Bán Tiên

Chương 1303: Lão Khâu đang ở đây (2)




Lão Khâu cười ha hả, vung áo choàng lên, xoay người đi về phía phòng khách,

đám côn trùng dày đặc như mây cũng bay ngược trở về, rất nhanh liền biến mất

bên trong áo choàng của lão ta.

Lê Hoa cũng bước nhanh đến phòng khách, bộ quần áo trắng như tuyết dưới

ánh đèn, âm thanh thiếu nữ trong trẻo động lòng người, truy hỏi: “Ngươi thực

sự là Kha Mật?”

Lão Khâu dừng lại đưa lưng về phía bà ta, thân hình dần dần thấp xuống một

đoạn, khi xoay người lại, khuôn mặt đã thay đổi dáng vẻ khác, biến thành một

lão già da dẻ nhăn nheo.

Cho dù đã có suy đoán, khi tận mắt nhìn thấy cảnh này, Lê Hoa vẫn trợn tròn

hai mắt, thốt lên: “Ngươi chưa chết? Ngươi không phải đã bị Đinh Giáp Thanh

giết chết rồi sao?”

Trước ánh mắt nhìn kỹ của bà ta, đối phương lại dần dần cao lên, khuôn mặt

cũng vặn vẹo thay đổi, rất nhanh liền khôi phục lại hình dạng của lão Khâu.

“Ta dễ bị giết chết như vậy sao?” Lão Khâu cười khặc khặc quái dị.

Lê Hoa khó thể tin nổi, “Làm sao có thể như vậy? Đinh Giáp Thanh ra tay với

ngươi, làm sao có thể thất thủ.”

Lão Khâu: “Gặp ta, thất thủ là chuyện rất bình thường, nếu không, ngươi làm

sao có thể tránh thoát được cuộc vây bắt lúc trước.”

Lê Hoa ngẩn người, “Là ngươi đưa tin ư?”

Lão Khâu: “Còn có thể là ai? Vì sao ta xuất hiện ở đây, vì sao ngươi lại đến đây,

cả ngươi và ta đều biết rõ ràng. Nếu như ta nhớ không lầm, ngươi hẳn là lớn

hơn ta mấy tuổi, phải không?”

Ánh mắt lấp lóe, Lê Hoa chìm vào trầm mặc…

Sau khi ở trong phòng thảo luận với nhau, Dữu Khánh dặn dò Đầu To quay trở

lại kho hàng để tiếp tục giám thị lão Khâu.

Ai ngờ Đầu To vừa mới bay ra ngoài không bao lâu, thì đã nhanh chóng bay trở

về, còn cất tiếng kêu to “Tích tích” hai tiếng.

Đám người Dữu Khánh giật nảy mình, khẩn cấp kiểm tra xung quanh, bọn hắn

tưởng rằng lại có côn trùng có năng lực nghe trộm lẻn vào đây, tất cả đều trở

nên cao độ khẩn trương.

Nam Trúc nhịn không được cất lời oán hận, “Còn nữa sao? Không phải nói chỉ

có ba con thôi sao?”

Đầu To không có hùa theo hành động của bọn hắn, nó bay đến bên cửa, đụng

mấy cái vào cánh cửa, mấy người nhìn nó, không biết nó có ý gì.

Đầu To đành phải bay ngược trở vào, hạ xuống nghiên mực trên bàn.

Trùng Nhi hiểu ý, lập tức đi đến chuẩn bị mực viết cho nó, mọi người lần nữa tụ

tập lại vây xem Đầu To viết chữ.

Lần này viết rất ngắn gọn, chỉ có năm chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Lão Khâu đang ở

đây.

Mọi người đều kinh ngạc, cuối cùng cũng hiểu được Đầu To đụng vào cửa là có

ý gì, một nhóm người nhanh chóng chụp lấy vũ khí, lục tục vọt tới bên cửa, áp

tai vào cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Bên ngoài không có động tĩnh gì, Dữu Khánh lấy can đảm mở cửa ra, cẩn thận

dò xét bên ngoài, nhưng không phát hiện điều gì khác thường, hắn tra kiếm vào

vỏ, chậm rãi đi ra hành lang bên ngoài, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy

được bóng người nào.

Bị dính mực, Đầu To lại vào trong nước tắm rửa một chút rồi cũng bay ra ngoài,

bắt đầu bay sát mặt đất, lần lượt hạ xuống từng khe hở dưới đáy cánh cửa để dò

xét. Lúc này đám người Dữu Khánh mới nhận ra Đầu To là đang tìm kiếm cái gì

đó. Chẳng lẽ lão Khâu ở trong một căn phòng nào đó trên tầng này hay sao?

Vấn đề là lão Khâu đến gần bọn hắn như thế để làm gì? Điều này khiến bọn hắn

có chút sợ hãi.

Sau khi để cho những người khác quay về phòng, Dữu Khánh chỉ dẫn theo Nam

Trúc cùng nhau đi dạo trong hành lang, không còn cách nào, tất cả đều ra ngoài

tản bộ sẽ quá bất thường, hai người cùng nhau đi dạo là để yểm hộ cho Đầu

To…

Tại tầng cao nhất trong tửu lâu, Mông Phá đang ngồi khoanh chân thiền định

đột nhiên mở mắt ra, “Không thấy nữa là sao hả?”

Chưởng quỹ tửu lâu lúng túng đáp: “Đột nhiên biến mất ở trong Tri Hải các,

quy mô công trình bên trong đó khổng lồ, bố cục rắc rối phức tạp, người của

chúng ta lại không thể công khai tìm kiếm, tạm thời đã bị mất dấu.”

Mông Phá thình lình đứng lên, giận dữ: “Thật là một đám phế vật, chẳng lẽ lần

nào cũng cần đích thân ta ở đó giám thị loại chuyện này hay sao?”

Mắng thì mắng, bị mất dấu đối tượng, lão ta không thể ngồi yên, vội vàng đi

đến bên cạnh cầm lấy áo choàng khoác lên người, lại phải đích thân xuất mã.

Bên trong Tri Hải các, làm cưu chiếm thước tổ, Hướng Lan Huyên cũng bởi vì

thủ hạ để mất dấu mục tiêu mà nổi cơn giận dữ. Trong lúc đang quở mắng, nàng

đột nhiên dừng lại, lẩm bẩm, “Lão ta biến mất tại bên trong Tri Hải các ư?”

Thủ hạ đến báo cáo đứng ở đối diện có phần không hiểu ra sao, chỉ có thể vâng

vâng dạ dạ, gật đầu đáp: “Đúng vậy.”

Hướng Lan Huyên lập tức lóe lên, lướt ra cửa, bỏ lại gã thủ hạ sửng sốt đầu đầy

dấu hỏi, nàng không phải đi nơi nào khác, chính là đi tìm Dữu Khánh.

Chỉ vì nàng bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, lão Khâu đến Hổ Phách hải này đại

khái là bời những lời đồn về tiên phủ, tức là đến đây vì vị Thám Hoa lang kia,

mà vị Thám Hoa lang kia lại đang ở tại Tri Hải các, lão Khâu đột nhiên tới Tri

Hải các, còn đột nhiên biến mất, đi đâu chứ?

Nghĩ tới điều này, Hướng Lan Huyên tức thì trở nên khẩn trương, bởi vì nàng

không biết được khả năng của lão Khâu đó.

May mà chuyện nàng lo lắng không có xảy ra, vừa xuống đến tầng lầu nơi Dữu

Khánh ở, nàng liền nhìn thấy Dữu Khánh và tên mập đang đi dạo trong hành

lang.

Nàng định đi đến hỏi bọn hắn lang thang ở đây làm gì, bỗng nhiên cảm thấy

hành vi của hai tên này không thích hợp, nàng khẩn cấp quay người ẩn nấp tại

góc tường chỗ rẽ, âm thầm quan sát.

Nghe thấy có tiếng bước chân ngoài cửa, Lê Hoa nương nương với dung mạo

thiếu nữ cũng lướt đến cửa vào, nhìn ra ngoài qua lỗ mở được thiết kế đặc biệt.

Căn phòng này vốn nằm ở đối diện với căn phòng của Dữu Khánh, mục đích là

để giám thị tình hình ra vào của Dữu Khánh, lúc trước có thủ hạ của bà ta thay

phiên giám sát, nhưng hiện tại thủ hạ đều đã bị lão Khâu đánh gục, một người

trong số đó đang nằm dưới chân bà ta, bây giờ nghe thấy có động tĩnh, bà ta chỉ

có thể đích thân ra trận đối phó.

Không nhìn không sao, vừa nhìn liền thấy được Dữu Khánh và Nam Trúc đi

ngang qua cửa phòng mình, sau đó không nhìn thấy gì nữa, bà ta lập tức quay

đầu áp tai lên cửa, thi pháp lặng lẽ lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Thấy bộ dạng của bà ta khác thường, lão Khâu lập tức cũng nhẹ nhàng đi đến,

nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Lê Hoa dựng thẳng ngón tay trên môi, ra hiệu không nên lên tiếng.