Lão Khâu lại rất nhanh rút ngân châm ra, đưa tay đẩy gã ta ra, cất ngân châm đi
rồi cười nham hiểm cảnh cáo, “Không muốn chết bất đắc kỳ tử thì không nên
thử loại bỏ nó, nghìn vạn lần đừng có cưỡng ép, nếu không, những lỗ thủng trên
sàn nhà này là bài học cho ngươi. Ngươi không cần phải lo lắng, ta không có ý
gì khác, ta thực hiện hạ sách này chỉ là để ngươi có sự ràng buộc mà thôi.
Mục đích của ngươi và ta giống nhau, đều tới đây vì tiên phủ. Ngươi chắc hẳn
có thể hiểu được, liên thủ với ta, khả năng tiến vào tiên phủ sẽ tăng lên rất
nhiều, tốt hơn nhiều so với ngươi một mình nỗ lực. Chỉ cần tiến vào được tiên
phủ, ta sẽ giải trừ trùng cổ trên người ngươi. Hoặc ngươi có thể tìm thuật pháp
tiên gia để loại trừ nguy cơ này cũng được.”
Diệp Khuynh Sơn nhấc tay vạch mở vạt áo của mình ra, nhìn dấu máu trên
ngực, ngẩng đầu lên, mặt đầy phẫn nộ, “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Lão Khâu xoay người bỏ đi, quay lưng về phía gã ta bỏ lại một câu nói, “Có ta
thống lĩnh toàn cục, ngươi có thể yên tâm. Ngươi cứ ở đây âm thầm chờ đợi là
được, cần phải làm gì, sẽ có người liên hệ với ngươi.”
Hoắc Lãng nhìn Diệp Khuynh Sơn với ánh mắt đồng cảm, sau đó cùng rời đi
theo, trong lòng cũng có cảm giác rợn tóc gáy, lo lắng lão ma đầu này cũng sẽ
làm trò này với mình.
Sau khi rời khỏi tiệm thuốc, hai người tiếp tục đi tới một nhà khác.
Dùng thủ pháp tương tự đi qua từng nhà từng nhà, cho đến khi hừng đông, hai
người mới tách ra, mỗi người theo đường riêng trở về bến tàu của Tĩnh Viễn
thuyền hành.
Khi gặp lại nhau bên trong kho hàng bến tàu, đã tận mắt chứng kiến quá trình
lão ma đầu khống chế đám người, Hoắc Lãng nhịn không được hỏi: “Tiền bối
đã có thủ đoạn như vậy, vì sao không trực tiếp thi triển thuật này với Thanh
Nha?”
Sau khi đi ra ngoài một chuyến, lão Khâu đang thực hiện theo chức trách của
mình, kiểm tra, kiểm kê lại tình trạng hàng hóa trong nhà kho xem có mất mát
gì hay không, nghe hỏi liền hừ một tiếng, “Nếu vậy không bằng ta dứt khoát bắt
lấy Thanh Nha cạy miệng của hắn cho rồi.”
Hoắc Lãng cười khổ nói: “Phía sau Thanh Nha là Lương gia Ảo Vọng, cũng
chính là Thiên Lưu sơn. Hành động cấu kết tìm kiếm của hắn và Thám Hoa
lang, nếu như nói đó là hành vi của cá nhân hắn, có lẽ khả năng này không lớn.
Thiên Lưu sơn tám chín phần mười là đang âm thầm nhìn chằm chằm, trực tiếp
bắt Thanh Nha e rằng sẽ xôi hỏng bỏng không.”
Nói đến đây, chính y dường như cũng hiểu được điều gì đó.
Trong lúc kiểm kê hàng hóa, lão Khâu quay đầu lại nhìn y, “Nếu Cổ thuật có thể
khống chế được thiên hạ, ta còn cần phải trốn trốn tránh tránh ư? Không khó để
hóa giải được phương pháp này, cần phải xem là sử dụng đối với người nào.
Thiên Lưu sơn người đông thế mạnh, tụ tập nhiều người có sở trường riêng từ
các nơi, trong đó không thiếu người biết cổ thuật, người trong nghề này chỉ cần
nhìn thủ pháp là có thể đoán được do nhà ai làm ra. Chiêu này dùng trên người
Thanh Nha sẽ vô dụng, hắn khẳng định sẽ cầu cứu Thiên Lưu sơn.”
Hoắc Lãng liên tục gật đầu, “Là do tại hạ suy nghĩ đơn giản, vẫn là tiền bối mưu
tính sâu xa.”
Dưới ánh bình minh, biển rộng bao la lấp loáng ánh vàng rực rỡ, một tòa đình
viện sừng sững trên một hòn đảo biệt lập cùng chia sẻ sự lãng mạn đó.
Đình viện tên là: Tê Lan tiểu trúc.
Chủ nhân đình viện tên là Bàng Vô Tranh, là một người đại danh đỉnh đỉnh tại
Hổ Phách hải này, thương hội lớn nhất ở Hổ Phách hải chính là của ông ta, đồng
thời cũng có mối quan hệ cá nhân với Tương La Sách. Có lẽ là người cũng như
tên, khi tuổi đã lớn, ông ta liền giao thương hội lại cho các hậu bối kinh doanh,
bản thân thì rời xa sự phồn hoa của Hổ Phách hải, đến tĩnh cư tại hòn cô đảo
này để an dưỡng tuổi già.
Lúc này, Bàng Vô Tranh đang ngồi yên thả câu bên bờ biển, đầu đội nón, râu
tóc bạc trắng, khuôn mặt hiền lành, khí độ ôn hòa, ánh mắt thỉnh thoảng liếc
nhìn về phía mấy chiếc thuyền đang gặp nhau trên mặt biển xa xa.
Dưới sóng biển vỗ rìa rào đột nhiên toát ra một bóng người, là một người phụ
nữ mặc y phục màu xanh với khuôn mặt không biểu cảm. Phụ nhân hạ xuống
bên cạnh ông ta, trên người không có chút dấu vết nào của nước, cất giọng khàn
khàn nói: “Quả nhiên là nhằm vào di tích đang ngủ say dưới đáy biển đó. Có thể
thấy, người trên những chiếc thuyền đến sau là tới để xác nhận.”
Bàng Vô Tranh bình tĩnh ôn hòa nói: “Lúc trước ta còn tưởng rằng đó chỉ là tin
đồn, xem ra tên Thám Hoa lang đó nổi danh không giả, ta vốn cho rằng trên đời
này chỉ có chúng ta biết rõ, không nghĩ tới a!”
Thanh y phụ nhân nói: “Ta đã ở trong biển quan sát, thấy những người này cũng
không có đầu mối gì về việc này, có lẽ tên Thám Hoa lang đó biết được nhiều
hơn. Để ta đi bắt hắn.”
Bàng Vô Tranh khẽ lắc đầu, “Vạn nhất hắn cũng chỉ biết như vậy thì sao? Hổ
Phách hải chưa từng có nhiều dòng chảy ngầm cuộn trào mãnh liệt như vậy,
không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, không động
đến thì thôi, một động đến thì cần phải thích hợp, nếu không sẽ uổng phí ẩn
nhẫn bấy nhiêu năm. Chúng ta hãy tiếp tục quan sát đã.”
Thanh y phụ nhân có vẻ khá sốt ruột, dường như không muốn đợi thêm nữa, khi
Bàng Vô Tranh nắm giữ tay bà ta, bà ta mới dần dần bình tĩnh lại.
Trên một trong mấy chiếc thuyền gặp nhau trên biển, có một con chim phóng
lên.
Con chim bay nhanh xuyên qua biển rộng mênh mông, bay thẳng đến Tri Hải
các, cuối cùng chuyển một bức mật tín đến căn phòng của Thanh Nha.
Nội dung trong mật tín được phiên dịch ra chỉ có ba chữ: Tìm được rồi.
Thông tin rất nhanh được thủ hạ của Thanh Nha chuyển tới trong tay Thanh
Nha, sau khi xem xong, Thanh Nha đập mạnh tay reo lên, “Tốt!”
Có thể nói mặt y đầy phấn khích, guốc gỗ vang lên những âm thanh lóc cóc đi
qua đi lại gấp gáp.
Thủ hạ của y không nhịn được hỏi, “Thanh gia, chúng ta rốt cuộc là đang tìm
cái gì vậy?”
“Khi tìm được ngươi tự nhiên sẽ rõ. Đi, ta phải tự mình đi nhìn xem.”
Thanh Nha hưng phấn vung tay lên, ánh mắt toát ra sự cuồng nhiệt, trong lòng
cuồng nhiệt hô: Cẩu Thám Hoa, thật xin lỗi, ta đi lấy kho báu mà Hổ Phách tộc
tích lũy mấy nghìn năm trước đây. Ngươi cứ thong thả tìm kiếm đi.
Càng nghĩ y càng hưng phấn, hoa tay múa chân đi ra ra khỏi cửa, lộ rõ sự ngông
nghênh.
Thủ hạ của y mặc dù cũng hưng phấn theo, nhưng vẫn không rõ ràng cao hứng
vì việc gì, bởi vì Thanh Nha không có để lộ chi tiết về chuyện này cho thủ hạ
của mình biết.
Đến giữa buổi sáng, một người khoác á choàng đen không nhanh không chậm
đi tới trước cửa phòng của Dữu Khánh, nhấc tay gõ vang cửa.
Nghe tiếng gõ cửa, Mục Ngạo Thiết đi ra mở, thấy người đứng bên ngoài ăn
mặc thần bí, liền cảnh giác hỏi: “Ngươi là ai, tìm ai?”
Người đến không có lên tiếng trả lời, chỉ vén vành mũ trùm đầu lên, chiếc khăn
che mặt tự động trượt xuống, để lộ ra một khuôn mặt gầy guộc như đầu lâu.
Đối với khuôn mặt này, Mục Ngạo Thiết cũng không xa lạ, đây chính là Tiền ty
tiên sinh Mông Phá của Ty Nam phủ.
Điều này quả thực khiến cho Mục Ngạo Thiết kinh hãi, không nghĩ tới người
này lại chủ động đến tìm, y cũng không cần phải hỏi tìm ai nữa, và càng không
dám để cho đối phương chờ đợi thông báo, nhìn thân thể được Mông Phá ngụy
trang cường tráng, y nhanh chóng mở rộng cửa, nhường đường.
Chậm rãi bước vào trong phòng, Mông Phá nhìn quanh, những người đang ngồi
nhìn thấy lão ta, từng người sửng sốt đứng lên.
Tại đây không có Dữu Khánh, Mục Ngạo Thiết đi ra mở cửa đóng cửa chạy như
bay vào phòng trong thông báo cho Dữu Khánh.
Đang ngồi khoanh chân đả tọa trên giường, Dữu Khánh bỗng nhiên mở mắt, nói
ra một câu như nói mớ, “Cuối cùng đã tới rồi.”