Về tổng thể, Dữu Khánh hoàn toàn không nói dối, hắn chỉ nói ra tình hình thực
tế, kể lại nội dung trong cuốn sách viết về các nơi kỳ lạ, sở dĩ bọn hắn tìm đến
Hổ Phách hải là bởi vì trong cuốn sách nói đến một chiếc ghế khổng lồ làm
bằng các loại ngọc trai đủ màu sắc, mà theo truyền thuyết, Hổ Phách hải từng
sản xuất ra ngọc trai nhiều màu, bọn hắn mơ hồ có cảm giác Hổ Phách hải có
thể có liên quan với tiên phủ, vì vậy chạy đến đây dò xét.
Mục Ngạo Thiết ở bên cạnh, và cả đám người Nam Trúc ở bên ngoài cửa nhìn
vào lắng tai nghe, đều kinh ngạc sửng sốt, điều này cũng có thể nói ra sao? Bọn
họ đều không biết Dữu Khánh đang định làm trò náo loạn gì, hắn điên rồi sao?
Nghe kể xong, ánh mắt Mông Phá lấp lóe bất định, suy nghĩ một hồi, sau đó lão
ta hít vào một hơi thật sâu, trịnh trọng hỏi: “Quyển sách đó là do tiểu hài tử ở
chỗ các ngươi vô tình mang từ U Nhai về Đào Hoa cư, sau đó các ngươi vô tình
phát hiện được manh mối có khả năng liên quan đến tiên phủ?”
Hai chữ “vô tình” được nhất mạnh rất rõ ràng.
Dữu Khánh: “Ta hiểu ý của Mông tiên sinh, đó thực ra cũng là lo lắng ban đầu
của chúng ta. Làm sao lại có thể trùng hợp như thế, lại là chúng ta phát hiện ra
manh mối về tiên phủ, cho nên chúng ta đã hỏi Tiểu Hắc kỹ hơn, sau nhiều lần
xác nhận, Tiểu Hắc quả thực là bởi vì bị nội dung trong cuốn mạn đàm thu hút
nên mới cầm sách về Đào Hoa cư để xem. Về phần chúng ta, quả thực là tình cờ
cầm xem sách của nó, rồi vô tình phát hiện ra manh mối này.”
Mông Phá: “Quyển sách đó còn nằm trong tay các ngươi không?”
Dữu Khánh: “Còn, chỉ là một quyển sách mà thôi, U Nhai cũng không có thúc
giục trả lại, nếu như Ty Nam phủ muốn xem, tùy thời có thể đến đó kiểm chứng,
còn nếu như muốn lấy đi thì chúng ta không thể quyết định được, dù sao, đó
không phải là sách của chúng ta, cần phải được U Nhai đồng ý.”
Mông Phá cảm thấy hắn cũng không dám làm bừa kéo U Nhai vào vấn đề này,
nên trầm ngâm một lúc rồi hỏi tiếp: “Vậy từ khi đến đây các ngươi đã tìm được
manh mối gì về tiên phủ chưa?”
Dữu Khánh giang hai tay ra, “Ta rất muốn đi tìm, nhưng còn chưa kịp triển khai
tìm kiếm, không biết từ nơi nào lại truyền ra tin đồn, trực tiếp vạch trần chuyện
ta đi tìm tiên phủ, ngoài ra còn bị ám sát, rồi ngay cả Lý Trừng Hổ cũng chạy
tới đây nhận nghĩa tử, địa đầu xà Thanh Nha của Ảo Vọng cũng tới đây, còn có
cả việc lão Khâu gì đó thả côn trùng ra theo dõi, hay có quỷ sống nhét tờ giấy
vào phòng ta. Tình hình bây giờ quá loạn, ta thực sự rất đau đầu. Mông tiên
sinh, mọi chuyện đều vây quanh chúng ta, chúng ta đã bị vây khốn, ngài nói ta
còn làm sao đi tìm được bây giờ?”
Mông Phá nghĩ lại thấy cũng đúng, đủ các loại chuyện dị thường đều xuất hiện
cùng với tên này.
Đương nhiên, bất kể đối phương nói như thế nào, lão ta cũng sẽ không dễ dàng
tin tưởng, nếu như có thể kiểm chứng thì lão ta vẫn phải nghĩ cách xác minh.
Đột nhiên có quá nhiều tin tức quan trọng ập tới một lúc, trong lúc nhất thời lão
ta không kịp tiêu hóa, cho nên cũng chưa nghĩ ra điều gì để hỏi tiếp, lão ta
chuẩn bị trở về sắp xếp lại thông tin, tiếp đó xử lý các chuyện quan trọng liên
quan đến những gì vừa mới biết được, liền căn dặn: “Về sau có chuyện gì thì
nhớ báo cho ta.”
Thấy lão ta xoay người muốn rời đi, Dữu Khánh vội vàng hỏi: “Mông tiên sinh,
Mông tiền bối, ta làm cách nào để báo tin được cho ngài chứ? Ta giống như
người mù, cũng không dám phái người theo dõi ngài, đi đâu tìm ngài bây giờ?”
Mông Phá nhìn hắn một cái, kéo khăn che mặt, “Sẽ có người liên lạc với
ngươi.”
Dữu Khánh lại nói: “Kiểm tra gian phòng đối diện giúp ta đi, lão Khâu đó quá
đáng sợ, ngài giúp ta bắt lão và xử lý lão ta đi.”
Mông Phá xem như đã hiểu được vì sao Hướng Lan Huyên và Sô Vũ không làm
giúp hắn việc này, đổi là lão ta thì cũng phải quan sát trước đã rồi tính tiếp, vì
thế lão ta liền trả lời mơ hồ: “Sẽ nhìn chằm chằm lão ta giúp ngươi.”
Dứt lời liền trực tiếp rời đi.
Dữu Khánh bước nhanh đuổi theo, “Mông tiền bối, về việc này ta không yên
tâm lắm, ngài có thể điều một nhóm người Ty Nam phủ đến đây giúp ta thêm
can đảm hay không?”
Mông Phá tựa như không có nghe thấy, sờ sờ khuôn mặt vừa mới được che lại,
xác nhận không có vấn đề gì liền mở cửa đi ra ngoài.
Dữu Khánh đi đầu, mấy người cố ý đứng ở cửa vào nhìn theo, khi bóng người
đã biến mất, hắn mới gật đầu với đám người An Di đang đứng trong cửa một
căn phòng khác thò đầu ra ngoài nhìn xem, biểu thị không có việc gì, sau đó
mọi người lại rút vào trong.
Khách nhân vừa rời đi, cửa đóng lại, mấy người Nam Trúc, ngoại trừ Trùng Nhi
rất có lòng tin đối với công tử nhà mình ra, những người khác đều không kiềm
chế được nữa.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp nói gì, Dữu Khánh đã mở miệng trước, hắn hỏi
Bách Lý Tâm: “Phía bên kinh thành Cẩm quốc có động tĩnh gì không?”
Cái gọi là động tĩnh, là chỉ việc lúc trước từ chỗ Thanh Nha hắn biết được kẻ
chủ mưu đằng sau vụ ám sát mình, nên đã nói Bách Lý Tâm báo tin tức cho
người đứng sau nàng, lúc đó hắn đã có dặn, bên hắn muốn nhận được phản hồi
sau khi có kết quả xử lý.
Vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần sau chuyện vừa rồi, Bách Lý Tâm không
biết vì sao hắn lại nhắc đến việc này, nàng trả lời: “Còn chưa có phản hồi kết
quả cho ta. Mai Tang Hải dù sao cũng là thừa tướng một quốc gia, quyền cao
chức trọng, ngay cả hoàng đế cũng không có khả năng tùy tiện động vào hắn,
muốn lật đổ hắn tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, không có khả năng có
kết quả nhanh như vậy.”
Dữu Khánh gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy. Lúc trước ở chỗ Hướng Lan
Huyên, ta nghe nàng nói rằng, thủ pháp tung tin đồn tìm tiên phủ này không
giống thủ pháp của giới Tu hành, việc này không phải nhằm vào tiên phủ, trái
lại giống như là cố ý gây phiền toái cho ta, rất có thể cũng chính là kẻ chủ mưu
vụ ám sát ta. Ta rất đồng ý với cách lý giải này. Ta cảm thấy ngươi nên báo việc
này cho người đứng sau ngươi biết, để hắn nghĩ cách tiết lộ cho Ty Nam phủ.”
Việc này không thành vấn đề, Bách Lý Tâm gật đầu biểu thị sẽ thực hiện, nhưng
nàng vẫn cất lời nhắc nhở: “Trên con đường làm quan luôn sẽ bị rất nhiều người
giội nước bẩn, vẫn là câu nói kia, Mai Tang Hải dù sao cũng là thừa tướng một
quốc gia, không có bằng chứng liền nói hắn là người tung tin đồn, chỉ sợ không
động đến được hắn.”
Nhận ra nàng vẫn chưa lĩnh hội được ý của mình, Dữu Khánh khẽ lắc đầu nói:
“Vậy thì phải xem là ai muốn động đến hắn. Có một số người đôi khi không cần
phải hành động theo quy tắc của triều đình Cẩm quốc, họ không cần chứng cứ.
Giống như ta đã nói với Mông Phá, Tiểu Hắc ‘Vô tình’ lấy được manh mối về
tiên phủ, Lý Trừng Hổ đột nhiên chạy tới Hổ Phách hải nhận thức nghĩa tử, địa
đầu xà Thanh Nha của Ảo Vọng cũng loay hoay nơi này, còn có cả con côn
trùng kim sắc mà ngay cả mấy người Hướng Lan Huyên cũng không biết rõ lai
lịch, rồi cả người thần bí nhét tờ giấy không bị ai phát hiện, quá hỗn loạn, trong
các chuyện đó, có chuyện nào là Ty Nam phủ có thể dễ dàng điều tra rõ? Trong
khoảng thời gian này, người tung tin đồn làm sao biết được ta đến đây thực sự
để tìm tiên phủ? Một khi Ty Nam phủ biết được Mai Tang Hải có liên quan với
việc này, Mai Tang Hải có thể giải thích rõ được sao? Hắn không dám nói ra
chuyện hồi đó diệt cả nhà A gia, chỉ cần Ty Nam phủ cường thế nhúng tay, hắn
có nói hay không đều sẽ rơi vào tử lộ.”
Mọi người nghe vậy đều sửng sốt, ngẩn người nhìn hắn, cuối cùng đã biết được
tại sao vừa rồi hắn lại tiết lộ nhiều chuyện như vậy cho Mông Phá, thậm chí còn
chờ người của Ty Nam phủ tìm tới, bởi vì tại Cẩm quốc, người có thể dễ dàng
lật đổ Mai Tang Hải, sợ rằng chỉ có Ty Nam phủ.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, và có chút hãi
hùng khiếp vía.
Dữu Khánh hiểu được ánh mắt của bọn họ, thở dài: “Ban đầu ta cũng không
nghĩ tới những điều này, lúc đầu chúng ta cũng chưa có rơi vào khốn cảnh hiện
nay, sau khi tin đồn lan ra, ta mới nhận ra được, kẻ chủ mưu đứng sau đã quyết
tâm đẩy ta vào chỗ chết. Thù mới hận cũ, ta không có khả năng buông tha cho
hắn! Lão Thất, lão Cửu, không biết lần này có thể sống sót trở về hay không,
cho dù có chết, chúng ta cũng không thể để cho kẻ chủ mưu cười đến cuối cùng,
chúng ta nhất định phải cho những người đã khuất một lẽ công bằng!”
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều khẽ gật đầu, bọn họ đều biết hắn đang nói
đến việc sư phụ và thái sư thúc bị kẻ chủ mưu đứng sau gián tiếp liên lụy dẫn
đến cái chết.
Bách Lý Tâm cũng gật đầu, nàng cho rằng Dữu Khánh muốn báo thù cho phụ
thân A Tiết Chương