Ánh đèn trên biển, gió đêm thật dễ chịu.
Dữu Khánh đứng trước cửa sổ ngóng nhìn quang cảnh bên ngoài, Tam Túc ô
Tiểu Thanh đứng ở trên bệ cửa sổ ngay tại trước mặt hắn, một người một chim
cứ như vậy ngắm nhìn đêm tối trên biển.
Cánh cửa mở hé ra, Tiểu Thanh quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy Dữu Khánh không có tu luyện, Nam Trúc lách vào, thuận tay đóng
cửa lại, đi đến trước mặt Dữu Khánh, thuận tay liền vuốt ve bộ lông Tiểu
Thanh, Tiểu Thanh không muốn đụng chạm với tên gia hỏa táy máy này, nên
nhảy sang một bên khác.
Sờ hụt vào khoảng không, Nam Trúc ngượng ngùng rút tay về, khi quay nhìn
Dữu Khánh, phát hiện thấy khí chất của hắn có chút thâm trầm, không nhịn
được hỏi: “Lão Thập Ngũ, rốt cuộc là có chuyện gì mà ngươi phải giấu giếm
chúng ta? Lẽ nào ngay cả ta và lão Cửu cũng không thể tin tưởng được sao?”
Dữu Khánh biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì, thở dài: “Nếu không tin được các
ngươi, ta còn có thể tin tưởng được ai? Lão Thất, đây không phải là chuyện tin
hay không tin các ngươi, đây chỉ là một quá trình, về sau ta sẽ giải thích cho các
ngươi.”
Nam Trúc cũng thở dài, “Được rồi, ngươi bên này để lộ bí mật cho Đại Nghiệp
ty, bên kia lại để lộ bí mật với Thiên Lưu sơn, ta thật sự không hiểu ngươi đang
làm gì.”
Dữu Khánh dõi mắt nhìn xa xăm, thần sắc có phần ngẩn ngơ, lẩm bẩm như
đang nói mớ, “Không biết khả năng dò xét của Ty Nam phủ thế nào, không biết
có thể dò xét được tin tức từ hai nhà đó hay không. Nếu không thể, chắc hẳn
cũng sắp tìm tới cửa rồi.”
Nam Trúc chớp mắt nhìn hắn, không biết hắn nói vậy là có ý gì…
Tiền ty tiên sinh Mông Phá của Ty Nam phủ lúc này cũng đang đứng bên chiếc
bàn cạnh cửa sổ nhìn cảnh đêm mờ mịt, một ngọn đèn đơn độc rọi sáng những
tờ thông tin được gửi đến cho lão ta.
“Thám Hoa lang rời phòng di dạo ngoài hành lang, trong khoảng thời gian đó
chắc hẳn có bí mật gặp mặt Hướng Lan Huyên.”
“Người của Hướng Lan Huyên tại Tri Hải các có hành động khác thường, bản
thân Hướng Lan Huyên cũng rời khỏi chỗ ở.”
“Thám Hoa lang đi xuống lầu đến phòng Thanh Nha, sau đó quay trở về
phòng.”
“Thanh Nha đi ra ngoài, đến trụ sở bí mật của Thiên Lưu sơn, sau đó lên một
chiếc thuyền bên bờ biển, xác nhận đã bí mật gặp mặt Sô Vũ.”
“Người của Thiên Lưu sơn tại Tri Hải các có hành động khác thường, không rõ
Sô Vũ đi đâu, không phát hiện thấy tung tích tại các điểm tập trung của họ.”
Lần lượt đọc xem từng bản tin tình báo, rồi đặt các bản tin lên trên bàn, sắp xếp,
chỉnh lý lại, rất dễ dàng liền có thể sắp xếp theo logic.
Thám Hoa lang đầu tiên là chạm mặt Hướng Lan Huyên, sau đó Hướng Lan
Huyên và các nhân viên lập tức có hành động.
Thám Hoa lang gặp mặt Thanh Nha, Thanh Nha lập tức đi gặp Sô Vũ, vì vậy Sô
Vũ và nhân viên cũng có hành động.
Chỉ cần hơi xem xét liền có thể thấy được rõ ràng sự liên quan trong đó, sau khi
bỗng nhiên phát hiện ra điều này, Mông Phá vỗ bàn đứng lên, thực sự không thể
ngồi yên được nữa.
“Tiên sinh…” Thủ vệ ở ngoài cửa nghe thấy tiếng vỗ bàn liền cấp tốc mở cửa,
thò đầu vào nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện thấy bất kỳ điều gì bất
thường.
Mông Phá ra hiệu không có việc gì, phất tay cho gã lui ra, sau đó cất bước đi
qua đi lại trong phòng.
Không bao lâu sau, có tiếng gõ cửa cóc cóc vang lên.
“Vào đi.” Mông Phá thuận miệng nói một câu.
Người mở cửa chính là chưởng quỹ tửu lâu. Gã bước nhanh đến dâng lên thông
tin tình báo mới, “Lão Khâu đã xuất hiện trở lại bên ngoài Tri Hải các, gặp mặt
với người trốn ở trong nhà kho, đang đi về phía chủ đảo.”
Sau khi xem qua bản tin báo, Mông Phá nhìn vị trí lão Khâu xuất hiện lại, rồi
liên tưởng đến hành động khác thường của Đại Nghiệp ty và Thiên Lưu sơn ở
Tri Hải các, không khỏi trầm giọng nói: “Xem ra đã đến lúc đi gặp mặt vị Thám
Hoa lang đó rồi.”
“Hả?” Chưởng quỹ tửu lâu vẻ mặt không hiểu ra sao, vào thời điểm mấu chốt đi
theo dõi lão Khâu, đột nhiên nói tới Thám Hoa lang là có ý gì.
“Để ta xem lão Khâu đó đang làm trò quỷ gì, đi!”
Ném bản tin báo xuống, Mông Phá bước tới lấy chiếc áo choàng treo trên tường
khoác lên người, lại đích thân xuất mã. Hành động của Sô Vũ và Hướng Lan
Huyên quả thực khiến cho lão ta không thể ngồi yên.
Đi qua con đường ván gỗ nối hai đảo, lão Khâu và Hoắc Lãng không có đi cùng
nhau, một trước một sau nối đuôi nhau tiến vào hòn đảo chính sôi động không
kể ngày đêm, rồi xuyên qua các đường phố ngõ hẻm.
Xét về mức độ thông thạo địa hình nơi đây thì khẳng định phải là Hoắc Lãng.
Trong một con hẻm nhỏ tụ tập các cửa hàng nhỏ, tửu quán san sát, người qua
người lại trên con đường lát đá với rất nhiều đèn lồng treo hai bên, Hoắc Lãng
dừng chân trước cửa vào một hiệu thuốc, quay đầu lại nhìn lão Khâu cùng đi
theo sau, khẽ gật đầu ra hiệu rồi bước đi vào.
Sau đó, lão Khâu đi tới dừng bước tại cửa vào, quan sát xung quanh một vòng
rồi cũng đi vào trong. Lão ta không để ý đến Hoắc lãng đang hỏi thăm giá thuốc
trước quầy hàng, và cũng thờ ơ với gã nhân viên bán hàng ân cần chào đón hỏi
thăm, ánh mắt lão ta dõi theo một con côn trùng nhỏ bay ra khỏi tay áo lão.
Thấy tiểu trùng bay lên cầu thang áp sát một bên tường, lão ta lập tức đi theo.
Người làm việc đuổi theo đưa tay ngăn cản, “Lão tiên sinh, trên lầu là chỗ ở
riêng, không tiếp khách, xin dừng bước.”
Cho dù nụ cười có tươi tắn đến đâu, giọng điệu có lịch sự đến đâu cũng vô
dụng, căn bản không ngăn lại được, thậm chí còn chưa có đụng vào đối phương,
gã đã bị một luồng kình khí mạnh mẽ đẩy bay ra.
Chưởng quỹ ở phía sau quầy hàng thấy vậy thì kinh hãi, vội vàng lướt đến lối
lên cầu thang ngăn cản lại, “Tiên sinh, tìm y hỏi dược chỉ ở dưới lầu, bên trên
thứ cho không tiếp đón khách lạ.”
Gã còn nhấc tay vỗ vỗ tay vịn cầu thang, phát ra âm thanh nhịp nhàng rất có tiết
tấu.
Kết quả đột nhiên thấy hoa mắt, lão già đã biến mất vô tung vô ảnh, gã vụt quay
đầu nhìn tới, chỉ nhìn thấy được dường như có bóng người lướt qua, gã ta tức
thì cực kỳ hoảng sợ, cùng với gã nhân viên vội vàng lao lên lầu.
Cửa sổ trên lầu đã được mở ra, nghe thấy âm thanh báo nguy vang lên ở bên
dưới, một người đàn ông đã nhảy vượt trên ngõ hẻm, sắp rơi xuống mép mái
nhà đối diện, bỗng nhiên cảm thấy thân hình cứng đờ, sau đó là một lực hút
cường đại trực tiếp kéo gã về lại bên này.
Còn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra, gã đã quay trở lại với khung cảnh quen
thuộc trong phòng, mắt mở trừng trừng nhìn thấy cánh cửa sổ mà mình mở ra tự
động cót két đón kín lại.
Lúc này, cơ thể gã cũng khôi phục lại bình thường, gã vụt quay đầu nhìn tới,
nhìn thấy lão Khâu đang đứng lặng im, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và nghi
hoặc, chỉ với việc đối phương dùng pháp lực cách không nhiếp vật liền có thể
khống chế khiến mình không hề có sức thoát ra đã đủ để chứng tỏ tu vi của đối
phương đáng sợ cỡ nào.
Chưởng quỹ và gã nhân viên vừa lên lầu còn chưa biết rõ tình hình, lập tức bày
ra thế trận, bao vây lão Khâu vào giữa, sẵn sàng xuất thủ bất cứ khi nào.
Lão Khâu không thèm để ý đến hai người vừa mới đuổi theo lên đây, chỉ nhìn
chằm chằm vào người đàn ông mặt đầy vẻ kinh nghi, cười khặc khặc nói: “Diệp
Khuynh Sơn, nghe nói ngươi cũng là hào kiệt một phương, sẽ không phải là
người không thức thời chứ? Ngươi xác định ngươi không muốn nói chuyện với
lão phu sao?”
Bị gọi thẳng tên, nam nhân tức thì kinh ngạc, nhìn thấy chưởng quỹ và gã nhân
viên dường như đã động sát cơ, gã nhanh chóng nhấc tay ra hiệu dừng lại, gã
biết rõ tu vi của đối phương rất đáng sợ, cho dù cả ba người liên thủ cũng chỉ là
tìm chết, huống chi ở phái cầu thang còn có một người không biết sâu cạn.
Nam nhân được gọi là Diệp Khuynh Sơn trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai? Muốn
nói chuyện gì?”
Lão Khâu quay đầu lại thoáng nhìn chưởng quỹ và gã nhân viên đang cao độ đề
phòng.
Diệp Khuynh Sơn hiểu ý, cũng biết tại trước mặt người này bọn họ không có cơ
hội lựa chọn, tu vi của đối phương quá đáng sợ, mà gã thì không thể liên tưởng
được lão ta với cao nhân nào hiện nay, chỉ có thể nói với hai người: “Các ngươi
đi xuống trước đi.”
Chưởng quỹ và gã nhân viên do dự một chút nhưng rồi vẫn tuân lệnh lui xuống.
Khi đi ngang qua bên cạnh Hoắc Lãng, bọn họ đưa mắt nhìn mấy lần.
Sau khi cung quanh không còn người khác, lão Khâu không nói nhiều lời, thò
tay ra khỏi chiếc áo choàng, giơ ra một cây ngân châm cỡ lớn, đợi đến khi từ
mũi châm chui ra một con nhuyễn trùng dài lục sắc gã ta mới biết cây ngân
châm này rỗng ruột.
Ngân châm lắc một cái, con nhuyễn thể tuyến trùng lục sắc bị hất ra mặt sàn, nó
còn đang quằn quại thì đột nhiên bùng nổ ra chất lỏng lục sắc, nơi chất lỏng bắn
trúng, khói lập tức bốc lên, đốt đốt cháy ra những cái lỗ, sàn nhà bị chất lỏng
đốt cháy ra rất nhiều lỗ to to nhỏ nhỏ.
Diệp Khuynh Sơn và Hoắc Lãng đều giật nảy mình, không biết đây là cái trò gì,
và cũng không biết lão Khâu bày ra chiêu này là có ý gì.
Hai người còn chưa kịp phản ứng, lão Khâu đột nhiên cách không chụp một tới,
Diệp Khuynh Sơn lập tức bị kéo trượt tới trước lão ta, bị lão tao bóp lấy cổ, thân
thể khẽ run rẩy, không hề có sức hoàn thủ. Lão Khâu nhấc tay, một cây ngân
châm sắc nhọn đâm vào trái tim của Diệp Khuynh Sơn.
Diệp Khuynh Sơn trợn trừng hai mắt, có thể cảm giác được có thứ gì đó rót vào
trong tâm mạch mình.