhi, nói là Lý Trừng Hổ sắp phải về kinh,
trưa nay tổ chức yến tiệc, phụ tử hai người gặp mặt một lần trước lúc chia tay,
nói Trùng Nhi chuẩn bị, lát nữa sẽ đích thân đưa nàng đến đó.
Lần này không có mời bất kỳ người nào khác, như thể đó chính là chuyện người
trong nhà.
Trùng Nhi là phản cảm không muốn đi, nhưng lí do mà người ta đưa ra khiến
nàng khó thể từ chối, vấn đề là đám người Dữu Khánh cũng cảm thấy không
thích hợp từ chối, vì vậy Trùng Nhi chỉ có thể cắn răng đồng ý.
Sau đó nàng tranh thủ rời phòng một chuyến, xuất hiện tại một góc trong Tri
Hải các, gần như xuất hiện cùng lúc chính là vị sư phụ phong lưu phóng khoáng
của nàng.
Đối mặt với đồ đệ làm lễ bái kiến, tiểu sư thúc nhấc tay ra hiệu miễn lễ, nhìn ra
ngoài cửa sổ, khẽ cười nói: “Hiện tại có quá nhiều người nhìn chằm chằm và
các ngươi, càng ngày càng không dễ thoát khỏi ánh mắt của đám người theo
dõi, sau này nếu không cần thiết thì tận lực không nên gặp mặt, có việc gì hãy
rung chiếc chuông nhỏ ta đưa cho con, ta sẽ liên hệ với con.”
Trùng Nhi lấy chiếc chuông nhỏ ra nhìn, thấy nó nhỏ xiu, âm thanh phát ra cũng
không lớn, nàng rất khó hiểu, rung vang chiếc chuông nhỏ như vậy làm sao có
thể liên lạc được?
Bởi vì nàng vẫn là đệ tử ngoại môn, nên có một số chuyện về nội môn của Linh
Lung quan chưa thể nói cho nàng biết.
“Nói đi, tìm vi sư có chuyện gì?”
Còn có thể có chuyện gì, Trùng Nhi kể ra việc Lý Trừng Hổ hẹn gặp mặt, thực
ra nàng rất không muốn đi gặp Lý Trừng Hổ, nàng thực sự quá khó chấp nhận
ngồi ăn chung với kẻ thù giết mẹ.
Nàng muốn than thở với sư phụ, sau đó dùng cờ hiệu của sư phụ để ứng phó với
mấy người Dữu Khánh.
Tiểu sư thúc nghe xong thì mỉm cười, tựa như đã biết trước chuyện này, “Không
phải con cảm thấy những Hổ phách nữ đó đáng thương sao, không phải muốn
cứu bọn họ sao? Muốn cứu thì đi đi, đến đó thỉnh cầu Lý Trừng Hổ đi.”
Trùng Nhi không hiểu, hỏi: “Lý Trừng Hổ giam cầm ngược đãi các nàng nhiều
năm, sao có thể tha cho bọn họ chỉ vì một lời nói của đồ nhi?”
Khóe miệng Tiểu sư thúc hiện lên một nụ cười dễ nhìn thần bí và khiêm tốn,
“Không thử thì làm sao biết được? Cứ đi thử xem.”
Dứt lời y chỉ về một hướng, như muốn nói có người đang đến, sau đó liền xoay
người rời đi.
Trùng Nhi nhìn theo, bình thường cảm thấy sư phụ rất dễ nói chuyện, lần này lại
hiếm có mà không thuyết phục được, khiến nàng có chút nản lòng…
Mặt trời lên cao, biển rộng sóng biếc, mấy chiếc thuyền ở sát bên nhau, có vài
bóng người đạp sóng lướt đến, đáp xuống trên thuyền, chính là nhòm người
Thanh Nha.
Sau một lúc gặp gỡ người của mình để xác nhận lại, Thanh Nha cùng một số
người khác nhảy vào trong biển, nhanh chóng lặn xuống đáy biển.
Khi hoàn cảnh dưới nước chỉ còn mông lung và mờ tối, Thanh Nha đã đứng
trên một ngọn núi dưới đáy biển, có người ném mạnh ra mấy viên Huỳnh thạch
chìm xuống đáy, chiếu rọi ra ra mấy tầng bậc khổng lồ đã bị hư hại.
“Tên đó quả nhiên nói thật, dưới đáy biển thực sự có bậc cấp khổng lồ.”
Trong bọt khí, Thanh Nha tận mắt nhìn thấy cảnh này liền hưng phấn vỗ tay, lúc
này y vẫn không quên bóp vỡ một củ đậu phộng lấy hạt ăn.
Thủ hạ ở bên cạnh chỉ tay tới nói:
“Lúc trước đã mấy lần tìm kiếm qua nơi đây nhưng không phát hiện ra được
những bậc cấp cổ xưa này, quả thực rất khó phát hiện, chúng bị lượng lớn đá
vụn chôn vùi rất dày, hơn nữa còn bị bùn đất, những thứ trong biển phủ đầy, sau
đó, có người cảm thấy đống đá chồng chất này có điểm không bình thường,
không giống như những vùng tích tụ thông thường khác dưới đáy biển, nên đã
dọn dẹp để kiểm tra, và phát hiện ra rằng đó đều là những tảng đá vụn đủ kiểu
dáng với kích cỡ to nhỏ khác nhau, tựa như là bị sức mạnh phá hủy. Từ phát
hiện này, mọi người lập tức dọn dẹp phạm vi lớn để kiểm tra thêm, sau đó mới
xuất hiện cảnh tượng trước mắt này. Bọn ta coi như may mắn không làm nhục
mệnh.”
Thanh Nha khen: “Tốt, làm rất tốt, các huynh đệ làm việc vất vả đều sẽ có trọng
thưởng. Ngoài ra, nói mọi người tiếp tục chịu khó chút nữa.” Y chỉ vào ngọn
núi dưới chân, “Hãy dò xét vào bên trong, nếu như ta không có đoán sai, bên
trong ngọn núi này hẳn là có một hang động bí mật. Ta nói thật cho ngươi biết,
đó là một kho báu, chúng ta sắp phát đại tài rồi. Nếu tìm được, ngươi có một
phần!”