Bán Tiên

Chương 1310: Di tích dưới đáy biển (1)




Tiếng gõ cửa vang lên, An Di và Tô Thu Tử đi đến, sau khi chào hỏi ngắn gọn,

An Di liền báo cáo: “Thanh Nha đã rời khỏi Tri Hải các, dẫn theo người ra biển,

sau đó không tiện đi theo, nên không biết bọn họ đi đâu.”

Đám người bọn họ hiện tại cũng không có chuyện gì để làm, Dữu Khánh đành

cử bọn họ đi làm một số nhiệm vụ đơn giản, ví dụ như theo dõi Thanh Nha,

cũng không cần phải lén lút theo dõi, là công khai thay phiên nhau trông chừng.

Dữu Khánh hỏi: “Có trả phòng hay không?”

An Di: “Còn chưa trả phòng, theo tình hình hiện nay thì chỉ là ra khơi.”

Dữu Khánh sờ sờ chút ria mép, trong lòng lẩm bẩm, chẳng lẽ đã tìm được “Cổ

Thai khư” mà mình bịa ra đó rồi sao?

“Biết rồi.” Hắn vừa suy nghĩ vừa khoát tay áo, để cho bọn họ rời đi trước.

Bọn họ rời đi, cửa mới đóng lại được một lúc, đột nhiên lại có tiếng gõ cửa cóc

cóc vang lên, Mục Ngạo Thiết đi ra mở cửa, ngoài cửa truyền vào một giọng

nói khiêm tốn, “Mục huynh, đã lâu không gặp. Thám Hoa lang có ở đây

không?”

Mấy người Dữu Khánh ở trong phòng đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa, cảm thấy

giọng nói này có phần quen thuộc?

“Chờ một chút.” Mục Ngạo Thiết khách khí một câu, đóng cửa lại, nhanh chóng

quay vào, trước ánh mắt nghi hoặc của mấy người, y thông báo: “Là Long Hành

Vân, còn dẫn theo một nhóm người.”

“Long Hành Vân?” Dữu Khánh rất kinh ngạc và khó hiểu, “Hắn tại sao lại tới

đây?”

Mục Ngạo Thiết lắc đầu, y không trả lời được vấn đề này.

Dù không hiểu ra sao, Dữu Khánh cũng không thể làm được gì? Hắn đã được

lĩnh giáo khả năng dây dưa của vị thiếu Các chủ đó, nhưng hắn cũng muốn biết

ý đồ đối phương đến đây, ám tiễn không dễ đề phòng bằng minh thương, hắn

liền gật đầu.

Mục Ngạo Thiết đi nhanh ra cửa, mở cửa đón khách.

Ngoài cửa phòng quả thực đứng một đống người, có cả trai lẫn gái, không thích

hợp để tất cả mọi người cùng đi vào, Long Hành Vân rất tự giác, chỉ dẫn theo

một nam một nữ đi vào.

Long thiếu Các chủ vẫn mặc một bộ bạch y, làm nổi bật lên dáng vẻ công tử

môi hồng răng trắng, nói thật lòng, gã quả thực rất tuấn tú, so với trước đây,

phong thái của gã đã tạo ra một ấn tượng khác, không còn thấy vẻ kiêu ngạo bởi

xuất thân danh môn lúc trước, cây chiết phiến bộc lộ rõ ràng phong cách luôn

mang theo bên người cũng không thấy nữa.

Cũng không nên tiếp tục xưng hô Long thiếu Các chủ, hiện tại, Long Hành Vân

đã tiếp quản Xích Lan các, thực sự đã là đương đại Các chủ của Xích Lan các.

Không thể không nói giang sơn thay đổi có người mới xuất hiện, nhìn thấy tên

gia hỏa này, mấy người bên này rất cảm khái, nhất là Dữu Khánh, Mục Ngạo

Thiết và Nam Trúc, ba người vô thức liếc nhìn nhau, ánh mắt nhìn về phía Long

Hành Vân có chút phức tạp.

Ba người tận mắt chứng kiến quá trình Xích Lan các chủ tiền nhiệm bỏ mình,

thực sự là một lời khó nói hết, một nữ nhân nhìn như tiên nữ, lúc trước chết lại

bộ lộ ra tai tiếng khó thể chịu nổi.

Ba người không khỏi thầm nghĩ, nếu như Long Hành Vân biết được phụ thân

của mình bị chính mẫu thân của mình giết chết, hơn nữa còn là vì phát hiện ra

mẹ của gã ngoại tình, gã làm sao chịu nổi.

Nếu như biết được mẫu thân của mình bị Nhị Động chủ Ô Ô của Thiên Lưu sơn

giết chết, hơn nữa là để báo thù cho phụ thân của gã, thì gã nên đối mặt như thế

nào?

Tất nhiên, sự chú ý của mọi người tập trung nhiều hơn vào hai người đứng phía

sau Long Hành Vân.

Người đàn ông thân hình cao to, hơi trông hơi già, khuôn mặt uy nghiêm đầy

nam tính, mặc một chiếc áo sam màu vàng, khí chất khiến người ta có cảm giác

bị áp bách.

Người phụ nữ cũng là một phụ nhân tuổi không nhỏ, ánh mắt sắc bén, dung

mạo bình thường, mặc một chiếc váy hoa, có khí chất thanh cao rõ ràng.

“Dữu huynh.”

“Long huynh.”

Khách và chủ song khách sáo chào nhau, Long Hành Vân coi như nhớ kỹ sở

thích của Dữu Khánh, xưng hô Dữu Khánh theo lời hắn đã dặn dò trước đây.

Chính vì điều này, Dữu Khánh cảm thấy vị này có vẻ đã từ bỏ sự tùy hứng của

gã, lời nói và cử chỉ thể hiện sự khiêm tốn thực sự.

Thấy Dữu Khánh thỉnh thoảng liếc nhìn người phía sau mình, Long Hành Vân

nhanh chóng bước sang một bên và giới thiệu: “Đây đều là lão nhân của Xích

Lan các, là trưởng bối của ta. Vị này là Hoàng thúc Hoàng Tu Hùng, vị này là

Phượng di Phượng Quan Vân.”

Cây có bóng, người có tên, gã ta vừa mới báo tên ra, những người tại đây liền

biết, bốn đại hộ pháp của Xích Lan các được gọi là Kim, Ngân, Thiên, Địa tứ

vệ, Ngân vệ Ngân Sơn Hà đã nằm lại Chư Yêu chi cảnh, hai người trước mắt,

Hoàng Tu Hùng chính là Kim vệ, Phượng Quan Vân chính là Thiên vệ, còn Địa

vệ nghe nói tên là An Sơn, là một thụ yêu gì gì đó.

An Sơn không tới đây, ở lại Xích Lan các giữ nhà.

“Thì ra là hai vị tiền bối, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.” Dữu Khánh

chắp tay chào, đám người Nam Trúc cũng cất lời chào theo.

Hoàng Tu Hùng và Phượng Quan Vân khẽ gật đầu đáp lại.

Quan hệ giữa Dữu Khánh và Long Hành Vân không khá hơn bao nhiêu, hắn

không biết đối phương đến đây có phải để gây rối hay không, dù sao cái chết

của nữ nhân Xích Lan kia ít nhiều cũng có liên quan đến hắn, nếu không phải

hắn bắt Long Hành Vân làm con tin, Xích Lan sẽ không xuất hiện tại Đại

Hoang Nguyên, tự nhiên cũng sẽ không có kết quả sau đó.

Kim vệ và Thiên vệ của Xích Lan các đều đã được điều động, bên ngoài còn có

một đám nhân thủ, Dữu Khánh lo lắng Long Hành Vân tới đây báo thù, vì vậy

cũng không mời gã ta ngồi xuống nói chuyện, không tiếp đãi với gã ta như một

vị khách.

Hắn không có gì phải sợ, hắn không tin Long Hành Vân dám công khai làm

loạn tại Tri Hải các này.

Hơn nữa, tuy rằng Xích Lan các tứ vệ là người nổi danh tất nhiên không phải hư

sĩ, nhưng cũng chỉ là tu sĩ Thượng Huyền, bây giờ hắn cũng là Thượng Huyền,

cho nên đúng là không có gì phải sợ, huống chi Long Hành Vân đã mất cha mất

mẹ, chỗ dựa mạnh mẽ nhất không còn nữa, hắn liền càng không sợ.

Về phần bối cảnh Thiên Lưu sơn, hắn chỉ có thể cười ha hả, Ô Ô đại khái sẽ hỗ

trợ kiềm chế Long Hành Vân giúp hắn.

Vì vậy, hắn thẳng thắn nói: “Nghe nói Long huynh bây giờ đã là Các chủ Xích

Lan các, trước tiên ta xin chúc mừng. Đúng rồi, không biết Long các chủ lần

này đến đây có gì chỉ giáo?”

Long Hành Vân vẻ mặt xấu hổ, nói, “Thật xấu hổ, chỉ là nhờ ân huệ tổ tiên mà

thôi, bản thân ta không có bản lĩnh gì. Không như Dữu huynh, thiên phú kỳ tài,

nghe nói đã đột phá đến Thượng Huyền, một kiếm bình Tam Tiên bảo uy chấn

thiên hạ, đó mới thực sự là điều đáng mừng, tại hạ chỉ có thể kính ngưỡng mà

thôi.”

Nghe những lời nói này, Dữu Khánh ngây người sửng sốt, thái độ khiêm tốn

đến như vậy, hoàn toàn không giống phong cách của vị Long đại thiếu kia,

chẳng lẽ là muốn khiến lão tử mất cảnh giác ư?

Thực ra hắn đã suy nghĩ quá nhiều, hắn không biết rằng Long Hành Vân là thật

sự hối hận, sau khi biết tin mẫu thân qua đời, gã không có oán trời trách đất hận

người khác, gã chỉ oán trách chính mình, gã cảm thấy chính gã đã hại chết mẫu

thân, hối hận đen cả ruột gan, thực sự đã trải qua một khoảng thời gian rơi đầy

nước mắt rồi mới bước ra ngoài.

Chỉ khi đã bị mất đi, rồi phải đối mặt với một loạt chuyện sau đó, gã mới thực

sự nhận rõ được trọng lượng của mình, nếu không phải còn có bối cảnh Thiên

Lưu sơn, e rằng gã rất khó chỉ huy được những người bên dưới của Xích Lan

các, có một số việc chỉ có đương sự mới có thể cảm nhận được những thay đổi

nhỏ bé kia.

Tiếp đó gã lại nghe nói vị Thám Hoa lang kia đã đột phá đến cảnh giới Thượng

Huyền, so với bản thân mình, gã càng cảm xấu hổ. Gã thật sự không biết mình

dựa vào đâu để cho rằng mình giỏi hơn người ta, gã nhận ra rằng những lời

người ta nói trước đây không sai, không có gia thế làm bối cảnh chống lưng, tại

trong mắt người ta, gã không là cái gì.

Hoàng Tu Hùng và Phượng Quan Vân đều tận mắt nhìn thấy gã hạ thấp phong

thái, trong lòng âm thầm thở dài, tỉnh ngộ có chút muộn.

Nhưng đây là một điều vui mừng, con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng.

Người ta đã hạ thấp phong thái, với bối cảnh của gã, Dữu Khánh cũng không

thể vô cớ hung hăng, vì vậy hắn dịu giọng lại, nói: “Long huynh, chúng ta giày

vò qua lại đã lâu như vậy rồi, tiếp tục vòng vo cũng không có ý nghĩa, có

chuyện gì nói thẳng ra đi, ngươi tìm ta làm gì?”

Long Hành Vân đột nhiên nhìn chằm chằm vào mắt hắn, hỏi: “Ngươi có đi vào

Chư Yêu chi cảnh hay không?”

“…” Dữu Khánh sửng sốt, một nhóm mấy người cũng thót tim một cái, “Ta

đúng là muốn đi vào, đáng tiếc không có cơ hội. Ngươi hỏi điều này làm gì?”

“Mẫu thân của ta chết ở trong đó.”

“À, ta có nghe nói về việc này. Người quá cố đã ra đi rồi, Long huynh nén bi

thương.”

Long Hành Vân xua tay nói: “Ta chỉ muốn biết mẫu thân ta chết như thế nào.”

Dữu Khánh kinh ngạc hỏi: “Ngươi không biết lệnh đường chết như thế nào

sao?”

Long Hành Vân thở dài: “Ô nhị thúc Thiên Lưu sơn có nói qua, nói là mẹ của ta

bị Thủ sơn thú trong đó giết chết, nghe nói Hướng Lan Huyên của Đại Nghiệp

ty cũng nói như vậy, nhưng ta luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, ta cũng không nói rõ

được có vấn đề ở điểm nào. Ta muốn biết toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra.”

Thì ra là như vậy, Dữu Khánh không biết phía bên Thiên Lưu sơn đến cùng đã

giải thích như thế nào lại khiến cho tên này cảm thấy không thích hợp, cũng

không biết phải nói với gã thế nào, hắn thực sự muốn khuyên đối phương, có

một số việc không nên làm rõ thì tốt hơn, nếu không sẽ càng khó chịu nổi.“Vậy

thì ngươi đã tìm sai người rồi, ta cũng muốn biết trong Chư Yêu chi cảnh của

Phượng tộc như thế nào, nhưng mà ta thấp cổ bé họng, muốn nghe cũng không

nghe được. Long huynh, ngươi đến tìm ta chỉ vì việc này?”

Long Hành Vân hỏi: “Nghe nói Dữu huynh đang tìm tiên phủ?”

Dữu Khánh gãi gãi ria mép, có chút bối rối, cười ha hả nói: “Hiện tại e rằng

ngay cả người điếc cũng có nghe nói về việc này.”

Long Hành Vân: “Ta muốn biết có phải là thật hay không.”

“…” Dữu Khánh lại sửng sốt, muốn hỏi gã một chút, có thể hỏi về loại chuyện

này kiểu như vậy sao? Giao tình giữa chúng ta đến mức vậy sao? Hắn liền nghi

hoặc hỏi: “Nếu thật thì thế nào, giả thì làm sao?”

“Nếu như thật, ngươi hãy mang ta cùng đi, Xích Lan các ta nguyện trợ giúp

Dữu huynh một tay.”

“Ách, Long huynh không nói đùa chứ?”

“Ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng thiên phú lại kém cỏi, chỉ sợ vĩnh viễn

cũng không thể theo kịp Dữu huynh, tiên phủ chính là cơ hội của ta.”

“Ngươi muốn vào tiên phủ để mạnh mẽ lên rồi đối phó ta sao?”

“Dữu huynh, ân oán giữa chúng ta đã trôi qua rồi, mong rằng Dữu huynh không

chấp nhặt với ta về những chuyện hoang đường lúc trước. Ta muốn mạnh mẽ

lên để gánh vác Xích Lan các, cũng là muốn tìm được phương pháp tiến vào

Chư Yêu chi cảnh, để biết rõ chi tiết những gì mẫu thân ta đã gặp phải.”

Dữu Khánh cũng không biết cách nghĩ của tên này là đúng hay sai, hắn nhìn hai

người Hoàng, Phượng phía sau gã, hỏi: “Các ngươi cũng tán thành điều này ư?

Thiên Lưu sơn đồng ý không?”

Nói đến việc đó, hai người này rõ ràng có vẻ bất đắc dĩ.