Mục Ngạo Thiết đứng ngay bên cạnh, đại khái đã nghe rõ hắn đang nói cái gì,
hơi cảm thấy kinh ngạc, thì ra lão Thập Ngũ đã dự đoán được Mông Phá sẽ đến.
Kỳ thực y đã suy nghĩ nhiều, Dữu Khánh chỉ đoán được có khả năng người của
Ty Nam phủ sẽ đến, trước đó thực sự không có cách nào phán đoán được người
đến lại là Mông Phá, hắn còn chưa thể biết được tình hình của Ty Nam phủ
nhiều như vậy, còn chưa đủ thông tin để phán đoán.
Mông Phá từ bên ngoài thả bộ bước tới cửa nhìn một vòng, sau đó không mời tự
vào, trực tiếp xông vào trong phòng ngủ.
Dữu Khánh vội vàng đứng dậy bái kiến, “Không biết Mông tiên sinh đích thân
đến đây, không có tiếp đón từ xa, còn xin thứ lỗi.”
Mông Phá đột nhiên chuyển hướng ánh mắt về phía cửa sổ, nhìn chăm chú vào
Tam Túc ô đứng ở trên bệ cửa sổ.
Không ngờ tới lão ta lại đột nhiên xông vào, Tam Túc ô Tiểu Thanh không kịp
tránh né, đành phải đứng đó nhắm mắt dưỡng thần, coi như mình chỉ là một con
chim thông thường.
May mà Mông Phá là người có kiến thức, mặc dù biết rõ truyền thuyết liên quan
đến Tam Túc ô, nhưng lão ta từng gặp được Tam Túc ô không chỉ một con hai
con, không có mấy hứng thú đối với thứ này, cũng chướng mắt với giá trị của
nó trên thị trường, ánh mắt nhanh chóng quay trở lại trên người Dữu Khánh,
hỏi: “Khi Hướng Lan Huyên tới thì ngươi cũng khách khí như vậy sao?”
Dữu Khánh hơi giật mình, ngay lập tức cúi đầu khom người đáp: “Đều như
nhau, đều như nhau, ai ta cũng không dám thất lễ.”
Mông Phá chính là đang chờ cái từ này, “Thật sự là như vậy chứ?”
Dữu Khánh cười khổ: “Ta có muốn thất lễ cũng không dám a.”
Đã có lời nói trước đó làm đệm, Mông Phá không có vòng vo với hắn nữa mà
hỏi thẳng: “Tối hôm qua ngươi đã gặp mặt Hướng Lan Huyên trong hành làng
phải không?”
Nghe câu hỏi này, Dữu Khánh rất muốn biết rốt cuộc có bao nhiêu ánh mắt nhìn
chằm chằm vào hành lang trống không bên ngoài, cơ bản không hề nhìn thấy
một ai, nhưng hễ làm ra chuyện gì thì đều không thể giấu được con mắt người
khác, quả thực không thể hiểu nổi.
Về vấn đề này, liên quan đến một cự đầu khác, Dữu Khánh phải trả lời thế nào
chứ? Trả lời quá sảng khoái cũng không thích hợp.
Hắn chỉ có thể chớp chớp mắt, ngập ngập ngừng ngừng nói: “Tình cờ gặp gỡ.”
Mông Phá: “Đã nói những gì?”
Dữu Khánh ấp a ấp úng, do do dự dự, “Thực ra cũng không có gì, thật sự chỉ là
tình cờ gặp gỡ mà thôi.”
Giọng điệu của Mông Phá lập tức trở nên ầm trầm, “A Sĩ Hành, ta cảnh cáo
ngươi, tốt nhất không nên giấu giếm lừa gạt ta, nếu không, ngươi không gánh
nổi hậu quả, nếu như Ty Nam phủ muốn động tới ngươi, không ai bảo vệ được
ngươi, nói thật ra sẽ không có gì hại cho ngươi, ta tự nhận đối xử với ngươi
không tệ nha?”
“Ài!” Dữu Khánh do dự thở dài, “Quả thực là chúng ta chỉ tình cờ gặp nhau,
việc khác chính là có khả năng có một người ẩn náu trong căn phòng đối diện
phòng ta, ta nói với nàng, muốn nhờ nàng sử dụng lực lượng của Đại Nghiệp ty
để bắt người.”
Có người ẩn náu? Ánh mắt Mông Phá lóe lên, đã nhạy cảm nhận ra được điều gì
đó, “Người nào nấp trong đó?”
Dữu Khánh: “Ta cũng không rõ lắm là người nào, hình như là một người trông
coi kho hàng bến tàu của Tĩnh Viễn thuyền hành, tên là lão Khâu gì đó.”
Quả nhiên là như thế, Mông Phá trong lòng dâng trào cảm xúc, nhưng lão ta
cũng không phải người dễ bị lừa gạt, lập tức truy hỏi điểm đáng ngờ trong đó:
“Làm sao ngươi biết có người trốn trong phòng đối diện, và làm sao biết được
đó là người trong coi kho hàng bến tàu của Tĩnh Viễn thuyền hành?”
Dữu Khánh làm bộ dở khóc dở cười, giang hai tay ra, “Ta không muốn biết nha,
ta cũng không biết làm sao ta lại biết, con mẹ nó, có người cứ nhét tờ giấy vào
phòng ta, quỷ quái chính là, chúng ta không làm sao phát hiện được tờ giấy đó
nhét vào bằng cách nào, đầu tiên là nói cho chúng ta biết trong phòng có nấp
một con côn trùng có khả năng nghe trộm…”
Hắn bắt đầu lải nhải một đống, nói chung chính là thuật lại một lần chuyện có
liên quan đến con côn trùng kim sắc, cùng những gì đã nói để lừa gạt Hướng
Lan Huyên và Thanh Nha.
Trên khuôn mặt gầy như xương sọ của Mông Phá, đôi mắt mở to đặc biệt rõ
ràng, năng lực theo dõi thần kỳ của con côn trùng kim sắc khiến lão ta kinh hãi,
không biết phía bên mình có sạch sẽ hay không, không biết có tồn tại con côn
trùng kim sắc nghe trộm nào hay không, nếu như có, không biết nó đã nghe
trộm được bao nhiêu bí mật, không biết không sao, sau khi biết rõ, lão ta cảm
thấy cả người khó chịu, sống lưng lạnh lẽo, tựa như có một đôi mắt âm trầm nào
đó đang nhìn chằm chằm vào mình ở phía sau.
Lão ta không kìm được tức giận trách một câu, “Chuyện quan trọng như thế, vì
sao không báo sớm cho ta biết?”
Dữu Khánh có vẻ sửng sốt, “Ta không biết tiên sinh đã tới Hổ Phách hải nha.”
Một câu nói liền chặn kín họng Mông Phá, lão ta không nói nên lời, nghĩ lại
cũng đúng, hơn nữa người ta cũng không có nghĩa vụ phải báo cáo cho mình,
đành phải bỏ qua không đề cập tới, chuyển sang hỏi việc khác: “Thanh Nha
cũng biết việc này?”
“Biết.” Dữu Khánh gật đầu, rồi làm như là dù sao cũng đã mở miệng, hắn dứt
khoát thành thật thừa nhận, “Ta không biết lão Khâu đó vì sao muốn nhằm vào
ta, người âm thầm nhét tờ giấy kia cũng khiến ta có cảm giác không ổn, ta sợ
mình ứng phó không được, muốn nhờ Hướng Lan Huyên hỗ trợ, nhưng cô ta
thật chẳng sảng khoái chút nào.
Ta nghĩ đến Thanh Nha có bối cảnh Thiên Lưu sơn, nhờ hắn giúp đỡ tìm Thiên
Lưu sơn thử xem, ai ngờ phía bên Thiên Lưu sơn cũng không hơn gì. Tuy
nhiên, từ đó Thanh Nha đã giải quyết được nguy hiểm tiềm ẩn bên người, hắn
cũng bắt được một con côn trùng kim sắc. Theo hắn nói, từ báo cáo của hắn, Sô
Vũ cũng bắt được một con côn trùng kim sắc.”
Nghe nói như thế, Mông Phá càng thêm cảm thấy không ổn, phía bên Sô Vũ
cũng phát hiện thấy côn trùng đó, phía bên mình chỉ sợ cũng không tốt hơn,
may mà cuối cùng đã biết rõ hành động động khác thường phía bên Hướng Lan
Huyên và cùng Sô Vũ là chuyện gì xảy ra, đây là điều giúp lão ta vui mừng, tên
gia hỏa trước mặt này coi như có hợp tác.
Về phần những gì hắn nói là thật hay giả tạm thời không quan trọng, tạm gác lại
về sau sẽ từ từ xác định, điều quan trọng nhất hiện nay là xử lý nguy cơ có khả
năng tồn tại, vì vậy lão ta không còn lòng dạ nào để nán lại, vội vã trở về kiểm
tra chỗ ở của mình xem có bị con côn trùng kim sắc nào ẩn nấp nghe trộm hay
không, và cả về người thần bí thần thông quảng đại nhét tờ giấy đó nữa, cũng
cần phải khẩn cấp báo cáo lên trên.
Đương nhiên, nếu như đã tới đây rồi, thái độ của đối phương rất hợp tác, điều
nên hỏi vẫn phải hỏi một câu, “Ngươi đến Hổ Phách hải làm gì?”
Chỉ với việc người thần bí nhét tờ giấy can thiệp vào, lão ta cảm thấy có người
phí tâm tư giúp đỡ như vậy, chuyến đi của vị Thám Hoa lang này chắc hẳn
không đơn giản.
Dữu Khánh trả lời gần như không cần suy nghĩ: “Tìm tiên phủ.”
Mông Phá lập tức nghẹn họng không nói nên lời, mở to mắt nhìn hắn.
Đừng có nói là lão ta, ngay cả những người khác cũng không nghĩ tới Dữu
Khánh lại thoải mái nói ra bí mật mà trước đó bọn họ đã từng nghĩ hết mọi cách
để giữ kín như vậy.
Quả táo cổ giật giật, Mông Phá chất vấn: “Vì sao chạy đến đây tìm tiên phủ?”
Dữu Khánh thành thật trả lời: “Tất nhiên là tìm được manh mối liên quan đến
tiên phủ.”
Mông Phá lại một lần nữa nghẹn lời, một lúc lâu sau mới hỏi tiếp: “Manh mối
gì?”
Dữu Khánh giải thích:
“Chắc hẳn Mông tiên sinh cũng biết Đào Hoa cư chúng ta có một tiểu tử tên là
‘Tiểu Hắc’, nó thường chạy đến U Nhai chơi, một lần tình cờ nó mang về một
quyển sách của U Nhai, là một quyển sách nói về chuyện thần tiên ma quái, ở
trong đó chúng ta tìm thấy ghi chép về một nơi kỳ diệu…”
Người nói nghiêm trang, Mông Phá cũng nghe rất nghiêm túc.