Khi đi tới trước cửa phòng mình, Nam Trúc tưởng rằng sẽ trở về phòng, ai ngờ
Dữu Khánh lại trực tiếp đi vượt qua, Nam Trúc vừa mới hơi khựng lại một chút,
thấy vậy đành phải tiếp tục đi theo.
Gã không biết Dữu Khánh muốn làm gì, tưởng rằng sẽ tiếp tục tản bộ, nhưng
khi đi đến cuối hành lang, Dữu Khánh lại đi thẳng xuống cầu thang, gã đành
phải tiếp tục cùng đi theo.
Trở lại căn phòng mình chiếm ở, Hướng Lan Huyên lập tức gọi thủ hạ tới dặn
dò, “Lão Khâu có khả năng đang ở trong căn phòng đối diện với Thám Hoa
lang.”
“Hả?” Thủ hạ của nàng rất kinh ngạc, hỏi: “Làm sao Đại hành tẩu biết được
việc đó?”
Chuyện tờ giấy là chuyện cơ mật, khi chưa được Chưởng lệnh Đại Nghiệp ty
cho phép, Hướng Lan Huyên sẽ không dễ dàng tiết lộ cho người khác, “Đây
không phải là điều ngươi nên quan tâm. Hiện tại vẫn chỉ là dự đoán. Nếu như
lão ta thật sự đang ở trong căn phòng đó, lão ta sẽ không đi bằng cửa chính, lập
tức bố trí nhân thủ ở bên ngoài nhìn chăm chú, đặc biệt là phía bên cửa sổ và
dưới lầu, cần phải luôn luôn có người nhìn chằm chằm, nhanh đi!”
“Vâng.” Thủ hạ của nàng nhanh chóng nhận lệnh rời đi.
Cân nhắc đến việc lúc trước lão Khâu đột ngột biến mất, lần này Hướng Lan
Huyên không thể bất cẩn, thân hình lóe lên bay ra cửa sổ, đích thân tham gia
canh chừng.
Về phần hai sư huynh đệ Dữu Khánh, bọn hắn cũng không đi nơi nào khác, hai
người lại đến gõ cửa phòng Thanh Nha.
Nam Trúc thấp giọng hỏi, “Làm gì vậy?”
Dữu Khánh không trả lời gã, khi cửa mở ra, hắn lập tức cười hỏi người bên
trong: “Thanh gia có ở đây không?”
Người phía sau cửa dặn chờ một chút, cửa được đóng lại, sau đó cửa lại mở ra,
“Thanh gia mời vào.”
Khi hai người đi vào thì Thanh Nha cũng từ phòng trong đi ra, y đặt mông ngồi
ở chủ vị, hỏi: “Lại chạy tới đây làm gì?”
Dữu Khánh quay đầu lại nhìn nhìn thủ hạ tâm phúc của Thanh Nha, không nói
lời nào.
Thanh Nha hiểu ý, nghiêng đầu ra hiệu một cái, thủ hạ của y lập tức khom
người cáo lui, đi ra khỏi cửa, rời đi.
Không còn có người ngoài, lúc này Dữu Khánh mới nhanh chóng bước đến bên
cạnh Thanh Nha, ngồi xuống, thấp giọng hỏi: “Lão Khâu bị mất hai con côn
trùng kim sắc ở trong tay ngươi sao?”
Đang bình tĩnh bóc đậu phộng ăn, Thanh Nha giật mình sợ hãi, ngẩng đầu, vắt
cổ nhìn chằm chằm hắn, “Làm sao ngươi biết?”
Về việc này, mặc dù y tận mắt chứng kiến, nhưng sau khi trở về y cũng không
có nói cho bất kỳ người nào biết, kể cả thủ hạ tâm phúc của mình, người phía
bên y nhiều nhất chỉ biết về việc một con côn trùng kim sắc, còn biết chuyện hai
con, vậy chắc chắn không phải phía bên mình để lộ bí mật.
Đừng nói là y, Nam Trúc ở một bên cũng âm thầm giật mình, không biết vì sao
Dữu Khánh lại trực tiếp chạy tới chỗ Thanh Nha để giũ ra việc này.
Dữu Khánh: “Nói cách khác, việc này có thật?”
Thanh Nha: “Ngươi đến cùng làm sao biết được?”
Dữu Khánh: “Thanh gia, với quan hệ của chúng ta, tại đây cũng không có người
ngoài, không thể chỉ có ta nhắc nhở ngươi, ngươi cũng phải nói cho ta biết một
chút tình huống để ta có thể kịp thời ứng đối. Lỡ như ta xảy ra chuyện gì, nếu ta
không chịu nổi thẩm vấn rồi nói ra những điều không nên nói, như vậy cũng
không phải là điều gì đốt cho ngươi. Ngươi nghĩ có đúng không?”
Lời này có hàm ý là muốn trao đổi thông tin, trên thực tế Dữu Khánh quả thực
rất muốn biết vì sao đám côn trùng kim sắc của lão Khâu lại toàn quân bị diệt.
Thanh Nha suy nghĩ một chút, sau đó cũng không giấu hắn, “Sau khi ngươi nói
với ta về con côn trùng đó, ta trở về phòng liền tìm thấy một con. Chẳng phải
ngươi nói ta nên báo chuyện đó cho Thiên Lưu sơn biết sao? Đúng lúc Sô Vũ
đang ở nơi này, ta liền đến tìm hắn. Lão Khâu chắc hẳn là có thể cảm ứng được
côn trùng của mình xảy ra chuyện, nên bám theo ta. Sau đó ta đi đường biển,
chắc hẳn lão ta sợ bộc lộ, không dám đi theo mà phái một con côn trùng khác
theo ta. Kết quả là, sau khi nghe được tình hình, Sô Vũ lập tức thi pháp tự mình
kiểm tra, và lội ra được một con côn trùng khác. Hai con côn trùng đều đang ở
trong tay Sô Vũ, hiện tại không biết chết sống. Nói đi, làm sao ngươi biết lão
Khâu lại bị mất hai con côn trùng?”
Tam động chủ đã chết, lại toát ra Tứ động chủ, Dữu Khánh và Nam Trúc thoáng
chạm ánh mắt nhau, sau đó lại dùng phương pháp đã từng dùng ứng phó với
Hướng Lan Huyên, “Ta làm sao biết được. Không biết ai lại nhét tờ giấy vào
trong phòng ta, trên đó nói hai con côn trùng của lão Khâu rơi vào tay ngươi,
không còn lợi khí theo dõi nữa, lão ta đã đích thân đến Tri Hải các, đang trốn
trong căn phòng đối diện với ta. Điều này khiến ta hoảng sợ, đành phải tới đây
xác minh một chút.”
Nam Trúc nghe hắn nói, chớp chớp mắt.
Thanh Nha nghe vậy thì rất lo sợ, nhịn không được đứng lên, guốc gỗ dưới chân
đạp lóc cóc qua qua lại lại trong phòng, y rất muốn biết rốt cuộc là ai thần thông
quảng đại như vậy, trước tiên không nói chuyện, chỉ nói đến chuyện con côn
trùng thứ hai, trên thuyền hẳn là cũng không có mấy người tận mắt chứng kiến,
ai để lộ bí mật chứ? Phía bên Sô Vũ có gian tế!
Có thể bố trí gián điệp bên cạnh Sô Vũ, chỉ nghĩ đến điều đó đã thấy vô cùng lo
sợ.
Lúc trước, y ít nhiều còn có phần hoài nghi về việc người thần bí nhét tờ giấy
mà Dữu Khánh nói tới, bởi vì tại trong cảm nhận của y, tên cẩu Thám Hoa này
quá cẩu, không phải thứ gì tốt, hiện tại y đã thật sự tin, thật sự tin rằng có người
thần bí nhét tờ giấy.
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu như không ai để lộ, cẩu Thám Hoa không có khả
năng biết được chuyện hai con côn trùng.
Sau khi quan sát phản ứng của y, Dữu Khánh cũng đứng lên, than thở: “Thanh
gia, làm phiền ngài nói với Tứ động chủ một tiếng đi, lão Khâu đó quá khả
nghi, có thể nói người bắt lão ta thẩm vấn trước hay không? Việc này quá đáng
sợ.”
Thanh Nha không đồng ý cũng không từ chối, dừng lại suy nghĩ.
Dữu Khánh không có quấy rầy y, lúc này liền cáo từ rời đi, để cho y chậm rãi
suy nghĩ.
Sau khi rời khỏi nơi này, hai sư huynh đệ lúc này mới quay trở về phòng mình,
cửa vừa đóng lại, Nam Trúc lập tức lôi kéo Dữu Khánh dò hỏi, “Lão Thập Ngũ,
ngươi nói thật đi, rốt cuộc ngươi đang chơi trò quỷ gì vậy?”
Nghe vậy, đám người Mục Ngạo Thiết đều tụ tập tới đây, muốn biết chuyện gì
xảy ra.
Dữu Khánh lắc đầu, không có nói gì với bọn họ.
Chuyện này rất hiếm gặp, mấy người chỉ có thể quay sang hỏi Nam Trúc xem
đã xảy ra chuyện gì, Nam Trúc liền kể cho bọn họ nghe những gì đã xảy ra, Dữu
Khánh không có ngăn cản việc này.
Sóng biển vỗ nhẹ nhàng nơi bến cảng, bóng dáng Thanh Nha xuất hiện trên bờ
đê, gã đi đến bên cạnh một chiếc thuyền đang neo đậu, trực tiếp nhảy lên
thuyền, chui vào trong khoang.
Bên trong có một người giấu mình trong chiếc áo choàng đen đang chờ gã,
Thanh Nha nhìn thấy liền hành lễ, “Tứ động chủ.”
Sô Vũ: “Lại có chuyện gì?”
Giọng điệu lạnh lùng, tâm tình y quả thực đang rất không tốt, không phải vì lúc
trước ngồi thuyền lắc lư trên biển, mà bởi vì người phía dưới để mất dấu lão
Khâu khiến y phải đích thân đến đây, ai ngờ lại nhận được người phía dưới bẩm
báo nói Thanh Nha cầu kiến.
Lần này Thanh Nha tới đây cũng không vì chuyện gì khác, gã lập tức truyền đạt
lại những gì Dữu Khánh đã cho biết.
Không nghe không sao, khi nghe được tình hình chi tiết, Sô Vũ kinh hãi thiếu
một chút không kiềm chế được, giống như phản ứng của Thanh Nha, trước tiên
liền nghĩ đến việc người bên mình để lộ bí mật, chỉ nghĩ tới thôi y đã có phần
rợn tóc gáy, trừ khi là Thanh Nha đang làm trò quỷ, nếu không, điều này chứng
tỏ người thần bí đó thực sự tồn tại, thậm chí còn nhúng tay đến bên cạnh y. Thật
đáng sợ khi nghĩ đến điều này.
Sau một hồi cân nhắc, y chậm rãi nói: “Ngươi nói với Thám Hoa lang, tạm thời
còn chưa thể động đến lão Khâu đó, nói hắn muốn làm gì thì cứ làm đi. Coi như
không biết gì cả.”
“Vâng.” Thanh Nha ngoan ngoãn đồng ý, gã không làm chủ chuyện này, nên
sao cũng được.
Sau khi gã rời đi, Sô Vũ nhớ lại những người tại hiện trường chứng kiến việc
bắt con côn trùng kim sắc đó, hít một hơi thật sâu rồi cũng rời khỏi nơi này. Lần
này, y tránh mặt gã thủ hạ tâm phúc thường ở bên cạnh nghe lệnh kia, bắt đầu
dùng một người khác trực tiếp nghe lệnh mình.
Sau khi xác định vị trí căn phòng đối diện với phòng Thám Hoa lang, y cũng đi
ra ngoài Tri Hải các, trốn vào một góc kín đáo và đích thân quan sát cửa sổ của
căn phòng mục tiêu.